Ring ring

Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

1081 Views



Cô nhìn chiếc điện thoại trước mặt rất lâu, đắn đo rồi lại đắn đo.

Trời tối dần, đường phố phía dưới đã lên đèn, mặt đất ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn loang loáng. Dòng người thưa dần, xe hơi phóng vun vút trước mắt. Thời tiết thế này ai cũng vội trở về căn nhà riêng ấm áp...

Nhà muốn ấm, phải đóng chặt cửa sổ, ngăn gió lạnh lùa vào. Nhưng Tiêu Dương giống như luồng khí lạnh từ Siberi tràn đến, bị bố mẹ cô ngăn lại ngoài cửa, mà luồng gió lạnh đương nhiên không thể làm căn nhà ấm áp. Thế là xuất hiện một Lâm Hoài Dương, như làn gió xuân hiền hòa.

Một chút giễu cợt trong mắt Thiên Trần, dần dần hóa thành điểm băng tụ lại trong đồng tử.

Thiên Trần lặng lẽ ngồi xuống. Lần bên nhau vui vẻ gần nhất với Tiêu Dương là bao giờ? Hôm kia thì phải? Hai người còn hào hứng ăn cơm, nói chuyện.

Lâu lắm rồi không nhớ tới cảm giác ở bên Tiêu Dương. Đó là niềm vui tự nhiên như nước chảy theo dòng, không biết vì sao vui, vì sao thích.

Nhưng, đằng sau lại là bóng tối. Không hi vọng, không tương lai, không nhìn thấy ngày đoàn tụ, không nhìn thấy ngày hai gia đình hòa hợp. Cho dù mẹ miễn cưỡng đồng ý, liệu bố mẹ Tiêu Dương có muốn thông gia? Sau đó sẽ thế nào? Sẽ là lòng tự trọng bị tổn thương, là bầu không khí lạnh nhạt giữa hai gia đình.

Thiên Trần cố gắng nghĩ tới những ưu điểm của Lâm Hoài Dương. Trẻ trung, ngoại hình đẹp, có tài, bố mẹ là quan chức, một người hấp dẫn. Cô không phải lo lắng gì, thậm chí cô không nói, anh cũng thấy bình thường. Một cuộc hôn nhân yên ổn.

Thiên Trần suy nghĩ rất lâu, mối tình đầy day dứt với Tiêu Dương làm cô kiệt sức. Ngồi trong nhà Lâm Hoài Dương nghe anh chơi đàn, hoặc cầm cuốn sách lặng lẽ nhìn anh, cảm thấy rất bình yên. Thiên Trần đã mệt, bố mẹ thích anh, họ hàng hài lòng, cô đã tê liệt, đành cứ thế.

Tuy nhiên, lúc cầm điện thoại lên, cảm giác như đi trên núi tuyết giữa đêm đông. Hơi lạnh lan ra, khi nghe thấy tiếng Tiêu Dương, giọng cô như bị đóng băng.

"A Dương!".

"Sao?".

"Chúng ta... chia tay thôi!".

Nghe rõ tiếng thở nặng nề của anh, như luồng khí lạnh từ Siberi tràn đến. Cổ họng lạnh buốt, không sao cất tiếng.

Giọng Tiêu Dương khàn đặc, bình tĩnh trả lời: "Được, bé yêu, chỉ cần em thấy được...".

Tay Thiên Trần đã run không cầm nổi ống nghe. "Cạch" một tiếng, điện thoại rơi xuống. Cô cuống quýt nhấn nút, ống nghe lơ lửng đung đưa dưới gầm bàn.

Thiên Trần lại vớ lấy ống nghe, lại nhấn nút, bên trong truyền đến những tiếng "tu tu" kéo dài, tín hiệu máy bận. Cô cảm giác âm thanh đó giống như tiếng còi cấp cứu, nhanh mấy, gấp mấy, có lúc cũng không cứu được bệnh nhân đột nhiên trở bệnh nặng.

Chân mềm nhũn, cô khụy xuống sàn, thu mình trong không gian nhỏ hẹp giữa hai dãy bàn, bật khóc.

Tiếng khóc xé lòng vang trong căn phòng, càng lúc càng thê thảm.

Trước mặt là chiếc ống nghe im lìm nằm trên bàn máy. Thiên Trần bật dậy, lại nhấn nút, tín hiệu đã thông, cô đờ đẫn nắm chặt ống nghe, nhắm mắt, cảm nhận hơi thở từ đầu bên kia.

Tai hơi nhồn nhột, Tiêu Dương thích nhất hôn tai cô, nhẹ nhàng ngậm vành tai, hơi thở nóng hổi, từ từ khơi dậy đam mê trong cô... tai bắt đầu nóng lên. Thiên Trần hoảng hốt, một lần nữa dập máy. Đồng hồ hiển thị thời gian cuộc gọi kéo dài mười phút.

Mười phút vụt trôi trong bàng hoàng như vậy, cô còn chưa kịp nói với anh đã cúp máy... Thiên Trần khóc nấc, thầm thì dùng ngón tay liên tục viết tên anh lên mặt kính. "A Dương, A Dương... A Dương...". Rồi cô dán mặt vào tấm kính, nước mắt tuôn, chữ nhòe thành một đám ướt trượt.

Cô không muốn, thực sự không muốn... Thiên Trần vừa khóc vừa nhấc máy gọi lại. Cố gắng không để khóc thành tiếng, người run lên. Tiếng Tiêu Dương êm nhẹ từ đầu kia truyền đến: "Thiên Trần, mình gặp nhau đi...".

Cô không chịu được nữa, khóc to, hét lên: "Không!".

Làm sao cô có thể gặp anh? Làm sao đối diện với nụ cười như ánh nắng của anh? Đôi mắt đau đáu yêu thương của anh?

Thiên Trần không ngừng tự nhủ, là anh, chính anh đã đập nát bức tường mỏng manh cả hai gắng sức giữ gìn, để cho hiện thực tàn khốc, cho những thứ lạnh hơn băng tuyết, như lưỡi dao băm nát tình yêu, cắt từng miếng thịt.

Hình phạt thảm khốc thời trung cổ đó, bắt đầu từ lúc này, không biết còn dày vò đến bao giờ mới nguôi?

Trong căn phòng vắng lặng như tờ, Thiên Trần gục trên bàn khóc tức tưởi. Người bảo vệ bên ngoài ngó vào, thấy Thiên Trần, hơi lùi lại, nhưng không dám đi, sợ xảy ra chuyện bất trắc.

Nhìn số máy, biết là Thiên Trần gọi từ phòng làm việc. Nửa tiếng sau Tiêu Dương đã đứng dưới tòa nhà cơ quan cô, thở dốc, gió mùa đông lạnh buốt, lọt vào phổi dấy lên từng trận đau. Anh chống gối đứng bên đường, ngẩng nhìn ánh đèn trên tầng.

Ánh mắt Tiêu Dương đã tìm đúng phòng làm việc của Thiên Trần. Lặng nhìn ánh đèn hắt ra, ở khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn nhìn rất rõ, tiếng khóc não lòng lẫn trong tiếng gió chích vào tai, Tiêu Dương vội ấn tay vào ngực trái, ép lại tiếng tim đập dồn và nỗi đau gào thét bên trong.

Dốc cạn chút sức lực cuối cùng dựng lên một bức tường cao, quây lại nỗi nhớ, quây lại mọi xúc cảm đớn đau.

Thời gian chầm chậm trôi.

Mưa tuyết lất phất, dưới ánh đèn đường, từng hạt bụi tuyết rơi xuống, khuôn mặt anh dần dần trắng xóa, mắt sâu tựa đêm đen.

Thiên Trần của anh, Thiên Trần xinh đẹp, dịu dàng, Thiên Trần anh yêu, cũng yêu anh, sắp rời xa anh.

Thiên Trần của anh đã mệt mỏi, muốn yên phận lấy chồng, cô sẽ lấy người đàn ông được gia đình lựa chọn, lấy bình an, lấy yên lành. Còn anh, người đàn ông yêu cô, anh chỉ có thể ra đi.

Baby, đừng khóc anh đang ở bên em.

Baby, đừng khóc, hãy tưởng tượng rằng chúng ta đi trăng mật vòng quanh thế giới...

Baby, đừng khóc anh đang ở bên em.

...

Tiêu Dương khe khẽ ngân nga, mới được hai câu, nước mắt ứa ra, anh ngẩng đầu, muốn ép lại, nhưng không kịp, mặt anh đã ướt đẫm nước mắt nóng hổi. Nhìn lần nữa ánh đèn trên cao, chầm chậm quay đi.

...