Đợi anh ở Toronto
Posted at 27/09/2015
647 Views
Vi ôm bụng cười: “Anh cũng nhanh trí gớm!”
- Còn đây mới là cau chuyện làm cho anh nổi tiếng toàn trường. Thầy giáo ra đề: “Năm 1990, mạng lưới điện 500kv đã được triển khai thành công trong cả nước. Đúng hay sai?”. Không nhớ câu trả lời chính xác, anh đã chọn đáp án “Sai”, còn cẩn thận giải thích thêm: “Không thể triển khai mạng lưới điện trong cả nước vì nước là môi trường dẫn điện, rất nguy hiểm”. Thầy giáo cho điểm không, kèm theo lời phê: “Đáp án em đã chọn là đúng nếu như không có lời giải thích. Không điểm vì đã tỏ ra thông minh không đúng chỗ”.
- Ha ha ha...- Vi cười đến chảy nước mắt – Anh nói đùa hay thật đấy?
- Chuyện có thật mà, hồi nhỏ nhiều lúc anh cũng liều mạng lắm – Anh cười thoải mái – Sau này vào đại học, anh có ông thầy giáo dạy kinh tế cũng rất thích đùa. Ông thường bắt đầu bài giảng bằng cách kể một câu chuyện cười. Chẳng hạn, một hôm thầy bước vào lớp và bảo: Hôm nọ tôi đi xem đá bóng, tình cờ ngồi cạnh một cặp tình nhân trẻ. Tuy không chú ý nghe, nhưng vì tôi ngồi sát ngay cạnh cô gái nên câu chuyện của họ bất đắc dĩ lọt vào tai tôi. Cô gái chắc là lần đầu tiên đi xem bóng đá. Cậu người yêu phải giải thích sơ qua cho cô đội hình của hai bên. Thế rồi cô chỉ vào một ông to béo đang đứng khoanh tay bên lề cô hỏi: “Ông kia cũng là một thành viên của đội bóng à?”, “Phải ông ấy là huấn luyện viên ngoại đấy. Nghe nói đội tuyển quốc gia phải trả những ba trăm ngàn đô một năm mới mời được ông ấy về!” – Chàng trai giải thích. Cô gái nhăn mày thắc mắc: “Nhưng có thấy ông ấy làm gì đâu nhỉ? Chỉ đứng khoanh tay mà cũng được trả tới ba trăm ngàn à?”, “Ồ, thế thì em lại chưa biết gì về bất động sản rồi” – Chàng trai ranh mãnh mỉm cười. Cho nên, để có thể tránh những thắc mắc ngớ ngẩn về các vị huấn luyện viên thể thao, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận một chút về bất động sản...
- Ha ha ha, thầy anh vui tính thật đấy.
- Ừ, anh rất thích một câu nói của thầy: “mọi sự việc sẽ thay đổi nếu ta nhìn chúng theo một khía cạnh khác”. Vì vậy, hãy cố gắng nhìn vào khía cạnh tích cực của sự việc mỗi khi em gặp khó khăn hay buồn phiền.
- Bây giờ em hết buồn phiền rồi – Cô cười - Chắc em phải học tập anh, mỗi khi không vui sẽ lên mạng đọc truyện cười.
- Hoặc đến gặp anh, anh có cả kho truyện cười để kể cho em.
Vi ngước mắt nhìn lên vòm trời đêm. Vô vàn những ngôi sao đang lấp lánh như những hạt pha lê lộng lẫy. Ba chữ “bất động sản” lại vô tình nhắc cô nhớ tới chàng “chàng thợ xây kiêm con buôn đồng nát” của một đêm bốn năm về trước. Cô tự hỏi giờ này không biết anh đang làm gì? Có cô gái nào đang kể truyện cười giúp anh quên đi nỗi đau trong tim, giống như cô đang may mắn gặp được Nam an ủi không? Một làn gió đêm thổi tới khiến cho Vi bất chợt rùng mình.
- Về thôi, lạnh rồi. Ngày mai còn cả đống việc phải làm.
Một bàn tay chìa ra trước mặt Vi. Cô vịn vào tay anh đứng dậy. Bàn tay ấm áp của Nam cho cô một cảm giác an toàn và dễ chịu, một cảm giác quen thuộc đến nôn nao khiến cho Vi bỗng nhiên ngơ ngẩn. Trước đây, cô luôn luôn cảm thấy được che chở trong vòng tay của Nguyên, nhưng kể từ bây giờ, có lễ cô sẽ chỉ còn gặp lại anh trong giấc mơ mà thôi.
***
Giấc mơ của Vi có lẽ bắt đầu từ ngọn tháp nổi tiếng của Toronto: CN Tower. Giấc mơ của cô nương theo ký ức trở về cái ngày mà anh đã gặp lại cô ở Eaton Center sau hai năm xa cách... Cô đã mơ một giấc mơ như vậy, một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi thân thương. Trong giấc mơ đó, những gì mà cô nhìn thấy hoàn toàn không phải là ảo giác. Cô đã nhìn thấy màu áo đỏ với ngôi sao vàng của anh trong đám đông du khách dưới chân CN Tower. Cô đã không dám tin vào mắt mình... Anh đang đứng đó, ở một vị trí rất trung tâm, chiếc áo đỏ thắm có in một ngôi sao vàng trước ngực không thể nổi bật hơn được nữa. Anh vẫn còn nhớ câu chuyện bên sân băng ngày ấy hay sao? Một nỗi xúc động trào dâng khiến Vi muốn bật khóc. Cô đứng sững giữa đường, nước mắt nhòe khóe mi. Chỉ cần bước sang bên kia đường là cô sẽ có anh, sẽ có thể ngả đầu vào ngực anh, nắm tay anh, cô lại có thể đắm chìm trong đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Đi hay không đi? Trái tim cô như đang gào thét. Nhưng cô không thể... cô đã quyết định điều ấy hai năm về trước rồi, vào cái ngày cô viết email gửi cho Quân... Vi thần thờ nhấc đôi chân như đang đóng đinh xuống mặt đường lên. Lục trong túi ra một tờ khăn giấy, cô lau sạch nước mắt. Cần phải trang điểm lại một chút – Cô nghĩ – Không thể đến gặp khách hàng với bộ dạng như thế này được.
Suốt cả tuần đó, ngày nào Vi cũng cố kiếm ra một cái cớ để đi qua khu CN Tower, để hồi hộp tìm kiếm xem không biết anh có ở đó không, để lại được nhìn thấy anh, dù chỉ trong chốc lát. Anh vẫn đến đó hàng ngày. Cô lại có thể thở được mỗi khi nhìn thấy màu áo đỏ rữc rỡ của anh. Cô không biết vì sao mình phải làm như thế. Đã quyết định rồi mà không sao thực hiện được... Cô giống như người đang đứng giữa ngã ba đường, không biết phải đi về nơi đâu. Nhưng liệu anh có thể kiên trì được bao lâu nữa? Cô bỗng giật mình, thảng thốt, cuống quýt lên với ý nghĩ đó, như thể sắp sửa mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá. Không có anh. Cô vẫn có thể sống tốt, nhưng không có anh, cô không thể nào sống hạnh phúc được. Một điều hiển nhiên như vậy, sao bây giờ cô mới chợt nhận ra?
Tan cuộc họp chiều hôm đó, Vi kiểm tra điện thoại thấy có một cuộc gọi nhỡ. Là Quân. Cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Vi vội vàng gọi lại cho anh. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Vi à, em có khỏe không?
- Anh Quân, sao anh đi mà không nói gì với em cả - Cô trách móc.
- Ừ, sorry, anh cũng gấp quá – Tiếng anh cười có vẻ biết lỗi.
- Anh định ở đó bao lâu? – Cô hỏi.
- Anh định ở đến hết tháng thôi. Vancouver đẹp lắm. Bao giờ em phải đến đây chơi mới được. À... mà em đã gặp Nguyên chưa? – Anh bỗng ngập ngừng.
- Em... gặp rồi – Cô cũng ngập ngừng, rồi im lặng, vì chẳng biết phải nói gì thêm.
Cô nghe thấy anh khẽ hắng giọng trong điện thoại. Cuối cùng anh nói:
- Mấy người bạn đang rủ anh đi uống bia, chắc anh phải đi rồi. Hẹn gặp lại em sau nhé.
Cô vâng khẽ, đã toan dập điện thoại thì bỗng nghe tiếng anh:
- Vi à – Anh nói rất khẽ.
- Vâng – Cô trả lời.
- Anh vẫn ổn. Em không cần phải lo lắng cho anh đâu... Anh mong em hạnh phúc...