Duck hunt

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

388 Views

Rất lâu, rất lâu sau, cô mới nói một cách khó khăn: “Em muốn… gặp Minh Viễn lần cuối.”

Sau khi tạm biệt Chương Minh Dao, Bạch Lộ đi thẳng đến phòng làm gốm của Minh Viễn. Buổi chiều anh thường ở đó làm gốm.

Căn phòng rất lớn, chia thành hai tầng, tầng trệt là khu làm gốm, những người yêu thích làm gốm thủ công ở đây hưởng thụ thú vui DIY1, có vài nghệ nhân kiệt xuất về chế tác gốm đảm nhận vai trò làm giáo viên hướng dẫn. Tầng trên là địa bàn riêng của Chương Minh Viễn. Anh thích làm một mình, không thích bị người khác làm phiền nhưng đối với Bạch Lộ, anh có thể phá lệ.

Chương Minh Viễn đã đưa Bạch Lộ đến phòng chế tác “chơi đất sét” vài lần, tay cầm tay chỉ cô cách nhào đất, kéo phôi, điêu khắc, đổ màu, đánh nhẵn… Những buổi chiều ấy, dù là ánh nắng rực rỡ hay mưa bụi mịt mùng, họ đã lãng phí biết bao nhiêu đất nặn. Hai đôi tay tùy tiện di chuyển theo cảm giác, cùng nhau làm những tác phẩm độc nhất vô nhị.

Có lần Bạch Lộ nổi hứng, lấy một nắm đất sét định nặn hình Chương Minh Viễn. Nhưng tay nghề của cô quá kém cỏi nên chỉ nặn thành hình miễn cưỡng mới có thể coi là một người đàn ông. Anh trông thấy vậy thì không nhịn được cười. “Không phải chứ, anh xấu đến thế sao?”

Sau đó anh cũng tiện tay nhào một nắm sét, nặn một bức tượng gốm nhỏ trông rất giống cô. Cô nhìn một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên rung động, lại vò hai pho tượng gốm vào nhau, mang đến bảo anh nặn lại. “Nặn một hình anh, một hình em.”

Anh không hiểu dụng ý của cô nhưng rất nghe lời, bắt tay vào nặn hai pho tượng gốm nhỏ, một là cô, một là anh. Cô thích thú cầm mãi hai pho tượng, ngắm nghía hồi lâu, trong lòng bỗng nghĩ đến bài Ngã nùng từ của Quản Đạo Thăng thời nhà Nguyên.

Anh của em, em của anh

Giữa chúng ta tình cực đậm đà

Cho nên nhiều khi nồng như lửa

Lấy một nắm đất sét, nặn thành hình anh, đắp thành hình em

Rồi đập phá cả hai hình chúng ta, nhào chung lại

Lại nặn thành hình anh, lại đắp thành hình em.

Trong chất đất của em có anh, trong chất đất của anh có em. Anh với em, sống thì đắp chung mền, chết thì liệm chung quách1. Một bài thơ từ thật hay! May mắn làm sao, cô cũng có một mối tình “trong chất đất của em có anh, trong chất đất của anh có em”như thế. Nhưng cũng không may, cô và anh sẽ không thể “sống thì đắp chung mền, chết thì liệm chung quách”.

Hai pho tượng này, sau khi được Chương Minh Viễn cẩn thận tráng men, nung thành một sản phẩm hoàn chỉnh, Bạch Lộ liền cất đi như bảo bối, chỉ sợ sơ sảy làm hỏng mất.

Bước vào phòng chế tác gốm ở tầng hai, khi Bạch Lộ khẽ gõ cửa, giọng nói vô cùng bực dọc và khó chịu của Chương Minh Viễn truyền đến từ phía sau cánh cửa: “Tôi đã nói rồi, không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền tôi!”

DIY: viết tắt của “Do it yourself”.

Đứng lặng lẽ ở bên ngoài một lúc, Bạch Lộ khẽ đẩy cửa bước vào. Mùi thuốc lá ngập ngụa trong căn phòng xộc thẳng vào mặt cô. Không biết anh đã ở trong này hút bao nhiêu điếu thuốc. Anh từng hứa với cô sẽ cai thuốc, cai rượu và cũng đã cố gắng thực hiện, giờ lại trốn trong này hút nhiều đến vậy, cô biết vì sao, trong lòng bỗng chua xót đến khó tả.

Thấy cô đứng trước cửa, Chương Minh Viễn sững người, lập tức dụi tắt điếu thuốc trên tay. Trong gạt tàn đầy ắp những đầu thuốc. Trên bàn xoay hoàn toàn sạch sẽ, xem ra cả chiều nay, ngoài hút thuốc thì anh chẳng làm gì cả.

“Sao em lại đến đây?”

Cô lặng lẽ đi vào, nhìn anh, định nói gì đó rồi lại thôi. Anh thật nhạy cảm, đột nhiên nhướng mày. “Có phải chị anh đã tìm em?”

Cô gật đầu, giọng khàn đặc. “Anh không nên làm thế. Vị hôn thê của anh… Cô ấy không có tội tình gì!”

Nỗi đau khổ và bất lực chất chứa đầy trong mắt anh. “Anh biết như vậy không công bằng với cô ấy, nhưng anh càng nghĩ càng không có cách nào cưới cô ấy được. Anh không yêu cô ấy, dù sống cùng nhau cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu chỉ khiến cả hai đều đau khổ. Không phải sao?”

Cô không kìm được, hỏi: “Vậy vì sao lúc trước anh lại đính hôn với cô ấy?”

Vì sao lúc trước Chương Minh Viễn lại đính hôn với Tinh Tử? Là vì vụ tai nạn đó.

Chương Minh Viễn và Tinh Tử biết nhau từ nhỏ. Cha của hai người là lãnh đạo và phó lãnh đạo, làm việc cùng nhau trong một thời gian dài nên con cái của hai nhà gần như lớn lên cùng nhau. Cũng như anh, Tinh Tử là con út trong nhà. Tuổi của hai người xấp xỉ nhau nên chơi với nhau hợp hơn với những anh chị lớn. Cô là thanh mai trúc mã của anh. Khi lớn lên, cô đem lòng yêu anh nhưng anh chỉ coi cô như em gái, chưa bao giờ có cảm giác về tình yêu.

Chương Minh Viễn không có cảm giác gì với Tinh Tử nhưng tâm ý của Tinh Tử đối với anh vẫn không thay đổi. Anh nói chỉ coi cô như em gái, cô liền đi theo anh dưới danh nghĩa là em gái. Những cô gái lần lượt xuất hiện bên cạnh anh đều bị cô thản nhiên đuổi đi hết. Anh nghe được cũng mặc kệ. Đằng nào anh cũng không có tình cảm với những cô gái đó.

Về những mối quan hệ khác giới, Chương Minh Viễn như một khúc gỗ, chưa có cô gái xinh đẹp nào có sức hấp dẫn đặc biệt với anh. Từng đến, từng đi, từng hợp, từng tan, thậm chí có được hay không, anh đều rất dửng dưng. Phụ nữ không bằng Rock & Roll, điện tử, thám hiểm và đua xe… những trò đã từng khiến anh mê đắm. Đối với anh, phụ nữ có cũng được mà không có cũng được nên Tinh Tử càng thêm tự tin. Ở bên cạnh anh lúc nào cũng chỉ có cô, các mối quan hệ dù chỉ như gió thoảng qua cũng không có.

Bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Chương Minh Viễn và Tinh Tử chính là ở vụ tai nạn đó. Sau khi xảy ra tai nạn, Tinh Tử lập tức đến bệnh viện, ngày đêm ở bên trông nom anh. Những ngày anh nằm viện, dù có hai y tá cao cấp túc trực trong phòng bệnh suốt hai mươi tư giờ, cô vẫn ngày ngày đến chăm sóc anh, sự cẩn thận và chu đáo của cô, đến những y tá được đào tạo chuyên nghiệp cũng phải há hốc miệng thán phục.

Sau vụ tai nạn, mọi người đều để ý tình cảm của Tinh Tử dành cho Chương Minh Viễn. Tất cả đều cảm thấy anh không nên phụ một người yêu mình như vậy. Bản thân anh cũng đã bị làm cho cảm động nên đã chấp nhận cô. Chỉ vì anh vẫn chưa gặp được tình yêu nên cho rằng tình yêu có thể được bồi dưỡng, cho rằng cảm động có thể từ từ chuyển hóa thành rung động, chỉ cần anh quyết tâm yêu một người con gái, anh có thể chung sống với cô ấy đến già.

Ra viện không lâu, dưới sự sắp đặt của cha mẹ hai bên, Chương Minh Viễn và Tinh Tử tiến hành lễ đính hôn. Vì khi đó anh vẫn đang ngồi trên xe lăn, nghi lễ đính hôn được giản lược hết mức có thể nhưng cái gọi là “bữa tiệc rượu nhỏ” đó ít nhất cũng có vài trăm người, y phục lộng lẫy, tóc tai chải chuốt, tiếng cười nói khắp nơi... Giữa hàng trăm lời chúc phúc của mọi người, anh đeo vào tay Tinh Tử chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương, đôi mắt hạnh phúc của cô sáng long lanh hơn cả chiếc nhẫn.

Sau nghi lễ đính hôn không lâu, Tinh Tử đi du học ở Đại học Oxford của Anh. Nếu có thời gian, Minh Viễn sẽ bay sang thăm cô, tay trong tay đi dạo trong thị trấn nhỏ cổ kính của nước Anh. Trời vẫn xanh, tâm vẫn tĩnh, từng ngày không thay đổi.

Những tưởng chuyện tình yêu như vậy là đã định, nhưng Chương Minh Viễn không ngờ lại gặp Bạch Lộ. Cuộc sống của anh như ván cờ đột nhiên đảo lộn, loạn đến mức khiến anh không biết phải đi tiếp như thế nào.

“Nếu sớm biết gặp được em, anh sẽ không đính hôn cùng Tinh Tử. Dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không.” Chương Minh Viễn nhìn Bạch Lộ, giọng nói khàn khàn, ánh mắt đầy đau khổ. Nhưng giờ hối hận liệu liệu có quá muộn? Thực ra số phận đã ra ám hiệu cho anh từ năm năm trước, nhưng khi đó anh đã không hiểu. Anh những tưởng cô gái trẻ mặc váy trắng chỉ là một đám mây tình cờ lướt qua cuộc sống của mình, hoàn toàn không biết cuộc trùng phùng năm năm sau đó sẽ làm khuấy động mặt nước hồ xuân trong trái tim anh.

Đôi mắt Bạch Lộ ngân ngấn nước. Lời kể thật dài của Chương Minh Viễn, từng từ từng chữ đều như một con dao hai lưỡi được mài sáng loáng, chỉ hơi chạm nhẹ cũng bị thương. Đây là số phận của cô sao? Cả hai người đàn ông mà cô yêu đều có thanh mai trúc mã, họ đã chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa khiến cô không có chút ưu thế, chỉ có thể tự trách mình đến muộn mà phải chọn cách rút lui.

Cô nuốt nước mắt, nói: “Minh Viễn, đừng nói những lời “nếu mà biết trước”. Nếu trước đây anh đã chọn đính hôn với Tinh Tử, vậy thì anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Cô ấy tốt với anh như vậy, khi đứng giữa ranh giới sống chết, chính cô ấy là người ở bên anh. Dù về tình hay về lý, anh đều không thể chia tay cô ấy. Tinh Tử không có tội tình gì cả, làm như vậy quá là tàn nhẫn với cô ấy.”

Im lặng hồi lâu, giọng Chương Minh Viễn nhẹ như không thể nhẹ hơn, mang theo một nỗi bi thương sâu sắc và bất lực: “Anh biết anh làm như vậy là không đúng, hôn ước không phải trò chơi của trẻ con, không thể nói mà không làm, nhưng anh thực sự không yêu cô ấy. Người anh yêu… là em.”

Nước mắt kìm nén đã lâu của Bạch Lộ ồ ạt đổ xuống như thác lũ, chớp mắt đã ướt đẫm hai má.

Chương Minh Viễn đi tới ôm lấy cô, đôi cánh tay siết thật mạnh, giống như khao khát khảm cô vào trong cơ thể mình, gộp hai người thành một.

Nước mắt làm ướt cả áo anh, cô nghẹn ngào nói: “Lúc đó… vì sao lại đến khách sạn Ariel Bay chứ!”

Nếu hôm đó anh không xuất hiện, cuộc sống của cô hiện giờ sẽ thế nào? Cuộc sống của anh hiện sẽ ra sao? Nếu vậy, có phải cô và Dương Quang, anh và Tinh Tử đều cứ theo kế hoạch mà tiến hành, bước vào pháo đài nhỏ của hôn nhân?

Trên đời này vốn không có chữ “nếu”. Vận mệnh thản nhiên dẫn dắt họ gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, cuối cùng, kết cục sắp đặt sẵn cho họ… lại là ly biệt.

Nước mắt của Bạch Lộ như sáp nến làm nóng trái tim Minh Viễn. Anh yêu một người nhưng lại phải kết hôn với một người khác. Không lẽ cuộc sống chỉ có hai chữ “đành chịu” vậy sao? Không, anh không cam tâm, anh muốn vì chính mình và Bạch Lộ, và cũng vì hạnh phúc của Tinh Tử mà cố gắng một lần. Bởi trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, Tinh Tử cũng sẽ không hạnh phúc, anh không thể hoàn thành trách nhiệm này.

“Bạch Lộ, anh muốn sang Anh tìm Tinh Tử một lần, nói rõ mọi chuyện với cô ấy, sau đó để cho cô ấy chọn. Anh không muốn lừa dối cô ấy, không muốn cô ấy kết hôn rồi lại trách cứ anh đã không yêu sao còn cưới, làm cô ấy không vui, không hạnh phúc. Nếu cô ấy vẫn kiên quyết đòi kết hôn, vậy anh cũng chẳng còn gì để nói.”

Bạch Lộ hơi phân vân. “Như vậy có ổn không? Cô ấy sẽ không chấp nhận đâu...