Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô

Posted at 27/09/2015

370 Views

Họ ghé vào một ngôi chùa ngay bên đường.

“Sao lại làm gì? Đấy là em làm điều cực cực tốt. Rõ ràng mỗi lần em gán ghép trắng trợn anh với chị ấy, chị ấy quý em hẳn.”

“Em cũng biết mình trắng trợn hả?”

“Có chứ. Nhưng em trắng trợn một cách hợp lý mà.”

“Cãi chày cãi cối, em dừng ngay mấy cái gán ghép vớ vẩn đấy cho anh”, Nguyên nghiêm mặt nạt, thấy Minh quay hẳn ra nhìn mình.

“Anh biết thừa chị ấy thích anh đúng không?”

Nguyên lững thững đi vào vòm chùa, không trả lời. Minh bước vội theo anh, nói hăng say.

“Chị ấy thích anh như thế. Tình yêu toé sáng trên mặt như thế. Thiếu mỗi cái là xung phong phát biểu thôi. Em tạo cơ hội cho chị ấy phát biểu thì có gì sai???”

Nguyên đứng phắt lại. Đúng như dự đoán của anh, Minh đâm sầm vào ngực anh. Cô xoa xoa mũi nhìn Nguyên ấm ức.

“Anh cố ý?”

“Ừ, đúng rồi đấy. Anh cố ý đấy. Để em tỉnh ra. Em tạo điều kiện cho Khanh, sao em không nghĩ xem anh nghĩ gì???”

“Tại sao anh lại phải nghĩ? Chị ấy phát biểu tình cảm xong, anh có hai lựa chọn gật hoặc lắc. Đơn giản thế thôi. Rất mạch lạc. Có gì phải vận động đầu óc đâu?”

Nguyên đang muốn nghiêm mặt mà vẫn phải phì cười.

“Em có biết thế nào là tình cảm không? Anh và Khanh là đồng nghiệp rất lâu. Khi anh từ chối cô ấy, hai người sẽ không thể như trước nữa…”

Nguyên tưởng nói đến đấy, Minh sẽ đuối lý, ai ngờ cô bé tỉnh queo, lấy kẹo ra ngậm.

“Không thể như trước thì sao??? Người ta phải chấp nhận rằng mọi mối quan hệ đều phải phát triển, hoặc đi lên, hoặc đổ vỡ chứ. Chẳng lẽ lấp lửng suốt đời. Mà với phụ nữ, đó mới là điều tàn ác nhất, thưa anh.”

Nguyên sững ra một lúc. Anh ngẩn người nhìn Minh, trong khi cô nàng hoàn toàn bình thản, sà xuống mua thêm một xâu hoa nhài trắng muốt. Cô kính cẩn đến trước mặt bàn thờ Phật, rồi cúi đầu thành kính. Lầm rầm mấy câu xong, vẻ mặt cô trở nên nhẹ nhõm. Khi quay ra, miệng Minh đã lại chóp chép nhai kẹo ngay lập tức. Sân chùa rộng và mát, nhiều phật tử lễ xong, ngồi xuống ngay khoảng sân hoặc tựa vào một cái cột. Minh cũng ngồi vào một góc, vui vẻ đấm đấm chân. Nguyên ngồi xuống cạnh cô, hỏi điều thắc mắc bấy lâu.

“Minh, sao ngày đó em lại bỏ dở việc học đại học?”

“Wow, vì em thấy nó không cho em niềm vui, sự say mê nào cả. Em thấy lãng phí thời gian.”

“Đến giờ vẫn nghĩ vậy? Em không thấy rằng em bỏ lỡ cơ hội để tạo dựng một nền tảng vững vàng cho mình à?”

“Không hề. Một năm ở đại học đủ cho em biết phương pháp học ấy như thế nào. Cực kỳ ít kiến thức ngoài giáo trình. Thậm chí, vài thầy giáo giảng em nghĩ mình còn nói hay hơn. À, tất nhiên, vẫn có những người dạy hay. Có thầy em hâm mộ, còn chạy sang những lớp có tiết thầy để dự thính mà. Này, anh có ăn kẹo không?”

Minh xoè tay ra. Trong đó là viên kẹo ngọt ngào như vòng tay âu yếm tròn xinh. Nguyên ngần ngừ rồi nhón lấy, bỏ vào miệng.

Ngậm kẹo hoá ra cũng vui.

“Anh vẫn nghĩ phải có điều gì đó khiến em quyết định nghỉ ngang chứ. Vì sinh viên chán học, thấy kiến thức vô vị cũng chẳng phải ít, nhưng quyết định bỏ hẳn thì không nhiều.”

Minh duỗi thẳng chân, ngước mắt lên nhìn. Khu chùa trong đêm, đèn điện sáng ngời càng vàng lên rực rỡ. Không gian thoảng hương hoa nhài, và tiếng người dân địa phương lầm rầm cầu khẩn. Minh bặm môi, nghĩ ngợi rồi nói chậm rãi.

“Cũng có một lý do khác. Đó là vì em thấy cuộc đời này thật vô thường. Em đâu biết mình sẽ chết lúc nào. Cho nên em không ham gây dựng một thứ nền tảng mà em thấy vừa vô nghĩa, vừa chẳng biết đến bao giờ mới xong. Em thích bám theo cái điều em yêu thích từng giây, từng phút một. Để dù có chết ngoéo bất đắc kỳ tử, em vẫn luôn thấy, chẳng có gì phải tiếc cả!”

Nguyên nhíu mày nghe những lời của Minh. Tự thâm tâm, anh biết, Minh hay toe toét, cảm giác như ruột để ngoài da, nhưng cô không phải là người đơn giản, hay đơn điệu. Đột nhiên anh bật ra phán đoán.

“Em có người bạn từng chết trẻ à???”

Minh lặng đi, nhìn anh kinh ngạc, một nỗi đau thoáng qua trong mắt, nhưng rồi rất nhanh, cô bé gắng gượng mỉm cười.

“Đó là cậu bạn thân của em. Tụi em ở cùng khu, lớn lên cùng nhau, rất thân, thân đến mức, cậu ấy thích em cũng chẳng dám nói, vì cậu ấy nghĩ, tình bạn của tụi em đáng giá hơn, chắc vậy. Ngày thi xong đại học, anh biết tụi em làm gì không?”

Nguyên nhẹ lắc đầu. Gió thổi lồng lộng qua từng gian chùa, Minh ngồi xích lại gần Nguyên hơn, giọng nói cũng dần nhỏ lại.

“Tụi em lang thang cả một buổi chiều. Mua cái bản đồ thật lớn. Cậu ấy bảo: ‘Minh, cậu nhìn xem, tất cả thế giới ở trong đây, cậu muốn đi nơi nào?’ Em đáp, ‘Cứ nơi nào chưa biết, tớ đều muốn đi’. Cậu ấy nói rất rõ ràng, ‘Minh, trước năm hai mươi hai tuổi, tớ sẽ đi hết các nước Đông Nam Á. Giờ tớ mười tám tuổi, tớ còn đủ thời gian’. Em hỏi cậu ấy, ‘Tại sao bốn năm sinh viên mà đòi đi hết Đông Nam Á?’. Cậu ấy nói, ‘Cứ đặt mục tiêu, cứ lên kế hoạch, còn hành động được đến đâu thì tuỳ, tớ không muốn một tuổi trẻ tẻ nhạt, tớ sợ đến khi chết, tớ sẽ hối hận’.

Anh biết không, cậu ấy vừa nói vừa quay sang nhìn em, cười đến là rạng rỡ, đến là chói mắt. Chưa dứt lời, thì một chiếc xe lao thẳng về phía cậu ấy…

Và cậu ấy mãi mãi mười tám tuổi. Cậu ấy chưa kịp làm gì với tuổi trẻ của mình. Còn em, mỗi năm lại dần già đi…”

Giọng Minh bỗng nghẹn lại. Nguyên sững người. Trong khoảnh khắc không nghĩ ngợi, anh choàng tay, kéo cô gái đang so vai cô độc kia áp chặt vào vai mình. Cô nhóc vẫn kiên cường nói tiếp.

“Em cũng không muốn một tuổi trẻ tẻ nhạt. Em cũng sợ mình sẽ hối hận.”

Tay Nguyên siết chặt hơn, anh áp nhẹ mặt lên mái tóc cô, thì thầm.

“Không! Em chẳng bao giờ phải hối hận, lại càng không bao giờ tẻ nhạt!”

Ngày hôm sau, cả nhóm thuê hai xe ngựa đi lòng vòng thăm thú mọi nơi. Đám con trai mua được ít thuốc lá cuộn của dân địa phương ngồi hút phì phèo, còn rủ Minh hút cùng. Nhìn Khanh thoáng nhăn mặt, Minh bảo cả đám sang chỗ khác, cho Khanh và Nguyên đỡ thấy ô nhiễm, rồi chạy ù tới chiếc xe ngựa còn lại. Chẳng biết đám kia dụ dỗ kiểu gì, cuối cùng, cô nàng cũng cắm điếu thuốc to như ngón chân cái lên miệng, châm lửa, hút một điếu, dáng vẻ cũng nghiềm ngẫm lắm, cuối cùng gật gù.

“Ô, nó cũng thơm đấy!”

Đang hút điếuthuốc bé bằng nửa điếu của Minh, Tú ho lên sặc sụa.

“Minh ơi, anh cũng đến lạy em luôn.”

“Thế thì anh cứ lạy em đi, đừng chần chừ, đừng do dự.”

Vẻ ngổ ngáo của Minh làm cho đám thanh niên vỗ tay lốp bốp, cười cợt, trêu chọc cô vô cùng khoái chí, hệt như người anh em thân thiết vậy. Nhưng cũng cái cô nàng ấy, khi xách Longyi vào từng lâu đài cổ, nhìn lên những chú sóc chuột đang cong đuôi chạy trên ngọn cây thì mắt tròn xoe như viên bi, vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, còn dáo dác đuổi theo khiến đám sóc chạy tán loạn. Minh mất nửa ngày giời hỏi người lái xe ngựa xem bọn sóc thích ăn gì dể dụ dỗ, nhưng cứ mỗi người nói một phách, thành ra chẳng đâu vào đâu.

Đến chiều, mọi người lên khinh khí cầu. Khinh khí cầu chỉ có hai loại giỏ, loại mười hai người hoặc tám người. Đoàn của cô lấy một giỏ mười hai người. Minh chạy ra, mặt rầu rĩ thanh minh với Khanh là hôm qua anh Nguyên đã trổ hết tài để tìm một chiếc khinh khí cầu cho hai người đi riêng, người ta bảo đến phút cuối sẽ báo lại. Nhưng giờ người ta mới nói hết sạch rồi. Thôi, thôi, nhà mình tiết kiệm, tụi em sẽ cố hết sức để có không gian riêng cho anh chị. Khanh không nói gì, cô cố kiềm nén, song mặt vẫn lộ vẻ khó chịu. Đúng lúc đó, Nguyên đi tới, cầm thanh thanakha đập lên đầu cô...

Pair of Vintage Old School Fru