Mưa nhỏ hồng trần
Posted at 27/09/2015
1083 Views
Giọng Nghiêu Vũ uể oải: "Em mệt chết được, còn cơm nước gì!".
"Tay nghề của anh rất cừ".
"Có thể phục vụ tại nhà không?".
"Ha ha, năm trăm đồng!".
"Đắt thế, giảm đi".
"Không thể!".
"Vậy không cần".
"Mở cửa nhanh, hàng đã mang đi không được trả lại".
Nghiêu Vũ không tin, vội chạy ra mở. Hứa Dực Trung tay xách túi lớn túi nhỏ, đang nói vào camera chuông cửa. Anh mỉm cười: "Phục vụ tại nhà".
Nghiêu Vũ trố mắt nhìn anh: "Anh không thấy phiền à?".
Hứa Dực Trung cúi hôn cô, rồi đi vào phòng bếp: "Ăn ở đây thật dễ chịu. Ăn cơm hàng mãi phát ngấy rồi".
"Nếu anh nấu không ngon là em ra ngoài ăn đấy!".
"Yên tâm, anh biết nấu ăn từ nhỏ, ở đây em chẳng có thứ gì, anh đã mua cho em một ít, tiện thể làm hai món. Nhớ đấy, năm trăm đồng, miễn phí công nấu ăn".
"Được rồi, anh còn nợ em chín trăm chín, cộng một đồng tiền lãi, vậy là anh chỉ còn nợ em năm trăm!". Nghiêu Vũ cười phá lên: "Cho anh một giờ để làm bữa!".
Hứa Dực Trung đặt túi đồ xuống, quay người bế bổng cô: "Một giờ là đủ!".
Nghiêu Vũ cười khanh khách: "Em đói ngấu rồi, đừng đùa nữa".
Hứa Dực Trung bế cô đi về phía giường: "Được, anh sẽ bón cho em ngay đây!". Anh ném mạnh, Nghiêu Vũ ngã lăn trên giường. Chưa kịp phản ứng, anh đã chồm đến hôn tới tấp.
Hai ngày không gặp, Hứa Dực Trung không kìm được. Cảm giác từ nụ hôn cũng ngọt mát như tên cô. Khi anh ngẩng lên, hai má Nghiêu Vũ đỏ hồng như thoa phấn, tay anh mơn trớn trên đó: "Trước đây anh luôn nghĩ, vuốt ve mặt em rất dễ chịu".
"Anh vuốt ve lúc nào?".
"À...". Hứa Dực Trung ngớ ra, lại thấy buồn cười, trước đây nhân lúc Nghiêu Vũ ngủ anh đã lén vuốt ve mặt cô, chuyện này phải giấu biệt. "Anh tưởng tượng không được à? Nhìn da mặt em, anh cảm thấy nếu chạm vào nhất định rất dễ chịu, chỉ muốn cấu một cái!".
Nói rồi anh xoay mặt cô, nhảy xuống giường, chạy vào bếp.
Nghiêu Vũ sờ lên mặt, bật cười. Cô xuống bếp xem anh làm cơm, ngơ ngẩn nghĩ, cảm giác này từng có với Đồng Tư Thành rất lâu trở về trước, bây giờ không còn nữa.
Tay nghề của Hứa Dực Trung quả không tồi, Nghiêu Vũ ăn rất nhiều. Bê bụng ngồi phịch xuống ghế "Không ổn, em sắp vỡ bụng rồi".
"À, Tiểu Vũ, sinh nhật năm nay em thích quà gì?". Nghiêu Vũ nhớ ra sắp đến sinh nhật mình, nghĩ một lát nói: "Nếu công ty anh không dỡ thị trấn cổ thì tốt".
Hứa Dực Trung thở dài: "Chuyện này không thể được, anh đã nói với bố và anh trai, dự án này không thể, nhưng đầu tư tiếp theo sẽ tránh khu thị trấn cổ".
"Em biết mà, người làm ăn là thế!".
"Em xem vấn đề này có phải rất thực tế không? Chúng ta không thể đơn phương phá hợp đồng, tổn thất quá lớn, không bù nổi". Hứa Dực Trung cười, "Nếu nhân dịp sinh nhật này, em mời bố anh và vợ chồng anh cả. Biết đâu anh có thể thuyết phục được họ. Tổn thất coi như là sính lễ".
"Quyết không kí hiệp ước tổn hại quyền tự chủ, làm hại đất nước!". Nghiêu Vũ khẳng khái hô to.
"Tiểu Vũ, không muốn lấy anh sao?".
Nghiêu Vũ ngạc nhiên: "Chúng ta mới quen chưa lâu! Chưa đủ hiểu nhau".
Hứa Dực Trung thở dài: "Anh đã ba hai tuổi rồi, mãi mới tìm được cô bé ngỗ nghịch là em. Em cũng nên niệm tình tuổi tác anh chứ. Muốn tìm hiểu? Chẳng phải anh đã đến tận nơi để em tìm hiểu đây". Nói xong anh ngẩng đầu ưỡn ngực: "Muốn tìm hiểu bộ phận nào?". Hứa Dực Trung bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Nghiêu Vũ hoảng hồn, vội vàng cài lại cúc cho anh: "Anh đừng có vớ vẩn, em vừa ăn no, bây giờ nhìn thấy thịt là ngán".
Hứa Dực Trung chộp tay cô, cười vang: "Anh nói thật, Tiểu Vũ, cuối năm nay về nhà với anh".
"Mới được hơn hai tháng, có quá nhanh không?".
"Nhưng anh quen em một năm rưỡi rồi, em xem, tháng năm năm ngoái, chúng ta quen nhau ở dạ tiệc sơn trang..." Hứa Dực Trung đang định nói tiếp, Nghiêu Vũ ngắt lời anh, giọng hờn dỗi: "Thôi đi, hôm đó còn đưa cả Đỗ Lối đến, ép người ta uống rượu, thù đó em còn chưa trả đấy. Ôi chà, Đỗ Lối!".
Lúc này Nghiêu Vũ mới sực nhớ đến Đỗ Lối. Nếu biết chuyện mình với Hứa Dực Trung, cô ta sẽ thế nào, liệu có đến tận nhà mắng mình? Nghiêu Vũ dè dặt nhìn anh: "Đỗ Lối có biết không?".
"Em sợ bị cô ấy biết à? Tại sao?". Cuối cùng Hứa Dực Trung hỏi đến vấn đề đó.
"Cướp bạn trai của cô ấy, mà cũng tại anh cơ, chẳng có việc gì lớn, ăn mặc đẹp làm gì, đẹp trai làm gì, nhà lại có tiền, người như anh là rắc rối lắm!".
Nghiêu Vũ lẩm bẩm, mặt nhăn nhó.
"Em xem, nếu anh đi phẫu thuật thành ngáo ộp liệu có trở thành tin giật gân không? Chắc chắn sẽ là tin hot với hàng tit lớn: Anh chàng điển trai phẫu thuật thành xấu xí để bạn gái yên tâm".
Nghiêu Vũ cười khanh khách: "Anh cũng chọc cười Đỗ Lối như vậy à?".
"Thề với trời, anh là ông sếp cực kì nghiêm túc".
"Vậy chuyện ra mắt gia đình cô ấy thì sao?".
Hứa Dực Trung buộc phải nói thật: "Lúc đó anh chẳng tìm được lí do nào đến thành phố B tìm em, nhân tiện thôi, em... có ghen không?".
"Hồi đó anh đã có ý định rồi ư?". Nghiêu Vũ cụp mắt, không trả lời câu hỏi của anh.
"Em đúng là ngốc! Anh còn chạy đến tận Lhasa cơ, chẳng qua không may mắn bằng Đồng Tư Thành!".
Nghiêu Vũ nói thay anh. "Em biết anh còn cố tình tặng em đôi hoa tai đó, anh còn dùng tiền ép em thức suốt đêm hoàn thành kịch bản chương trình vui chơi, rồi lại cố tình mang bữa đến cho em, muốn nhìn thấy đôi mắt "gấu trúc" của em...".
"Tuyết tháng sáu mà! Anh không cam tâm, lúc nào cũng nghĩ đến em, hôm đó em ăn hết trơn, anh đói meo vẫn phải giả bộ no".
"Ha ha!". Nghiêu Vũ nhớ lại bộ dạng nuốt nước bọt của Hứa Dực Trung, bật cười khanh khách.
Hứa Dực Trung dịu dàng vuốt tóc cô: "Nhớ đấy, phải để tóc dài, cắt đi là anh buồn. Em cũng mạnh tay thật. Anh còn tưởng em cắt tóc là muốn làm lại với Đồng Tư Thành".
"Kì thực Đồng Tư Thành rất tốt".
"Không nhắc tới anh ta nữa, chuyện qua rồi". Hứa Dực Trung hôn vào má cô: "Buồn ngủ chưa, mệt cả ngày rồi, để anh ôm em ngủ".
Nghiêu Vũ nằm ngủ ngon lành trong lòng anh. Hứa Dực Trung lại nhớ, lúc về nhà nói với anh trai chuyện đầu tư vào thành phố B, bị Hứa Dực Dương mắng té tát.
Anh thở dài, Nghiêu Vũ chưa từng trải, sự đời đâu có đơn giản như cô nghĩ.
Đỗ Lối biết chuyện của Hứa Dực Trung và Nghiêu Vũ từ lâu. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, sau khi nghe điện thoại của bố, cô cảm thấy như có đám cháy trong lòng...