Ký Ức Yêu
Posted at 27/09/2015
594 Views
May là chồng tôi đi công tác về vào lúc sáng sớm mới phát hiện ra. Nếu chậm thêm chút nữa có lẽ tính mạng của cô sẽ…
Giọng nói của dì Lan trầm ấm khiến tai Kim như rung lên. Sống chung với dì năm năm chưa bao giờ cô nghe được một câu nói nhẹ nhàng từ dì ấy chứ đừng nói đến là trầm ấm ngọt ngào.
Thấy nét mặt kỳ lạ của Kim, dì Lan có chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười đưa cho cô cốc sữa.
- Đây là ly sữa nóng. Cô uống đi cho khỏe. Tôi ra làm bữa sáng.
Kim run rẩy nhận lấy, tim đập thình thịch. Mọi thứ cứ như là một giấc mơ với cô. Thậm chí Kim không tin được đây là dì Lan mà mình từng quen biết.
Ngồi nhấp ngụm sữa ngọt nóng hổi, Kim đưa mắt nhìn xung quanh. Đây hình như là phòng của Lam Thu thì phải. Con gấu bông mà hồi bữa vì nó cô bị đánh một trận tơi tả và bỏ chạy khỏi căn nhà vẫn nằm đó, như một sự trêu tức. Không khí trong ngôi nhà có vẻ đã đỡ ngột ngạt hơn. Hình như không có cô ở đây, ai cũng sống tốt hơn thì phải.
Đang lim dim mắt thì Lam Thy chạy vào phòng làm Kim hoảng hốt. Con bé trông gầy hẳn ra, mặt mày cũng chẳng còn hớn hở như hồi trước nữa.
- Mẹ em bảo mời chị ra ăn sáng.
Nói xong thì con bé bỏ đi. Vẫn cái thái độ nghênh ngang ấy. Tuy nhiên nhìn ánh mắt và cử chỉ thì trông nó trầm hơn rất nhiều. Sự cố lần trước có lẽ đã tác động tới Lam Thy nhiều.
Lết đôi chân đã tê cứng lại vì bị lạnh quá lâu, Kim ra khỏi phòng và bước về phía nhà bếp. Từng hình ảnh quen thuộc lại đập vào mắt. Gợi nhớ cho Kim những gì đã trải qua…
Bàn ăn vẫn đặt ở vị trí cũ. Cô nhìn thấy bố, ông đang ngồi trầm buồn ở vị trí đầu bàn. Bên trái là dì Lan, bên phải là Lam Thy, cuối bàn là Lam Thu. Một nỗi uất hận sâu xa lại hiện lên trong tâm trí Kim. Năm năm ấy, chưa một lần Kim được ngồi ăn cùng bàn với họ. Lúc cả nhà ăn thì cô ngồi trong phòng. Cho dù có đói đến mức nào đi chăng nữa, có thèm khát không khí bữa cơm gia đình như thế nào đi nữa thì cô vẫn phải bấm bụng ngồi đợi. Phần ăn của cô sẽ chỉ là những gì còn thừa lại với một ít cơm cháy trong nồi.
Kim khựng lại và không hề muốn bước vào ghế ngồi. Cô thấy khó chịu…
- Sao thế cháu! Vào ngồi ăn cùng nhà bác luôn.
Dì Lan niềm nở chào mời. Kim bỗng muốn bật cười. Con người này thật quá đáng. Một người lạ tới nhà thì đối xử như quý nhân. Còn người trong gia đình, còn con của chồng thì đối xử chẳng khác nào tù khổ sai. Càng nghĩ cô càng thấy lòng chua xót.
Định bụng bước lại vào trong phòng nhưng cô kiềm chế được cảm xúc và cố gắng bước tới, gia nhập vào cái bàn ăn mà chưa bao giờ cô được ngồi trước đây.
- Trời lạnh nên gia đình bác không ăn sáng ở ngoài. Cháu ăn đi. Cứ tự nhiên nhé!
Dì Lan đưa chén cơm đầy vun sang phía Kim. Cô không đón nhận. Chỉ im lặng nhìn.
Không khí chùng xuống. Bữa ăn sáng diễn ra trong sự yên lặng. Kim nuốt không trôi bất cứ miếng cơm nào. Có cảm giác đắng đắng nơi cổ họng. Nỗi đau khổ khi nhận ra mình là thế thân cho một người khác, những tủi nhục của quá khứ buồn bã hiện về khiến Kim thấy bản thân cực kỳ suy sụp.
Bỗng dưng cô nhớ đến Karo, nhớ đến cái con người quá đáng ấy. Không có cô thì anh sẽ ăn uống như thế nào đây.
Và rồi Kim lắc đầu, anh không đáng để cô phải quan tâm như vậy. Anh đã quá tàn nhẫn với cô!
- Sao thế cháu? Cơm không ngon à?
Dì Lan tỏ vẻ lo lắng khi thấy chén của Kim vẫn còn đầy vun.
- Không! Tôi…không muốn ăn thôi!
Kim trả lời đầy gượng gạo, chưa bao giờ và không bao giờ cô muốn nói chuyện với con người đó.
- Cháu tên là gì?
Bố Kim lên tiếng, nhìn ông đã già đi nhiều, mái tóc đã không còn đen nhánh và chải chuốt như trước. Cô nhìn bố với đôi mắt ướt đẫm.
- Dạ Bình… À không, Hoàng Kim ạ!
Theo phản xạ, cô định nói tên thật ra. Nhưng không hiểu sao cái tên Hoàng Kim lại là cái tên cô phát ra cuối cùng.
- Thế nhà cháu ở đâu mà đêm khuya lại đi một mình tới khu vực này?
Dì Lan chen vào câu chuyện,
- Tôi… bị lạc… Tôi không phải người ở đây!
Trả lời với dì Lan thì Kim thay đổi thái độ hoàn toàn. Nỗi căm phẫn trong người cô còn quá lớn.
Mọi người trong gia đình ra vẻ gật gù rồi tiếp tục ăn, Kim cũng cố nuốt cho xong chuyện. Không hiểu sao chỉ mới xa nhà có vài tháng mà cô đã không còn quen với không khí và không gian ở đây nữa. Kim tự thấy mình cũng có chút phũ phàng…
Bỗng điện thoại bố reo, Kim biết được điều này là vì nhạc chuông điện thoại bao năm qua bố vẫn không hề thay đổi, vẫn là bản nhạc mà mẹ yêu thích…
Bố Kim vội vã chạy tới phía chiếc điện thoại đặt trên bàn gần tivi. Ông vội đến mức làm rơi luôn cả chén cơm xuống đất. Một tiếng xoảng vang lên.
- Từ từ đi! Sao cứ có tiếng điện thoại thì anh lại co giò lên như gặp bão thế?
Dì Lan tỏ thái độ bực mình, cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ của bát cơm.
- Cô im đi!
Bố quay lại quát lớn một tiếng rồi bật nút nghe, nét mặt đầy vẻ căng thẳng.
- Alo! Có phải anh gọi để thông báo cho tôi về việc con gái tôi mất tích không?
- Thế à… vâng… vâng… chào anh…
Bố tắt máy bằng một thái độ buồn bã rồi trở luôn vào phòng. Lam Thy xị mặt càm ràm.
- Chị ta tự ý bỏ nhà ra đi thì kệ chị ấy luôn chứ. Sao từ bữa đến giờ bố cứ như vậy thế?
Một cách đầy phẫn uất, bố quay lại và không tiếc tay tát một cái thật đau vào mặt Lam Thy khiến con bé sửng vững.
- Anh làm cái gì thế?
Dì Lan vội vã chạy đến đỡ lấy tay của chồng.
- Thả ra! Vì cô, vì chúng mày mà con gái tao mới phải bỏ nhà đi! Nếu nó mà có mệnh hệ nào thì tất cả cút hết. Tao không cần những thứ người độc ác như chúng mày!
Bố hét lên đầy đáng sợ, tay chỉ thẳng vào dì Lan với đôi mắt long sòng sọc rồi bỏ thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Cả ba người, dì Lan, Lam Thy và Lam Thu im lặng không dám hó hé nửa lời, chốc chốc chỉ nghe thấy tiếng nấc của Lam Thy. Kim thì ngồi trơ như phỗng. Cô không biết mình vừa nhìn thấy cái gì nữa.
- Xin lỗi cháu vì đã khiến cháu phải nhìn thấy cảnh này. Bác nhà dạo này có nhiều ức chế nên thế…
Dì Lan tuy đang vô cùng bức bối trước hành động của chồng nhưng cũng kịp quay lại giãi bày với Kim. Cô không nói gì, chỉ đứng lên và đi thẳng vào trong phòng.
Kim đi như người mất hồn. Mọi cảm xúc dần dần rối loạn. Bố vẫn còn nhớ đến cô ư? Thực sự vẫn còn nhớ đến một Bình Tâm nhỏ bé ngày nào ư? Bố đã vì cô mà tát Lam Thy ư? Bố đã vì cô mà mắng dì Lan ư? Ôi! Kim không thể tin được. Không thể tin được!
Ngồi trong phòng Lam Thu, cô nghe rõ tiếng khóc oan ức của Lam Thy và tiếng dỗ dành của dì Lan.
- Sao bố lại đánh con hở mẹ? Con có nói gì sai đâu?
- Im lặng đi! Nói nữa là bố ra đánh tiếp đó. Con không nhớ trận đòn hôm bữa khi con dám nhắc đến Bình Tâm trước mặt bố sao. Im lặng đi con.
- Nhưng sao hồi trước lúc chị ta ở nhà, bị chúng ta ăn hiếp bố lại không như thế? Huhu…
- Uh. Mẹ cũng không biết. Thôi nín đi con. Giá mà ngày đó chúng ta đừng có làm mọi chuyện nặng nề thì cũng không đến nỗi này…
Một cảm giác đắc chí và thỏa mãn dâng lên trong lòng Kim. Cô thấy bản thân dường như mới được gột đi một thứ chất bẩn nào đó. Bố vẫn còn thương cô lắm. Bố chưa bao giờ bỏ từ bỏ cô. Có lẽ vì sự ra đi đột ngột của mẹ và vì tác động từ dì Lan, cộng thêm sự bận rộn với công trình khoa học mà bố mới đối xử với cô như thế.
Thật là nhẹ lòng!
Chẳng trách lúc nào Kim cũng nhớ đến bố cho dù ông đã xử tệ với cô khi có vợ mới. Nhưng bố thì vẫn là bố. Điều đó là không thể thay thế được...