Những ngày đợi nắng
Posted at 25/09/2015
531 Views
Nào ai muốn chật vật cả một kiếp người rồi nhắm mắt xuôi tay một cách vô nghĩa.
Có những con người quả thật rất linh. Khi vừa nghĩ đến thì chưa kịp chớp mắt đã xuất hiện.
Kim từ bên ngoài đi vào phòng Winner, không buồn gõ cửa.
“Sao chị không ra tham gia tiệc?” - Ngồi xuống bên giường Winner, Kim hỏi nhẹ nhàng. Giọng con bé rất trong, cao vút và thanh tân như tiếng chuông nhà thờ vào những sớm mai.
“Tiệc gia đình em, chị tham gia làm gì.” - Winner miễn cưỡng ngồi dậy, đâu thể nằm dài ra mà tiếp Kim.
“Chị nói gì vậy? Chị cũng là người trong gia đình mà.” - Kim cười tươi.
“Chị là người ngoài thôi. Không phải cứ sống chung một nhà thì sẽ thành người nhà.” - Winner cười nhạt, ánh mắt không muốn nhìn thẳng vào Kim.
Rời khỏi giường, cô đến bên chiếc tủ đồ nghèo nàn vài ba bộ đồ, lấy ra một hộp quà gói giấy hồng.
“Mừng em tốt nghiệp!” - Đưa cho Kim xong, cô lập tức quay ra cửa tránh ánh mắt con bé. Có ai tin được là Winner không sợ trời, không sợ đất lại rất sợ bộc lộ tình cảm.
“Chị mua khi nào vậy?” - Giọng Kim rõ ràng rất ngạc nhiên.
“Từ khi em bắt đầu vào mười hai.” - Vẫn không nhìn Kim, Winner xoa xoa đầu.
“Em mở luôn bây giờ được không?” - Kim thích thú.
“Ừ! Của em mà. Em muốn làm gì thì làm.”
Tiếng giấy sột soạt vang lên. Tuy đứng quay lưng lại nhưng Winner biết thừa Kim đang bóc hộp quà.
“Người mua nó là chị sao?” - Kim gần như hét lên, nâng niu chiếc váy trắng ướm vào người. Chiếc váy do một nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay may từng đường kim mũi chỉ từng được đấu giá trong một buổi từ thiện. Con bé đã luôn ao ước có được nó. Vì khi đó còn đi học, mẹ không cho quá nhiều tiền để tiêu xài nên nó chỉ biết nuốt nước miếng ngắm nhìn. Kim còn nhớ mình đã khóc nức nở khi chiếc váy bị mua mất.
“Hôm đó chị thay mặt mẹ em tham gia đấu giá từ thiện, nghĩ nó hợp với em nên chị mua.” - Nhất quyết không quay người lại, Winner vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Kim thích thú cầm chiếc váy ướm lên người, xoay tròn, lòng ngập tràn niềm vui.
“Vậy em có thể xin chị thêm một món quà nữa không?” - Nén lại niềm vui dâng lên trong lòng, con bé chậm rãi đi đến đứng đối diện Winner.
“Là gì?” - Nhìn vẻ mặt Kim, Winner đột nhiên nảy sinh cảnh giác.
“Rời khỏi nhà và để lại mọi thứ cho em.” - Giọng Kim vẫn luôn trong trẻo như tiếng chuông ngân vang từ ngôi thánh đường trong làng vắng. Vẫn luôn thánh thiện và làm người ta nghe rồi thì cứ muốn nghe mãi. Thế nhưng, giọng nói tuyệt vời ấy vừa nói gì thế kia?
“Chị… không thể!” - Winner có chút bối rối, nhưng thật nhanh, cô nhìn sâu vào mắt Kim từ chối: “Chị không muốn đi khỏi đây. Còn về công việc chị đang làm, chỉ cần em thuyết phục với mẹ em, chị sẵn sàng nhường lại mọi thứ.” - Giọng Winner đột nhiên trở nên trầm hơn mọi khi. Những con người trong ngôi nhà này, ai cũng nghĩ cô sướng điên lên khi được thừa kế công việc của Bạch Hồ. Ai cũng tưởng cuộc đời cô đã một bước lên tiên. Bọn họ làm sao biết rằng cô đang bước từng bậc thang xuống địa ngục không lối thoát.
Tuyệt vọng và bất lực! Biết rõ mọi chuyện đang diễn ra theo hướng nào nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi nó. Người ấy, người mà cô yêu thương đến từng tế bào dù có bị tổn thương sâu sắc, cô đã trao cho người đó toàn quyền quyết định cuộc sống của mình. Và khi người ấy còn chưa nhất quyết đuổi cô đi, dù thế nào cô cũng sẽ cố chấp ở lại.
“Biết ngay chị sẽ không chịu mà.” - Kim bĩu môi, giận dữ bỏ ra ngoài nhưng không quên mang theo món quà vừa được nhận.
Phía sau lưng con bé, ánh mắt Winner khắc khoải nhìn theo, nét mặt đầy mệt mỏi và chán nản. Cô biết Kim nghĩ gì. Trong đầu óc non nớt ấy, con bé chỉ đơn thuần hiểu rằng đây là công việc kiếm ra rất nhiều tiền, có nhiều đàn em nên sẽ rất oai. Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Bản tính Kim, Winner hiểu rất rõ. Một khi con bé đã muốn gì, nó sẽ cố chấp có bằng được và chỉ thực sự suy nghĩ nên hay không nên sau khi đã chiến thắng.
***
Những buổi đầu của hôn nhân giống như những sáng bình minh nhẹ nhàng, không khí đủ ấm để sảng khoái, đủ lạnh để có những vòng ôm. Mọi thứ trong trẻo và tươi mới làm người ta cứ mãi muốn tận hưởng thật nhiều.
Trong căn biệt thự trắng nằm ở trung tâm thành phố, có một cặp vợ chồng đang tận hưởng bầu không khí tuyệt vời đó.
Người ta thường nghe tiếng cười từ đó phát ra, người ta thường thấy một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau chăm sóc vườn hoa quanh nhà, mùi thức ăn tỏa ra từ căn nhà rất thơm. Ở căn nhà đó, có lẽ lúc nào cũng là bình minh ấm áp và tinh khôi.
Việc phải thức dậy vào sáng sớm để tranh thủ bán hàng sau đó đến trường đối với Nhi từng là những cơn ác mộng kéo dài. Đã có lúc cô mong mỏi mỗi ngày được ngủ thêm mười lăm phút. Nhưng giờ đây, mỗi sáng thức dậy làm bữa sáng cho Vương là niềm hạnh phúc lớn lao không từ ngữ nào có thể miêu tả.
Căn nhà luôn tươi tắn dưới bàn tay Nhi. Bình hoa chẳng bao giờ kịp héo đã được thay mới. Đĩa trái cây lúc nào cũng tươi ngon mỉm cười trên bàn bếp. Cuộc sống hoàn toàn tươm tất và hoàn hảo đến mức Vương tin rằng Nhi sinh ra là để chăm sóc anh và những đứa con của họ sau này.
Công việc của Vương, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều cô gái chân dài trong làng giải trí, và cũng không ít người muốn lôi kéo anh. Thế nhưng đầu óc anh luôn chỉ có người vợ chân không quá dài mà anh sẽ yêu đến cả cuộc đời. Chẳng ai hạnh phúc khi có quá nhiều yêu thương thoáng qua từ vô vàn phía. Chẳng ai lại mong mình sở hữu một bộ sưu tập những tình yêu hờ hững mờ nhạt. Anh đủ thông minh để hiểu đứng núi này trông núi nọ là cách nhanh nhất để bán rẻ yêu thương chạy theo phù phiếm.
Có lúc con người thật quá tham lam khi muốn người mình yêu cũng yêu mình thật nhiều, nhiều đến mức không bao giờ là đủ, nhưng cũng thật biết cách bằng lòng khi chỉ cần một mình người ấy yêu mình mà thôi.
Thế nhưng có những sáng bình minh trời không những chẳng nắng mà còn mưa rất to. Hình như Đà Lạt hôm nay có bão. Ngay từ đêm qua gió đã nặng nề thổi và mưa rả rích.
Ập đến cùng cơn bão là trận ốm của Nhi. Đã mấy ngày nay bao tử cô rất khó chịu, chẳng thể tiêu hóa được gì mà liên tục đẩy thức ăn ra. Cô nôn hết mọi thứ rồi vẫn tiếp tục nôn khan, người mệt nhoài nằm lì trên giường.
Theo lẽ đó, Vương vừa phải chuẩn bị bữa sáng cho mình, vừa chăm chút nấu cháo cho Nhi.
“Hôm nay cho anh nghỉ làm ở nhà với em đi. Lát thời tiết khá hơn anh đưa em đi khám bệnh.” - Bưng tô cháo nghi ngút khói lên phòng cho Nhi, Vương xìu giọng năn nỉ.
“Anh còn phải đi họp và ký hợp đồng nữa mà.” - Nhi vừa dứt lời đã nhăn mặt, ngồi dậy khỏi giường lấy tay bịt miệng. Mùi thức ăn cũng làm cô buồn nôn.
“Mấy cái đó mất cái này còn cái khác. Còn vợ chỉ có một thôi.” - Vương ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt lưng cho Nhi.
“Em không sao đâu. Anh phải chăm chỉ đi làm chứ, công ty mới mở mà.” - Áp một tay lên má Vương, Nhi cười hiền.
“Nhưng anh không yên tâm để em ở nhà. Em như thế này đã mấy ngày rồi, phải đi khám chứ.” - Vương cầm lấy tay Nhi, áp sát hơn vào má mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ bé ấy lan tỏa vào tận trái tim. Trời Đà Lạt hôm nay lạnh lắm, nhưng anh luôn có một hòn than nóng sưởi ấm trong lòng.
“Gọi mẹ qua với em được rồi. Anh đừng lo!” - Nhi cười trìu mến. Có thể ban đầu kết hôn với Vương, điều cô nhắm đến không phải là cuộc sống bình lặng thế này. Nhưng giờ đây, sâu thẳm trong cô chỉ mong mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua trong hạnh phúc.
“Vậy để anh qua nhà đón mẹ nha...