Old school Swatch Watches

Động phòng hoa trúc cách vách

Posted at 27/09/2015

563 Views

.

Trong tiếng nhạc vặn to hết cỡ ấy, tôi ngồi trên nền phòng tắm nôn ra mật xanh mật vàng, tưởng chừng như sắp chết đến nơi.



Chương 7:



Tôi nằm trên giường ba ngày, ôm một đống tài liệu tiếng Nhật, còn đầu giường thì để cả đống thuốc. Học y thế mà hay, dù có bị ốm nặng đến đâu cũng không cần tới bác sĩ khám mà tự điều trị. Ngày nào Lăng Lăng cũng tới thăm và nói chuyện với tôi. Anh chị Phùng cũng tới thăm tôi mấy lần và mang cho tôi một lọ thuốc dạ dày Nhật Bản, nói rằng thuốc đó rất tốt. Tần Tuyết cũng tới một lần, khuyên tôi nghỉ ngơi mấy ngày rồi tất cả sẽ qua, kiểu nói của cô ấy còn có vẻ của một bác sĩ hơn cả tôi.

Tôi ngồi dựa vào tường, cười, nói: “Mình bị đau dạ dày vì ăn quá nhiều cá.”

Sang ngày thứ tư thì dạ dày bớt đau, tôi ngồi dậy, cẩn thận chải đầu, rồi thoa một lớp phấn mỏng để che đi vẻ mặt xanh xao, tô một chút môi hồng rồi ra khỏi nhà, trên đường đi tình cờ gặp anh Phùng và Lăng Lăng. Anh Phùng khua khua một chiếc túi trước mặt tôi: “Đây là bánh bao chị em làm, bữa trưa chúng ta ăn cơm ở nhà ăn và cùng nếm thử tài nghệ của bà xã nhà anh.”

Vừa nghe nói tới việc ăn bánh bao, dạ dày của tôi lại quặn đau, nhưng không từ chối ngay ý tốt của người khác, tôi cố gật đầu: “Vâng, bữa trưa liên lạc lại nhé!”

Mới hơn mười một giờ, anh Phùng đã nhắn tin trên MSN: “Bánh bao Thiên Tân chính hãng, đến trước thì có phần, đến muộn không chờ. Địa điểm là nhà ăn của trường Y khoa.”

Phía dưới là một loạt tin trả lời của những người khác, rất đông vui. Lăng Lăng cũng nhắn, nói sẽ tới giữ chỗ cho tôi. Tôi lướt qua hàng danh sách của những người hồi âm lại tới cả n lần nhưng vẫn không thấy tên của Diệp Chính Thần, sau đó mới thu xếp tài liệu, đi tới nhà ăn.

Trong nhà ăn, tám, chín người quây quanh một chiếc bàn ăn ghép, trên bàn đặt đủ loại đồ ăn, trong đám đông ấy có cả Ngô Dương với bộ trang phục tập huấn. Tôi vừa bước tới, Lăng Lăng bèn đưa tay vẫy tôi: “Tiểu Băng, lại đây.”

Thấy không thể rút lui được nữa, tôi đành bước vào, cố mỉm cười, gật đầu với Ngô Dương, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống giữa anh và Lăng Lăng.

“Hi!” Ngô Dương chào tôi.

“Hi, đã lâu không gặp.”

“Mấy hôm trước anh đi Kyoto diễn tập.” “Thế à?”

Ngô Dương lấy một chiếc bánh đưa cho tôi, tôi đón lấy, đúng lúc ấy ánh mắt tôi dừng lại ở phía cửa ra vào, một người đang đẩy cửa bước vào, tiếng ồn ào của đám đông chợt lắng xuống, nhưng tôi vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Diệp Chính Thần nhìn tôi, rồi lại nhìn Ngô Dương, vẻ mặt bình thản như không, ánh mắt xa lạ như chưa từng quen. Tôi định chào anh nhưng nhìn thấy biểu hiện ấy, tiếng “Hi” tắc lại trong cổ họng, không thể thốt ra được.

Diệp Chính Thần cũng không chào tôi và ngồi xuống chỗ cách xa tôi nhất. Mấy ánh mắt tò mò nhìn chúng tôi. Tôi thực sự cảm thấy không thể nào chịu đựng được, bèn đứng dậy: “Để tôi đi lấy trà cho mọi người uống.”

“Để mình đi cùng cậu.” Lăng Lăng hưởng ứng.

Tôi lấy chín chiếc cốc ở quầy phục vụ, Lăng Lăng đếm, tưởng tôi lấy thiếu, đang định lấy thêm thì tôi ngăn lại: “Đủ rồi.”

Lăng Lăng tưởng tôi không uống nên cũng không hỏi lại. Khi chúng tôi mang trà tới, mọi người đều đưa tay đón lấy, duy nhất chỉ có Diệp Chính Thần là ngồi im.

Lăng Lăng đứng ngay bên cạnh, vì thế cầm một cốc đưa cho anh. Có lẽ vì phép lịch sự và cũng có lẽ là không nỡ từ chối ý tốt của người đẹp nên Diệp Chính Thần đứng dậy. Nhưng đúng lúc Diệp Chính Thần đưa tay ra đón thì tôi giằng lấy cốc trà đó, đưa cho anh Phùng.

Không khí bỗng trở nên khác thường.

Để lấy lại không khí bình thường, tôi cười khan: “Sư huynh không uống loại trà này đâu... Từ trước tới nay anh ấy không bao giờ dùng cốc uống nước của nhà ăn.”

“Thế à?” Lăng Lăng như chợt hiểu ra, nhìn xuống tay tôi.

Trong tay tôi là chai nước tinh khiết vừa mua, vẫn còn hơi lạnh, chiếc chai đã hơi biến dạng.

“Cái này, phần anh.” Tôi đặt chai nước xuống chỗ bàn của Diệp Chính Thần.

“Cảm ơn!”

Anh nói cảm ơn tôi.

Tôi đã hầm canh cho anh, giúp anh cởi quần áo, kỳ lưng, gội đầu cho anh nhưng anh chưa bao giờ nói với tôi một lời cảm ơn, thế mà tôi chỉ đưa cho anh một chai nước tinh khiết có một trăm yên thì anh lại nói với vẻ khách sáo “cảm ơn”.

Nụ cười trên môi tôi càng trở nên cứng đờ: “Không có gì.” Hầu như Diệp Chính Thần không ăn gì, cũng không uống nước suốt bữa ăn, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía chai nước tinh khiết, chiếc chai bị biến dạng đặt trên bàn đã dần dần trở lại hình dáng ban đầu.

Ăn cơm xong, trước yêu cầu của đám đông, Diệp Chính Thần đã đi mua kem cho mọi người, mỗi người một hộp, duy nhất mình tôi là không có. Dạ dày tôi đau dữ dội, tôi phải cố gắng dùng nước trà nóng để làm dịu cơn đau.

Ngô Dương thấy tôi bị đối xử lạnh nhạt như vậy nên không đành lòng, đưa phần của mình cho tôi: “Anh không thích ăn đồ ngọt, em ăn đi.”

“Cô ấy đau dạ dày, không ăn được đồ lạnh.” Diệp Chính Thần nói bằng giọng đặc trưng của bác sĩ.

Nghe câu nói đó, dạ dày của tôi càng đau hơn. Tôi vẫn cố nói với mình rằng, Diệp Chính Thần nhất định không biết tôi bị ốm, nếu biết thì thế nào anh cũng tới thăm tôi một lần, dù chỉ là mang một chút hoa quả và hỏi thăm vài lời vì suy cho cùng chúng tôi vẫn là bạn bè, chúng tôi vẫn là hàng xóm.

“Cảm ơn!” Tôi cười, nói với Ngô Dương, sau đó cầm cả hộp kem ăn ngấu nghiến.

Những miếng kem lạnh nuốt xuống bụng, cái lạnh của kem hòa lẫn với cái nóng của nước trà khiến dạ dày cuộn lên, đau tới mức mồ hôi túa ra, nhưng tôi vẫn cố nén cơn đau, tiếp tục ăn.

Sau khi ăn kem xong, tôi mới nhìn thấy Lăng Lăng ngây người nhìn hộp kem đang tan chảy, mi mắt như có một giọt sương đang ngưng đọng.

“Lăng Lăng, sao cậu không ăn?”

“Tớ đang giảm béo.” Lăng Lăng cười rất tươi.

“Nhưng không nên bỏ phí, để tớ ăn hộ cho.” Tôi lại cầm hộp kem của Lăng Lăng lên ăn, hộp kem này có vị sô cô la, rất ngon.

Tôi đang ăn rất say sưa thì Diệp Chính Thần bỗng đứng dậy, thu dọn nhanh đồ đạc, cầm chai nước tinh khiết, nói: “Tôi phải về làm báo cáo, mọi người cứ nói chuyện nhé!”

Tôi ngẩng lên, nhìn hộp kem trên bàn của Diệp Chính Thần, đó là hộp kem có vị trà, loại mà tôi thích nhất, ngọt nhưng không ngấy. Ai ngờ, Diệp Chính Thần nhìn tôi, lập tức cầm hộp kem, ném vào thùng rác.

Đúng là không còn gì để nói!

Còn nữa, rác thì cũng phải phân loại rồi mới ném, Diệp Chính Thần đã quên điều đó.

Sau khi Diệp Chính Thần đi, anh Phùng nói cho mọi người biết, tuần sau là sinh nhật của Diệp Chính Thần, mọi người lập tức tán thưởng và đều nói rằng phải tìm một nơi mời Diệp Chính Thần ăn cơm. Thấy vẻ nhiệt tình của mọi người, tôi nhận ra nhân duyên của Diệp Chính Thần đúng là không tồi.

“Em có việc nên có lẽ không đi được”, tôi nói. Anh Phùng nhìn chăm chăm về phía tôi, khiến tôi chỉ muốn giấu mặt vào gầm bàn: “Em sẽ cố thu xếp.”

Ăn cơm xong, dạ dày của tôi càng đau hơn, trên đường về, Lăng Lăng kéo áo tôi từ phía sau: “Hình như anh chàng đẹp trai cách vách của cậu có ý gì với cậu thì phải.”

“Thế à?” Tôi dừng lại.

“Vừa nãy khi thấy cậu ăn kem, anh ta cứ chau mày”, Lăng Lăng khẽ nói. “Nhất định là anh ta thích cậu.”

“Anh ấy không thích đâu... vì bọn mình chia tay rồi.” Sau khi biết chắc tôi không nói đùa, Lăng Lăng sửng sốt: “Không phải như vậy chứ? Hai người ... chia tay rồi à?

Cãi nhau sao?”

Tôi lắc đầu: “Không, bỗng một hôm anh ấy nói với tớ rằng: “Chúng ta chia tay thôi” và thế là bọn tớ chia tay nhau.”

“Cậu không hỏi vì sao ư?”

Tôi thở dài: “Anh ấy không nói, chắc chắn anh ấy có lý do không muốn nói ra.”

Tôi không phải kẻ ngốc, thấy được vẻ khó nói của anh, nhưng suy cho cùng thì vẫn là anh không yêu tôi, vì nếu thực lòng yêu một người thì dù trời có sập cũng sẽ không buông tay!

Bữa tiệc sinh nhật Diệp Chính Thần, lẽ ra tôi không tham gia, vì như vậy sẽ làm anh mất vui, nhưng vì anh chị Phùng khuyên tôi cả một ngày trời, nhất là chị Phùng, chị ấy cứ lôi những việc tốt mà Diệp Chính Thần đã làm cho tôi ra để thuyết phục. Chị ấy nói, mấy ngày tôi bị đau dạ dày, anh đã đem thuốc đến đưa cho anh Phùng và bảo anh Phùng đưa cho tôi. Anh còn thường xuyên hỏi anh chị Phùng xem có gặp tôi không, tôi sống có ổn không...

Để không phải nghe anh chị Phùng thuyết phục nữa, tôi xin phép ông chủ cửa hàng tiện lợi, rồi cùng với mọi người tới nhà hàng dự tiệc. Đó là một nhà hàng không lớn, hơn hai mươi người ngồi đã chật rồi, và tất nhiên là rất ồn ào. Diệp Chính Thần nhìn thấy tôi, chào một cách lạnh nhạt rồi cúi đầu tiếp tục xem thực đơn.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh Lăng Lăng và Tần Tuyết, nói chuyện với bọn họ. Hôm nay, tâm trạng của Tần Tuyết dường như rất tốt, cô ấy liên tục nói cười với cậu bạn trai ngồi bên cạnh. Trước đây, Tần Tuyết không thích nói chuyện và cười cợt với con trai, nhất là ở chỗ đông người, cho dù mọi người kể chuyện buồn cười đến đâu đi nữa, dù cho tôi cười nghiêng cười ngả thì cùng lắm cô ấy cũng chỉ tủm tỉm và luôn tỏ vẻ e dè.

Không biết từ khi nào Tần Tuyết bắt đầu thay đổi, thay đổi tới mức không còn là Tần Tuyết nữa và dường như tôi cũng không còn là mình nữa...

Món ăn lần lượt được mang lên, đó đều là những món ăn Quảng Đông, đúng lúc mọi người nâng cốc thì bỗng nhiên chuông điện thoại của Diệp Chính Thần đổ dồn. Diệp Chính Thần cầm điện thoại mở xem, anh tỏ ra không quen với người gọi đến, vì thế trả lời bằng tiếng Nhật với vẻ rất khách sáo: “A lô!”

“Chúc mừng sinh nhật!” Giọng của một cô gái, tiếng phổ thông chuẩn.

Dường như đúng lúc bên kia cất tiếng nói, Diệp Chính Thần nhanh chóng đưa tay che điện thoại rồi đứng dậy đi ra ngoài, tới tận chỗ đỗ xe ở phía sau nhà hàng.

Lần đầu tiên tôi thấy kính phục thói quen sạch sẽ của người Nhật, vì lớp kính cửa sạch bóng khiến tôi có thể nhìn thấy rất rõ từng động tác nhỏ, thậm chí là ánh mắt của Diệp Chính Thần...