Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

645 Views

Ngón tay Vi chạm khẽ vào biểu tượng tin nhắn trên điện thoại, những dòng chữ hiện ra trước mắt cô: “Cố gắng ngủ một giấc ngon lành nhé. Nếu không ngủ được thì hãy uống một cốc sữa ấm, nhưng tuyệt đối không được đếm cừu. Vì nhỡ em đếm sai, thế nào em cũng mất một vài tiếng đồng hồ để tìm cho ra chỗ sai đó theo thói quen nghề nghiệp. Nên nhớ em là một kiểm toán viên. Good night!”. Tin nhắn của Nam.
Vi bật cười thành tiếng trước mẫu tin nhắn hài hước của anh. Lần nào cũng vậy, Nam luôn biết cách làm cho cô lấy lại tinh thần. Cô đúng là may mắn khi có sếp như anh. Những ý nghĩ về Nam khiến cho đầu óc Vi bận rộn đến tận khi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Sau buổi làm việc cuối cùng là hai ngày cuối tuần tự do nên ai cũng có kế hoạch riêng của mình. Flora đi thăm người chị ho ở Tampa, một thành phố gần đó. Lawrence, một cô gái còn lại trong nhóm, rủ người yêu từ Toronto sang chơi. Kevin thì đi Miami. Bob đã từng đến Florida nhiều lần nên quyết định quay về Toronto ngay mà không đi chơi đâu cả. Giữa lúc Vi còn đang phân vân không biết có nên ở lại không thì Nam bất ngờ rủ cô đi Disney World. “Disney World được quảng cáo là nơi hạnh phúc nhất trên trái đất, anh nghĩ em cần phải đến đây” – Anh bảo. Ô, hóa ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại một nơi như thế sao? Vậy thì nhất định cô phải đến.
Không khí vào buổi sáng sớm ở thành phố biển tinh khiết như pha lê. Nam hạ kính xe cho những làn gió mang hơi thở mát rượi của đại dương tràn vào. Hộ đang trên đường đến với “nơi hạnh phúc nhất trên trái đất” này. Vi khoan khoái hít đầy lồng ngực thứ hương vị đậm đà của biển cả. Vén mái tóc rối ra sau, cô tò mò đưa mắt nhìn tấm bảng quảng cáo khổng lồ có hình ảnh một nàng tiên xinh xắn đang vung cây đũa thần. Từ đầu cây đũa, một dòng chữ lấp lánh hào quang chợt hiện ra: “Welcome to Disney World. Where dreams come true”[3'>. Vậy là đã đến Magic Kingdom, theme park [4'> rất nổi tiếng của Disney World, Florida. Vi bỗng thấy một cảm giác hồi hộp, phấn khích như trẻ thơ. Đây là nơi cho những giấc mơ sẽ trở thành hiện thực, là nơi thăng hoa của những ý tưởng điên cuồng nhất, là nơi mà trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo không bị ràng buộc bởi bất kỳ một biên giới nào. Có lẽ đây cũng sẽ là nơi thích hợp để cô ít nhất một lần được chìm đắm trong giấc mơ của riêng mình.
[3'> Tạm dịch: Chào mừng bạn đến với Disney World. Nơi những giấc mơ trở thành hiện thực.
[4'> Tạm dịch: Công viên giải trí.
Magic Kingdom đúng là đã không làm Vi thất vọng. Cô đi từ cảm giác choáng ngợp đến ngạc nhiên rồi trầm trồ thích thú. Quả là một thiên đường tuổi thơ với những lâu đài, thành quách, những công chúa, hoàng tử xinh đẹp, những thiên thần lộng lẫy, những nhân vật hoạt hình đáng yêu. Và nhạc, và hoa, và phép màu có ở khắp mọi nơi khiến người ta cảm giác như đang lạc vào xứ sở thần tiên. Hết mấy tiếng đồng hồ hò hét đến khản giọng cổ vũ cho đoàn diễu hành của các nhân vật hoạt hình, Vi lại hồn nhiên chen chân xếp hàng với các em nhỏ để được cùng bay với Peter Pan hay tham gia chuyến phiêu lưu cùng các chú cướp biển và Caribbean, hoặc chơi trò đụng xe với Nam…
Nam cũng hoàn toàn lột xác trong thế giới thần tiên này, cứ như thể chiếc đũa thần của bà tiên đã vô tình chạm vào anh. Không còn là người đàn ông lịch lãm và nghiêm nghị trong những bộ Âu phục nhàm chán nữa, anh bỗng trở nên tươi trẻ và tràn đầy sức sống trong chiếc áo phông trắng, cổ tròn giản dị, kết hợp với quần jean trẻ trung. Anh cũng tinh nghịch và hết mình trong những trò chơi mà hộ tham gia. Với khiếu hài hước vốn có, Nam khiến cho ngày hôm nay của Vi như được dệt bằng những phút giây hạnh phúc, và không có chỗ cho nỗi buồn chen vào. Có lẽ cô đã cười nhiều hơn cả một tháng vừa qua cộng lại.
Magic Kingdom chỉ thực sự trở nên lộng lẫy khi màn đêm buông xuống. Những cung điện dường như nguy nga hơn dưới ánh đèn màu rực rỡ. Chín giờ tối, pháo hoa bắn lên trong tiếng nhạc trầm bổng. Vi ngây ngất ngắm những chùm ánh sáng lấp lánh đang vỡ ra trên đỉnh toàn lâu đài Sleeping Beauty, thầm tiếc nuối giây phút cô sẽ chia tay thế giới trong mơ này để quay trở lại hiện thực và những nỗi buồn đang chờ đón.
- Em sẽ xin phép nghỉ thêm mấy ngày để đi hết tất cả các theme parks ở Disney World – Bất giác Vi buột miệng nói với Nam ý nghĩ vừa mới nảy ra trong óc cô.
- Mê rồi hả? – Anh cười – Anh nghĩ em nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng tốt. Dạo này trông em có vẻ mệt mỏi. Công việc quá sức đối với em à?
- Cũng không hẳn thế ạ – Vi ngập ngừng – Chỉ là em có một số việc không được như ý muốn…
- À, thế thì đơn giản thôi.
- Sao ạ? – Vi ngạc nhiên nhìn Nam.
- Ý muốn là thứ em có thể kiểm soát và điều chỉnh được mà.
- Vâng – Vi gượng cười – Nhưng có những chuyện không đơn giản như thế. Với lại chắc em cũng không đủ bản lĩnh.
- Ái chà, nghe có vẻ phức tạp rồi đây. Nhưng dù sao thì anh cũng ủng hoọ việc em nghỉ ngơi để “tái tạo lại sức lao động”. Ở đây còn có công viên Harry Porter hay lắm. Tiếc là sáng mai anh có việc phải về rồi nên không đi cùng em được.
- Anh về sớm thế? Mai mới là chủ nhật mà! – Vi tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ, nhưng thứ hai anh có một cuộc họp quan trọng cần phải chuẩn bị.
Rồi anh mỉm cười nhìn cô:
- Nhớ mục đích của kỳ nghỉ này là để phục hồi năng lượng đấy nhé. Sắp tới anh có một job rất thú vị muốn em tham gia.
- Vâng – Vi cười – Chơi gì thì chơi em cũng không dám quên nhiệm vụ đâu ạ.
- Em có bạn hay người quen ở đây không? – Anh chợt hỏi.
- Không ạ – Vi hơi bối rối – Thực ra em cũng muốn ở một mình mấy ngày để… sắp xếp lại một số việc. Với lại em định sẽ đi hết mấy cái công viên này cơ mà, chỉ sợ là không đủ thời gian ấy chứ.
Vi thấy anh hình như định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Do dự một lát, anh chỉ khẽ gật đầu nhìn cô:
- Cứ nghĩ ngơi cho thoải mái. Chỉ cần ngủ đủ giấc là mọi việc sẽ ổn ngay thôi mà. Có chuyện gì cần thì cứ gọi cho anh.
- Vâng ạ. Cảm ơn anh. – Cô đáp khẽ, một lần nữa thấy mình may mắn khi có một người bạn như anh.
Dự định của Vi hóa ra chỉ có thể thực hiện được một nửa. Nghĩa là cô đã hoàn thành việc đi thăm công viên đầu tiên trong số những công viên còn lại của Disney World. Lang thang cả ngày trong cái nắng chói chang của Florida và thử thách sức dẻo dai với những trò chơi liên tu bất tận. Vi lê tấm thân mệt mỏi rã rời về đến khách sạn, chỉ còn đủ sức ăn uống qua loa và làm vệ sinh cá nhân trước khi lăn ra ngủ say như chết, chẳng có thời gian hay hơi sức đâu để “sắp xếp lại một số việc” như cô đã nói với Nam. Nhưng đó chẳng phải là mục đích chính của kỳ nghĩ đột xuất này hay sao? Cô muốn lấp đầy những khoảng trống thời gian để quên đi nỗi đau và sự hụt hẫng ở trong lòng, và quả thực cô đã không có lấy một chút thời gian nào mà nghĩ ngợi về chuyện không vui đó.
Khi Vi mở mắt ra vào buổi sáng thứ hai thì cả căn phòng đã chan hòa ánh nắng. Chiếc đồng hồ để bàn đang chỉ đúng mười hai giờ trưa. Vi hốt hoảng bật dậy nhưng không sao nhấc nổi đôi chân ê ẩm vì nhức mỏi. Kế hoạch đi Hollywood Studios thế là toi. Thôi thì đằng nào cũng đã muộn rồi, nằm nướng thêm chút nữa. Tự nhủ như vậy xong, cô lại nằm xuống một cách lười biếng. Nhưng thật khó để ngủ tiếp trong ánh sáng buổi trưa rực rỡ như thế này. Vi bèn với tay lấy chiếc điện thoại kiểm tra theo thói quen. Có một tin nhắn của Nam. Vi thầm nghĩ anh thật chu đáo khi vừa về dến Toronto đã nhắn tin cho cô: “Công viên Harry Porter vui chứ? – Anh viết – Nhưng đừng đi nhiều quá, ít nhất em cũng nên dành một ngày để phục hồi năng lượng đấy. Lúc nào thấy khó ngủ thì cứ giở báo cáo tài chính của khách hàng ra đọc nhé, đảm bảo công hiệu hơn thuốc ngủ. Cheer!”.
Không biết có phải nhờ cái tin nhắn vui của anh hay không mà cả ngày hôm đó Vi thấy khoan khoái, dễ chịu. Lâu lắm rồi cô mới có một ngày hoàn toàn dành cho việc nghỉ ngơi của riêng mình như vậy. Cuối ngày, trước khi đi ngủ, cô nhắn lại cho anh: “Hôm nay em đã đọc truyện cả buổi chiều trên bãi biển, rất thư giãn. Còn bây giờ là lúc em phải đọc “báo cáo tài chính của khách hàng” rồi. Cảm ơn anh. Good night!”.
Tuy nhiên, Disney World vui thì có vui thật, đọc tiểu thuyết trên bãi biển đúng là lãng mạn và thư giãn thật, nhưng chỉ cần sang đến ngày thứ ba là đã trở nên nhàm chán và đơn điệu bởi một sự thật: Vi chỉ có một mình. Khi cơ thể và đầu óc Vi đã thoát khỏi tình trạng mệt mỏi sau một ngày nghỉ ngơi, chúng lại bắt cô quay trở về với những mối bận tâm cũ. Cô bắt đầu ý thức mỗi lúc một rõ ràng hơn nỗi cô đơn của mình. Những tin nhắn và những mẫu truyện cười Nam gửi cho cô hàng ngày chỉ có thể giúp cô tạm quên đi trong chốc lát nỗi đau của mình chứ không sao xóa nổi sự hiện diện của nó trong tâm trí cô. Bây giờ Vi mới thấm thía câu “ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân”, còn “chơi một mình” cô lại càng chẳng thấy thú vị gì...

Polaroid