Snack's 1967

Ký Ức Yêu

Posted at 27/09/2015

593 Views



Nét mặt hình sự của Karo làm Kim hơi khớp.

- Cô có vào phòng tôi và lấy đi thứ gì đó phải không?

Lời nói như buộc tội của anh khiến Kim bàng hoàng.



PHẦN 19: BỎ NHÀ RA ĐI



- Không! Em có lấy gì đâu! Sao anh lại nói thế?

- Đừng có nói dối. Không phải cô thì ai có thể vào phòng tôi được nữa. Nói đi. Cô đã lấy nó. Phải không?

Chưa bao giờ Kim thấy Karo bực tức như thế. Mặt cô nàng tái xanh. Kim không nghĩ hành động của mình lại gây ra hệ quả lớn đến vậy. Nhưng Kim vẫn cố gắng bình tĩnh…

- Em đã bảo là em không…

Kim chưa kịp nói hết câu thì Karo đã xông thẳng vào phòng, tiến đến chỗ giường nằm và lôi ra chiếc áo trắng đã cũ màu nằm dưới gối. Lúc này thì Kim chính thức rơi vào tình trạng sợ hãi. Cô vội vàng chạy đến, nói lắp bắp.

- Anh đừng hiểu nhầm. Em… em không phải lấy nó… em chỉ…

Karo cầm chặt chiếc áo trên tay và “tặng” cho Kim một đôi mắt đầy tia lửa điện. Cô nàng cảm thấy mọi thứ chao đảo, cơn tức giận của con người quả là đáng sợ.

- Thật quá quắt! Tôi thất vọng về cô!

Nói đoạn Karo bỏ đi, để lại Kim với đôi mắt đã rưng rưng lệ. Sao anh lại có thể nói những lời nặng nề như thế với cô khi cô chỉ muốn làm điều tốt cho anh…

Quay lại thời điểm buổi sáng nay…

Từ lâu Kim đã ấp ủ dự định mua tặng Karo một bộ quần áo mới vì chưa bao giờ cô thấy anh mặc một bộ đồ đàng hoàng. Tuy nhiên vì chưa kiếm được công việc làm thêm nên Kim đành gác dự định ấy sang một bên, thay vào đó, cô nàng quyết định sẽ biến tấu những bộ quần áo mà Karo đang mặc trở nên mới hơn và đẹp hơn. Nghĩ là làm, nhân lúc Karo ra thăm thú mấy dây hồng leo ngoài cổng, Kim đã chạy vội vào phòng và lấy đi bộ áo quần mà Karo xếp ngay ngắn ở góc trong của chiếc tủ đã bám đầy bụi. Phải mất một thời gian quan sát Kim mới nhận ra Karo có hai bộ thùng thình giống hệt nhau. Cô nghĩ rằng mình sẽ kịp làm mới bộ quần áo đó trước khi bị Karo phát hiện vì anh chàng chỉ thay một bộ một lần vào đầu buổi sáng.

Nhưng mọi thứ không giống như dự định của Kim. Cô không ngờ rằng Karo có thể vì bộ quần áo thùng thình nhàu nhĩ đó mà coi cô như một kẻ ăn trộm.

Thế là suốt cả đêm hôm đó, căn nhà gỗ lại bị bao trùm bởi một không khí nặng nề, Kim thì ngồi khóc trong phòng, Karo lại làm bạn với những chai rượu mà vài tháng nay anh đã bỏ quên chúng trong tủ kính.

Đôi khi lòng tốt lại không tạo được hiệu quả như mong muốn. Thật là buồn…

Giữa đêm.

Khi Kim đã ngủ quên sau một trận khóc ầm ĩ thì Karo lại đột ngột gõ cửa. Những tiếng gõ mạnh bạo ồn ào khiến Kim giật mình. Lau vội đôi mắt ướt, Kim chạy tới bật đèn rồi mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Karo người nồng nặc mùi rượu đứng sẵn ở đó, đưa đôi mắt buồn thăm thẳm nhìn Kim. Cô ngớ người nhưng vẫn kịp để đỡ Karo khi anh khuỵu chân xuống.

- Uống gì mà nhiều thế này? Anh ơi! Tỉnh lại đi!

Kim cố hết sức để lay anh chàng tỉnh dậy nhưng vô hiệu. Dùng hết khả năng, cô đỡ Karo vào phòng, mùi rượu khiến Kim không tài nào thở nỗi.

Đặt Karo lên chiếc giường trắng tinh sau khi toát hết cả mồ hôi cho công tác bê đỡ vác, Kim chạy vào nhà tắm giặt khăn ướt rồi lau mặt cho anh. Dù gì cô cũng không thể giận Karo được. Người có lỗi trước là cô. Có lẽ Kim đã đi quá xa khi đụng chạm những thứ thuộc về cá nhân Karo.

Trong không khí tĩnh mịch của đêm khuya, dưới ánh đèn sáng trưng của căn phòng, Kim lặng lẽ nhìn Karo. Gương mặt anh vẫn rất tươi trẻ, nhưng những vết hằn trên trán và những chụm râu mọc tia lia trên cằm chứng tỏ anh đã bỏ bê bản thân rất nhiều. Nếu không có Kim tác động chắc Karo cũng không chịu từ giã bộ râu rậm rạp của mình. Cho đến tận bây giờ Kim vẫn không thể biết được Karo là ai, vì sao anh lại ở đây một mình và tại sao anh không chịu bước chân ra khỏi nhà nửa bước trừ những dịp đặc biệt. Karo cứ như một người khác tất cả những người khác, đi trên một con đường riêng bên lề cuộc đời tấp nập ngoài kia. Đôi khi Kim muốn hỏi về những thắc mắc đó nhưng rồi lại thôi. Cách Karo nói chuyện chứng tỏ anh không muốn đề cập đến những vấn đề đó.

Sau khi đắp chăn cho Karo, Kim đứng dậy định tới tắt đèn và trở về phòng. Nhưng chiếc hộp bằng gỗ màu nâu lấp ló ở góc của chiếc tủ bị mở toang khiến Kim chú ý.

Cô lắc đầu rồi bước đi. Vài giây sau lại dừng lại. Có cái gì đó ở chiếc hộp đằng kia thôi thúc cô mở nó ra.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Kim vẫn đứng yên ở đó, một mặt nhìn Karo, một mặt nhìn chiếc hộp. Có thể nói đây là lúc nội tâm Kim đấu tranh dữ dội. Cô không thể kìm được sự tò mò của mình.

Và rồi Kim bạo gan bước tới phía cửa tủ. Karo đã ngủ say, cô nghĩ rằng mình chỉ cần mở chiếc hộp, nhìn xem có thứ gì trong đó rồi sẽ đóng lại ngay.

Phải rất khó khăn đã Kim lấy đủ can đảm chạm tay vào chiếc hộp. Cô cứ có cảm giác Karo đang đứng sau lưng và giáng cho cô một cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào.

Run rẩy cầm chiếc hộp trên tay, Kim đặt nó lên chiếc bàn làm việc ngay bên cạnh. Mọi thứ trong căn phòng Karo đều dính đầy bụi, anh không chịu cho cô lau dọn mặc dù nhiều lúc cô đã năn nỉ, tuy nhiên chiếc hộp gỗ này thì chẳng dính một vết bụi nào cả. Điều này chứng tỏ Karo rất hay sử dụng nó.

Mở nắp chiếc hộp, Kim tròn mắt khi nhìn thấy những thứ bên trong.

Trước mặt cô lúc này chỉ toàn báo và báo. Đúng hơn là những mảnh báo đã bị cắt ra từ một tờ báo. Nhìn màu sắc ngả vàng thì có thể biết được những mảnh báo này đã rất cũ rồi.

Và đó toàn là tin tức về một vụ tai nạn xảy ra cách đây năm năm. Người bị nạn là một cặp vợ chồng mới cưới khi cả hai đang trên đường đi hưởng tuần trăng mật. Cô dâu đã không qua khỏi cơn nguy kịch, còn chú rể thì bị thương rất nặng. Sở dĩ vụ tai nạn được báo chí đưa tin rầm rộ là bởi người chồng trong vụ tai nạn là con trai độc nhất của ông hoàng đá quý nổi tiếng nhất nước, thêm vào đó, anh là một bác sĩ thần đồng trong lĩnh vực phẫu thuật thẩm mỹ.

Kim vội vàng nhìn vào hình cô dâu chú rể trong ảnh và giật mình. Chú rể trong ảnh chẳng phải là Karo hay sao?

Còn cô dâu… còn cô dâu… gương mặt cô dâu sao lại giống y hệt gương mặt của Kim thế này??

Không!

Dù đang rất hỗn loạn nhưng Kim vẫn cố giữ chút bình tĩnh để cầm bức ảnh đã phai màu nằm dưới lớp báo cũ.

Cô dường như đang thấy chính mình trong đó. Người con gái trong bức ảnh giống cô như tạc. Y hệt như một sự sao chép không có tí sai sót nào. Kim lật lại mặt sau bức ảnh, dòng chữ đập vào mắt cô đã khiến Kim không còn tí sức lực nào cả.

“Yêu em, Hoàng Kim của anh!”

Buông thõng tất cả mọi thứ, Kim đứng lên và bỏ chạy. Một sự thật kinh hoàng mà cô không tài nào chấp nhận được. Gương mặt này, cái tên này, hóa ra đều là sao chép của một người khác. Hóa ra vì quá yêu người vợ đã mất nên Karo mới phẫu thuật để Kim mang gương mặt của vợ anh và đặt cho cái tên của vợ anh, cho cô sống bên cạnh anh để giúp anh tưởng rằng mình vẫn còn ở cùng người vợ dấu yêu. Mọi thứ Kim đang có bây giờ đều là của vợ Karo. Kim tự thấy mình giống như một con rối để Karo điều khiển và nhào nặn. Cô không tin được điều đó. Không thể tin được.

Rời khỏi căn nhà bằng một nỗi tủi hờn khủng khiếp, Kim không biết mình đã chạy đi đâu và chạy bao lâu. Chỉ biết rằng càng chạy thì nước mắt càng chảy, càng chạy thì đôi chân càng lạnh, càng chạy thì trái tim càng tan nát.

Cô đang sống với hình ảnh của một người khác. Cô đang sống trong hồi ức và sự hoang tưởng của anh, của Karo, về người vợ của mình.

Mọi thứ đúng là một trò đùa đáng sợ!!!

***

Kim cứ chạy như thế trong cái giá rét của mùa đông lạnh giá. Nhưng giờ cái lạnh không còn là nỗi đáng sợ đối với Kim. Những sự thật mới là nỗi đáng sợ của cô. Mọi thứ trong mắt Kim bây giờ chỉ là một mảnh vỡ…

Không biết run rủi thế nào, đôi chân lại đưa Kim về lại căn nhà cũ. Nơi mà cô đã phải chịu đựng sự ghẻ lạnh và những trận đòn roi. Cái đói, cái lạnh và nỗi sợ hãi dường như đã rút hết sức lực của cô. Kim gục ngã trước cổng nhà trong vô vàn nỗi đau đang găm chặt trong tim.

***

Bừng tỉnh khi bình minh đã lên, Kim đưa đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều nhìn xung quanh. Mọi thứ nhìn sao mà quen thuộc quá…

- Cô tỉnh rồi à?

Giọng nói từ lâu đã trở thành ám ảnh đối với Kim. Cô giật mình vùng dậy. Dì Lan đang ở ngồi trước mặt và đưa đôi mắt hiền hậu nhìn cô. Kim bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Đối với Kim dì Lan chưa bao giờ là người tốt. Chưa bao giờ!

- Đừng sợ! Đây là nhà tôi. Tối qua cô ngất trước cổng nhà...