Polly po-cket

Động phòng hoa trúc cách vách

Posted at 27/09/2015

517 Views

.

“Ôi!” Hai chữ “cứu với!” vẫn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì tôi đã bị người ấy bịt chặt miệng.

Chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nên lúc đó tôi sợ tới mức người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, mọi cơ quan cảm giác dường như đều tê dại, chỉ còn biết vùng vẫy, vật lộn theo bản năng. Nhưng người kia rất khỏe, lập tức bế bổng tôi lên, đặt xuống giường. Tôi vẫn chưa kịp định thần thì người kia đã đè lên tôi, sau đó kéo toạc quần áo của tôi...

Một làn hơi lạnh truyền qua làn da trần tới tận gót chân, người như rơi vào trong một cơn mộng mị, tôi cuống tới mức không kêu ra tiếng. Bàn tay lạnh ngắt đặt lên làn da trần của tôi, đôi môi điên cuồng đặt lên môi tôi...

Mùi hương quen thuộc, hơi thở quen thuộc tràn vào miệng tôi, lúc đó tôi mới thoát khỏi cơn hoảng sợ.

Người đàn ông đáng ghét, tắt máy cũng đã là đủ lắm rồi, thế mà còn làm người ta hoảng sợ như vậy.

Tôi tức giận đấm mạnh vào ngực Diệp Chính Thần hai cái, sau đó lại ôm chặt lấy anh, hôn một cách nồng nhiệt, tới mức tưởng chừng như ngạt thở, rồi chúng tôi mới buông nhau ra.

“Anh vẫn còn biết quay về cơ đấy? Em tưởng anh chỉ biết tìm niềm vui trong lòng của cô gái khác mà quên hẳn em rồi.”

“Em còn nợ anh học phí của một lần dạy bù, làm sao anh quên được?” Đôi môi của Diệp Chính Thần lướt xuống phía dưới, đặt lên ngực tôi, chiếc lưỡi chạm vào chỗ có những sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất. Một cảm giác nóng bừng chạy khắp người, thiếu chút nữa tôi không làm chủ được.

“Nhớ anh rồi phải không?” Giọng của Diệp Chính Thần khàn khàn.

“Nhớ... nhưng...” Tôi đưa tay ra giữ chặt bàn tay anh đang lần quần áo của tôi, rồi sờ lên khuôn mặt của anh trong bóng tối. “Hôm nay thì không được đâu... Người thân của em đến rồi.”

“Người thân? Người thân nào?” Diệp Chính Thần không hiểu, cánh tay sờ soạng xuống phía dưới, chạm vào phía trong cặp đùi tôi.

Khi anh sờ phải lớp băng vệ sinh cày cộp, bàn tay chợt dừng lại.

Cuối cùng thì Diệp Chính Thần cũng hiểu ra, rụt cánh tay về: “Không phải mấy ngày nữa mới tới sao?”

Vẻ nhợt nhạt của tôi mỗi lần đến tháng không qua khỏi con mắt của bác sĩ Diệp giỏi y thuật.

“Không phải lần nào cũng đúng ngày. Sớm mấy ngày.” Diệp Chính Thần buông tôi ra, thở dài: “Để anh đi tắm đã.”

Diệp Chính Thần tắm xong, tôi đã thay bộ quần áo khác và nấu cho anh một bát mỳ nóng hổi. Tôi ngồi xuống nhìn Diệp Chính Thần ăn ngấu nghiến.

“Ăn chậm thôi.” Tôi rót cho anh cốc nước. “Rốt cuộc là anh đi Tokyo hay là đi Ethiopia?”

“Bận quá, không kịp ăn.” “Bận thế sao? Bận gì vậy?”

Diệp Chính Thần cúi đầu ăn, tỏ ý không muốn nói về điều này.

Tôi đành đổi chủ đề câu chuyện: “Em vừa đọc một bản tin nói ở phố Shinjuku có hai người đàn ông Trung Quốc bị chết, anh có nghe nói gì không?”

“Có, nghe rồi.”

“Là vụ thanh toán nhau của băng nhóm người Hoa à?” Diệp Chính Thần ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ sâu thẳm hiếm thấy: “Em nghe ai nói vậy?”

“Trên Yahoo.”

“Ừ, phía cảnh sát Nhật Bản và đại sứ quán đang điều tra, vẫn chưa có kết quả.” Diệp Chính Thần mỉm cười nắm bàn tay tôi, rồi nói bằng giọng an ủi: “Ở phố Shinjuku rất loạn, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, em không cần phải để ý nhiều.”

Bàn tay của Diệp Chính Thần rất ấm, khiến tôi thấy rất tin tưởng và lập tức xua được nỗi lo âu phấp phỏng trong lòng: “Ở đó rất loạn à?”

Diệp Chính Thần mỉm cười rất đặc biệt: “Khi nào có thời gian, anh sẽ đưa em tới đó xem, em sẽ hiểu ngay.”

“Thật thế à? Bao giờ?”

“Chờ đến khi em nuôi sống được tế bào.”

“Được.”

Ăn cơm xong, Diệp Chính Thần không trở về phòng mình mà nằm ngủ trên giường của tôi. Anh không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt, hơi ấm của Diệp Chính Thần bao bọc lấy tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tôi khẽ sờ lên mặt anh, hai gò má hơi gồ lên: “Sư huynh, anh sao thế? Hình như anh không vui.”

“Không phải vậy”, Diệp Chính Thần trả lời một cách mơ hồ.

Anh không muốn nói, tôi cũng không tiện tra hỏi. Tôi nhắm mắt, nằm áp sát lại, ép thân hình với những đường cong của mình vào thân hình hoàn mỹ của Diệp Chính Thần. Một hồi lâu sau, bàn tay của Diệp Chính Thần chạm vào ngực tôi, sau đó là đôi môi, sau đó... anh nằm đè lên người tôi.

Mười phút sau, chúng tôi ngồi dậy, lấy lại hơi thở đang dồn dập...

Diệp Chính Thần lại rời khỏi giường.

“Anh đi đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Đi tắm.”

Tôi lau những nhớp nhúa trên ngực, đêm đầu hạ mà sao rất nóng. Tôi không nhớ Diệp Chính Thần phải dậy để tắm như thế mấy lần, sau đó anh quay trở lại, ngồi xuống cuối giường, cách xa tôi: “Lần này, những con vi khuẩn do em nuôi thế nào rồi?”

“Đừng nhắc đến nữa, lại chết rồi, em chưa bao giờ thấy loài vi khuẩn nào lại khó nuôi như vậy.”

“Là loài vi khuẩn gì?”

“Phó giáo sư nói, đó là một loài vi khuẩn gây ức chế tế bào ung thư.” Tôi cũng không biết là loại vi khuẩn gì, chỉ biết rằng rất khó nuôi, tôi đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không nuôi được.

“Em đưa bản ghi chép thí nghiệm anh xem.”

“Vâng!” Tôi xuống khỏi giường mang máy tính lại, rồi kể tỉ mỉ về quá trình thí nghiệm của mình cho Diệp Chính Thần nghe.

Chúng tôi không ngủ, mà ngồi trên giường cùng thảo luận về vấn đề học thuật. Trời sáng từ lúc nào cũng không biết, ngoài cửa sổ, ánh bình minh đang le lói...

Tôi co người lại trong lòng Diệp Chính Thần, mơ màng ngủ. Nửa chừng, Diệp Chính Thần mơ ngủ, nói đúng hai câu:

“Xin lỗi, tôi không thể cứu anh được...” “Cô bé, em phải tin anh.”

Tôi tin anh, luôn là như vậy, nhưng anh lại không tin tôi, không chịu nói gì với tôi.

Khi tình yêu không có sự tin tưởng thì tất cả mọi lời thề chỉ như gió thoảng qua, dù cho hay đến mấy, sớm muộn gì cũng tan biến.

Tôi và Diệp Chính Thần lại ở bên nhau, anh Phùng là người đầu tiên biết chuyện này, vì khi tôi và Diệp Chính Thần xuống nhà ăn thì bị anh Phùng bắt gặp. Anh Phùng nhìn chiếc áo dệt len cao cổ của tôi một lượt, rồi nháy mắt với Diệp Chính Thần: “Thế nào, chắc chắn rồi chứ?!”

Diệp Chính Thần cũng nhìn trả lại bằng ánh mắt: biết rõ rồi còn hỏi.

Có thể thấy, trước những người có kinh nghiệm thì chiếc áo dệt len cao cổ không thể che giấu được điều gì.

Anh Phùng đặt yêu cầu: “Khi hai người làm đám cưới, nhất định anh phải ngồi ở vị trí của người làm mối, như thế mới bõ công anh nôn suốt một đêm.”

Tôi không trả lời, tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một ngày như vậy, còn Diệp Chính Thần lại trả lời rất dứt khoát: “Đến lúc đó, anh mà không tới, cũng không xong đâu.”

Tôi cười rất ngọt ngào.

Lăng Lăng nghe nói tôi và Diệp Chính Thần đã làm lành với nhau, không cảm thấy bất ngờ chút nào, cứ như cô ấy đã đoán trước được mọi chuyện, chỉ riêng Tần Tuyết là luôn bĩu môi.

Sau khi yêu nhau, ngoài chuyện ngủ cùng giường, mọi chuyện giữa tôi và Diệp Chính Thần vẫn như trước đây, anh vẫn lái chiếc xe BMW sang trọng của mình tới phòng nghiên cứu, tôi vẫn gạt mồ hôi đạp chiếc xe đạp còn khá mới đến lớp, đi làm thêm. Không phải Diệp Chính Thần vô tâm, cũng không phải tôi làm bộ làm tịch. Anh nói đưa tôi tới trường, tất nhiên là tôi rất vui, nhưng rồi lại nghĩ, chúng tôi đều rất bận, giờ làm việc và nghỉ ngơi lại khác nhau, muốn đi cùng và về cùng thì việc sắp xếp thời gian sẽ khó. Tôi cũng đã quen với sự độc lập, không thích bị trói buộc, càng không thích trói buộc người khác.

Diệp Chính Thần cũng đã từng chỉ một chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ hỏi tôi có thích không, cách nói còn nhẹ nhàng hơn cả khi tặng tôi chiếc đồng hồ đôi Rolex, và tôi đã trả lời rất thật lòng: “Em không biết lái xe.”

“Để anh đưa em đi học lái xe.”

“Anh tha cho em đi!” Tôi nói. “Em rất mù đường, không phân biệt được đâu là đông, tây, nam, bắc, đến đi xe đạp trong vườn trường Đại học Osaka còn lạc đường nữa là.”

Không chờ Diệp Chính Thần nói, tôi tiếp tục: “Đi xe đạp thì có gì không hay đâu, vừa bảo vệ môi trường lại không lo tắc đường, vừa rèn luyện sức khỏe lại vừa đề phòng bệnh béo phì.”

Có lúc lại còn đi cùng đường với anh Phùng, hoặc Lăng Lăng nữa, vừa đi vừa nói chuyện, rất thoải mái và vui vẻ. Quả là xe đạp có rất nhiều ưu điểm, trừ những ngày mưa. Là một quốc đảo, ở Nhật Bản không tránh khỏi việc bất thình lình bị mưa hỏi thăm...