Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

821 Views

.
- Vi, nếu em muốn, anh sẽ nộp đơn ly hôn ngay ngày mai...
- Không, em không muốn – Cô hoảng hốt kêu lên – Anh có lý hôn hay không bây giờ đối với em không còn quan trọng nữa. Em đã quá mệt mỏi rồi. Em muốn chấm dứt mọi chuyện giữa em và anh... anh Nguyên – Cô đổi giọng van nài – Lần cuối cùng, hãy nghe em, đừng cố gắng nữa. Hãy làm những gì tốt nhất cho anh và gia đình nah. Em quyết định sẽ ở lại Canada, sẽ không về Việt Nam nữa... Vì vậy, hãy dừng lại ở đây thôi.
- Anh không chấp nhận cái kiểu giải quyết qua điện thoại thế này - Giọng anh khàn đặc – Nếu muốn, hãy gặp mặt rồi nói chuyện. Anh sẽ thu xếp để sang bên đó.
- Không, anh có làm thế cũng chẳng giải quyết chuyện gì đâu – Cô vội vã kêu lên – Anh biết tính em rồi đấy. Em sẽ không cho anh bất cứ một cơ hội nào, em sẽ không gặp anh. Mà kể cả có gặp rồi, mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt thôi, có thay đổi được gì đâu. Anh đừng làm như thế...
Một khoảng yên lặng nặng nề như dài hàng thế kỷ. Cô chỉ nghe thấy tiểng thở đứt quãng của anh. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng trầm khàn dường như đặc quánh lại trong một nỗi bất lực đến tuyệt vọng:
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em nhất định sẽ bỏ anh thật sao?
- Đây là quyết định của em. Anh hãy quên em đi – Cô vừa nói vừa dứt khoát lắc đầu, dù biết rằng anh không nhìn thấy.
- Vi... – Giọng anh nghẹn lại khi gọi tên cô - Anh sẽ không bao giờ quên em, anh...
Đột nhiên một tiếng “xoảng” chát chúa đập vào tai Vi rồi mọi âm thanh từ phía bên kia bỗng trở nên yên ắng. Vi bàng hoàng một lúc mới chợt nhận ra là anh đã ném chiếc điện thoại đi trước khi kết thúc câu nói của mình. Vi gục đầu vào hai bàn tay, tan chảy thành nước mắt.



Chương 29: Giấc mơ của cô


Thực tế, nước mắt chỉ khiến cho Vi phải phát huy tối đa khả năng nói dối của mình để lý giải cho đôi mắt sưng húp khi đi làm vào sáng hôm sau, chứ hoàn toàn không rửa trôi được tâm trạng u uất của cô. Cô bạn Flora đã không kiềm chế được, phải kêu lên với điệu bộ như vừa nhìn thấy thảm họa sóng thần:
- Oh... my... god! What happened to your eyes?[1'>
[1'> Tạm dịch: ôi trời oi! Mắt của bạn bị làm sao thế này?
Vi ngượng ngùng lẩm bẩm lời giải thích, bụng không khỏi bực bội với bản tính vô tâm của cô bạn đồng nghiệp. Nhưng người khác tế nhị hơn thi fgiar vờ như không nghe thấy, hoặc chỉ ý tứ liếc cô một cái rồi tủm tỉm cười. Đã mấy lần cô thấy Nam đưa mắt nhìn cô, hình như rất muốn hỏi thăm nhưng rồi lại thôi, chắc có lẽ chưa tìm được lời lẽ hoặc thời điểm thích hợp. Vi cũng lờ đi, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, bắt đầu thấy hối tiếc vì đã không giả ốm để khỏi xuất hiện trước mặt đồng nghiệp với bộ dạng thế này.
Sau bảy giờ tối, mấy người trong nhóm đã lục tục đứng dậy. Flora và một cô gái khác thống nhất cùng nhau đi ăn tối rồi tranh thủ shopping ở một trung tâm thương mại gần đó. Hai chàng trai trẻ trong nhòm rủ nhau đi club để xả stress. Vi sau khi từ chối đi shopping cùng hai cô gái với lý do mệt thì quyết định ngồi lại phòng để làm nốt một số công việc còn đang dang dở. Nam chẳng tham gia nhóm nào vì anh không có mặt trong phòng lúc đó.
Vi cắm mặt vào máy tính, miệt mài làm. Chẳng phải cô nghiện công việc hay không biết hưởng thụ cuộc sống, mà chỉ do cô sợ đầu óc rãnh rỗi quá sẽ lại nghĩ ngợi linh tinh những chuyện không nên nghĩ.
Nhưng hậu quả của việc mất ngủ và khóc lóc đêm hôm trước khiến cho đầu cô đau như búa bổ, còn hai mắt lại cay xè vì nhìn máy tính quá lâu. Không chịu nổi nữa,Vi gục mặt xuống bàn, nhưng vẫn nhất quyết không muốn đứng dậy ra về.
Vi không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Khi mở mắt ra, cô thấy Nam đã quay trở lại, đang ngồi làm việc trước máy tính, những ngón tay thoan thoắt lướt trên bàn phím. Cô ngạc nhiên dụi mắt:
- Anh vẫn còn ở đây à? Em tưởng anh đã về từ tối?
Anh giật mình ngẩng lên, nhìn sang phía cô:
- Chưa đâu, anh còn việc phải làm. Em mệt sao không về nghỉ ngơi đi, ở lại đây làm gì?
- Em cũng phải hoàn thành nốt mấy thứ - Cô lúng túng bịa ra một lý do.
Ngần ngừ một chút, rồi anh gấp máy tính lại, nhìn cô cười:
- Em chưa ăn tối đúng không? Vậy đi thôi. Hay hôm nay thử đồ ăn Mexico nhỉ?
- Em không thấy đói – Cô lắc đầu, thực sự không cảm thấy muốn ăn.
- Em không nên bỏ bữa... Nên ra ngoài một chút cho thoáng đãng – Anh nói với cô bằng một giọng ân cần khiến cho Vi thấy cảm động.
Cô cố gắng mỉm cười:
- Vâng, đến một nơi như thế này mà không tranh thủ ngắm cảnh thì đúng là phí thật đấy.
Cô đứng dậy, thu dọn tài liệu trên mặt bàn rồi cùng anh bước ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi tòa nhà, không khí tươi mới và những làn gió đêm mát rượi thổi vào mặt Vi khiến cho cô cẩm thấy phấn chấn hẳn lên. Cô ngẩng đầu, hít căng lồng ngực không khí đậm đà, ẩm ướt, mang đầy hương vị biển đó. Thành phố vào đêm đẹp một cách lung linh, những tiếng rì rầm của sóng đánh vào bờ cát khiến cho khung cảnh bỗng trở nên lãng mạn và thanh bình đến nao lòng. Bất chợt Vi nổi hứng:
- Hay là mình order pizza rồi ra ngồi trên bãi biển ăn cho thoáng.
Đề nghị của cô được anh hưởng ứng ngay tức khắc. Anh nhanh nhẹn chạy vào hàng Pizza Hut gần đó mua đồ ăn và nước uống rồi cùng cô thong thả dạo bước ra bãi biển. Vì tháo giày ra để hai bàn chân trần sục xuống lớp cát mịn. Một cảm giác thư thái, dễ chịu khiến cho cô tạm quên nỗi buồn đang bám riết trái tim. Cắn một miếng pizza, cô cười bảo:
- Thiên nhiên đúng là một liều thuốc kỳ diệu, chỉ hít thở không khí trong lành đã thấy khỏe hẳn ra rồi.
- Sao sáng nay trông em mệt mỏi thế? Anh còn tưởng là em bị ốm – Anh quay sang nhìn cô, hỏi với giọng quan tâm.
- Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng – Cô khẽ cúi đầu – Chỉ là vài chuyện không vui thôi ạ.
Không khí bỗng nhiên chùng xuống trong giây lát. Cuối cùng anh mỉm cười, nhìn cô:
- Em đúng là nhân viên ưu tú của công ty nhỉ? Cứ lúc nào không vui thì làm việc gấp đôi bình thường.
- Còn hơn anh – Cô cười ngượng nghịu – Lúc vui hay buồn đều thấy anh làm việc. Chung quy cũng chỉ tại cái nghề khổ sai này.
- Lúc nhỏ chẳng bao giờ anh nghĩ sau này sẽ làm nghề kiểm toán. Nghề nghiệp mơ ước của anh hoàn toàn khác cơ – Anh cười.
- Anh muốn làm nghề gì vậy? – Cô tò mò nhìn anh.
- Hồi cấp một, cô giáo ra đề văn “hãy viết về mơ ước trong tương lai của em”, anh đã viết thế này: “Ờ gần nhà em có bác bơm xe đạp. Những lần lốp non hơi hay vá xe, bác đều rất nhiệt tình, cần mẫn. Em rất quý bác bơm xe đạp và em hứa sẽ học thật giỏi để sau này trở thành người bơm xe đạp như bác”.
- Thật hả? – Cô cười ngặt nghẽo.
- Không – Anh thoải mái duỗi chân, chống hai tay ra phía sau, cười lớn – Cái này anh đọc được trên mạng. Những lúc mệt mỏi anh hay đọc truyện cười.
- Vậy à? Kể cho em nghe một vài truyện đi – Cô cao hứng đề nghị.
- Thôi, chỉ sợ làm em mệt mỏi thêm.
- Sao lại thế?
- Vì em sẽ cười nhiều quá.
- Ha ha, ai dám nói kiểm toán viên không có khiếu hài hước.
- Khiếu gì đâu, anh chỉ có mỗi cách đơn giản đó để cân bằng cuộc sống. Hồi nhỏ đi học, anh cũng kém các môn xã hội lắm. Để anh kể cho em nghe chuyện có thật của anh: cô giáo dạy Văn ra đề kiểm tra, trong đó có một câu hỏi: “Ai là tác giả của tác phẩm “Bài học đường đời đầu tiên”? Anh đã lĩnh điểm một cho câu trả lời: tác giả của tác phẩm “Bài học đường đời đầu tiên” chính là người đã viết ra tác phẩm này. Cô giáo phê: “một điểm cho khả năng đối phó”...

Polly po-cket