Old school Easter eggs.

Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

646 Views


Rồi không đợi cô trả lời, đầu dây bên kia đã cúp máy. Cô cứ đứng ngẩn ra như vậy với chiếc điện thoại trên tay, cho đến khi Flora hích vào cánh tay cô hỏi:
- Are you going?[2'>
[2'> Tạm dịch: Cậu có đi không?
Vi như bừng tỉnh:
- Where? [3'> – Cô ngơ ngác.
[3'> Tạm dịch: Đi đâu?
- For a drink, as usual [4'> – Flora nhún vai, ngạc nhiên nhìn cô.
[4'> Tạm dịch: Đi uống bia như thường lệ.
Vi “à” lên một tiếng. Nhóm của cô thường ay rủ nhau đi uống bia vào mỗi chiều thứ sáu hàng tuần. Cô khẽ lắc đầu, trả lời Flora rằng cô có việc bận chiều nay rồi, không tham gia cùng nhóm được, mọi người đi chơi vui vẻ. Flora nhìn cô cười cười:
- Dating? Let him join us [5'>!
[5'> Tạm dịch: Hẹn hò à? Rủ cậu ấy đi cùng luôn!
Cô mỉm cười, lắc đầu:
- I’m going to China Town. [6'>
[6'> Tạm dịch: Mình định đi phố Tàu.
Hơn một tiếng đồng hồ ở China Town, lượn lờ khắp các cửa hàng quần áo và đồ lưu niệm Việt Nam, Vi vẫn không tìm được món đồ mà cô muốn mua. Thứ mà cô cần chính là một chiếc áo phông đỏ, có in một ngôi sao vàng trước ngực, chiếc áo quốc kỳ Việt Nam, giống như chiếc áo anh mặc. Nhưng làm sao có thể kiếm được một thứ của hiêm hoi như vậy ở cái xứ này, khi mà rất nhiều người Việt ở đây vẫn coi cờ ba sọc mới là quốc kỳ chính thức của cố hương. Vi thở dài, hoàn toàn mất hy vọng có thể tìm được một chiếc áo như cô mong muốn. Cuối cùng, cô quyết định mua một chiếc áo phông đỏ, có in hình CN Tower ở trước ngực. Cầm chiếc áo trong tay, Vi bỗng thấy hồi hộp: Ngày mai... ngày mai liệu anh có còn đứng ở đó đợi cô?
Sáng thứ bảy, CN Tower đông nghẹt người, chủ yếu là du khách đến ngắm cảnh và xếp hàng đợi được lên tham quan đỉnh tháp. Vi mặc chiếc áo phông đỏ ra ngoài chiếc áo len tay dài tay mỏng. Đúng là màu đỏ khiến cho cô nổi bật giữa đám đông. Vi bước sang đường, đưa mắt tìm quanh. Đây đó, những màu đỏ lọt vào tầm mắt Vi... Nhưng chiếc áo cờ đỏ sao vàng độc nhất vô nhị của anh khiến cho cô không thể nhầm lẫn anh với một ai khác. Vi xúc động đến run cả người. Cô từ từ tiến về phía anh, hồi hộp như một cô dâu trong ngày cưới... Như có thần giao cách cảm, bất chợt anh quay người lại. Có lẽ cả thế giới bỗng ngừng chuyển động trong giờ phút đó. Giống như trong những giấc mơ, cô đang tiến về phía anh, với màu áo đỏ rực rỡ của niềm tin, của hy vọng... Niềm vui vỡ òa trong mắt anh. Rồi như được chắp thêm đôi cánh, anh bay về phía cô... Hạnh phúc như ngưng đọng trong cái ôm dài... Anh xiết chặt cô trong đôi tay mình, quay đủ ba vòng trước khi đặt cô xuống.
- Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm. Vi, anh yêu em! – Anh vừa thì thầm, vừa không ngừng hôn lên mái tóc cô, không kìm nén nổi niềm vui đang dâng đầy.
Còn cô vùi đầu vào ngực anh, tận hưởng cảm giác bồng bềnh của niềm hạnh phúc vô bờ mà bấy lâu nay cô vẫn thầm ao ước. Anh có biết rằng đối với cô, hạnh phúc chỉ giản dị như thế thôi không? Kể từ bây giờ, cô sẽ mãimaix không rời xa anh nữa.
- Tại sao anh lại có thể đợi em ở đây lâu đến thế? Sao anh lại tin em vẫn còn nhớ câu chuyện năm xưa và sẽ đến tìm anh?
Cô đã tò mò hỏi anh như vậy, thắc mắc không hiểu sao sao anh có thể làm những câu chuyện viển vông đến thế. Anh sẽ làm gì nếu như cô không đến, hoặc cô đã quên mất lời hẹn hò từ cái thuở xa lắc xa lơ đó? Anh chỉ cười bảo rằng, vì anh có một niềm tin son sắt. Anh cũng biết cô hay đi qua CN Tower, nên thế nào cũng sẽ có lúc cô nhìn thấy anh.
- Em có biết câu chuyện về cây sồi với những dải ruy băng màu vàng không?
Cô khẽ gật đầu:
- Chàng trai giao ước với người vợ chưa cưới của mình rằng nếu cô tha thứ cho anh, thì hãy buộc một dải ruy băng màu vàng lên cây sồi già ở quảng trường thị trấn trong ngày anh trở về. Nhưng cô gái đã không chỉ buộc một mà là hàng trăm dải ruy băng khiến cho tán sồi trở nên vàng rực rỡ, cô ấy đã tha thứ cho chàng trai hàng trăm lần. Vậy thì anh chỉ đứng ở CN Tower chờ em có mấy ngày, sao anh lại không thể làm được chứ?
Những chuyện như thế này, nếu bình thường có ai nói với cô thì đã bị cô gắn cho cái mác dở hơi, hâm, hay ngớ ngẩn. Thời đại này rồi ai còn làm những chuyện viển vông như thế. Ấy vậy mà chính cô đã làm một chuyện hão huyền, trên mây trên gió, nhưng cô lại tự thấy chẳng hề ngớ ngẩn chút nào. Đúng là dự kỳ diệu của tình yêu! Có lẽ nguyên nhân sâu xa là bởi vì trái tim cô luôn hướng về anh, bất chấp việc lý trí của cô cố tình không thừa nhận. Cuối cùng, cô cũng đã tìm lại được một nửa của mình.
Cô ngước lên ngắm nhìn anh, tìm kiếm ánh mắt nồng nàn của anh, muốn nói với anh rằng đối với cô, được anh ôm trong vòng tay cũng đã là hạnh phúc. Cô những muốn được chạm vào các đường nét thân thương trên khuôn mặt anh. Nhưng khi cô vừa giơ tay lên, đầu ngón tay chưa kịp chạm tới làn môi anh thì hình ảnh của anh bỗng nhiên tan biến đi. Vi ngơ ngác nhìn quanh, anh đã không còn ở đó nữa. Anh đã hoàn toàn biến mất khỏi giấc mơ của cô, như một ảo ảnh...



Chương 30: Nam


Những ngày cuối cùng ở Florida trôi qua một cách chậm chạp. Nguyên đã không liên lạc lại với cô kể từ hôm đó. Tâm trạng của Vi hiện giờ giống như bầy trời trước cơn giông bão: u ám và rất nặng nề. Thêm vào đó, một cảm giác hụt hẫng khiến Vi như mất thăng bằng, không thể tập trung làm được việc gì cho ra hồn cả. Chẳng cần phải là người tinh ý cũng có thể nhận thấy vẻ mặt ngơ ngẩn và những phút giây xao nhãng của cô. Vi đã mất gấp đôi thời gian bình thường mới hoàn thành xong phần báo cáo của mình, khiến cho cả team phải chờ theo. Loay hoay mãi vẫn không sửa xong được những lỗi sai, cuối cùng, không thể trì hoãn hơn được nữa, cô đành nhắm mắt nhấn nút send để gửi bản báo cáo cho Nam review, mặc dù biết thế nào cô cũng bị Nam quở trách. Nhưng trái với dự đoán của cô, cho đến hết ngày hôm ấy, cô vẫn không thấy anh nhắc nhở gì đến bản báo cáo sơ sài với đầy lỗi chính tả đó.
Cả nhóm kết thúc công việc khi đã hơn mười giờ đêm. Mọi người mệt mỏi trở về phòng nghỉ để chuẩn bị cho buổi làm việc cuối cùng vào ngày hôm sau, chỉ có Nam là còn ngồi lại. Vi cũng đứng lên thu dọn tài liệu trên mặt bàn. Cô cố tình nấn ná thêm để có thể nói riêng với Nam một lời xin lỗi, vì cô cảm thấy áy náy đã không làm tốt phần việc của mình mấy ngày vừa qua. Nhưng khi cô vừa mới thu hết dũng khí đến trước mặt anh và ấp úng được mấy câu, thì ánh mắt nghiêm khắc của anh đã làm cho chút dũng khí cô vừa gom góp được tan thành mây khói.
- Em có biết kiểm toán viên phải là một người như thế nào không?
- Gì cơ ạ? – Vi ngơ ngác nhìn anh.
- Không biết à? Vậy để anh nói cho em biết nhé: kiểm toán viên là người tìm ra lỗi sai ở khắp mọi nơ, trừ trong báo cáo của chính mình.
Vi ngẩn ra chưa kịp phản ứng gì thì anh đã cười phá lên trước nét mặt ngây ngô của cô:
- Có chuyện gì vậy? Báo cáo của em không những sai về số liệu mà còn mắc rất nhiều lỗi chính tả vớ vẩn nữa? Trước đây em chưa bao giờ sa sút “phong độ” như thế này.
- Em xin lỗi… - Vi lúng búng trong miệng, vừa nhẹ nhõm, vừa bối rối bật cười khi chợt nhận ra anh đang đùa chứ không phải đang “lên lớp” cô – Tối nay em sẽ sửa lại những chỗ sai để kịp sáng mai nộp cho anh – Cô hứa.
- Tối nay em nên sửa lại những chỗ “sai” trong tâm trạng em thì tốt hơn – Anh nhìn cô dịu dàng như một người anh lớn – Mà cách sửa sai tốt nhất là ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Ngủ đủ giấc sẽ làm cho em minh mẫn và vui vẻ.
- Nhưng còn báo cáo của em…
- Anh hứa sẽ giúp em lần này, nhưng khi đánh giá performance [1'> thì anh bắt buộc phải để em xếp loại D nhé. Em đã không meet expectation [2'> trong job này. Anh mong em sẽ không có thêm một lần sau nào nữa.
[1'> Tạm dịch: Mức độ hoàn thành công việc.
[2'> Tạm dịch: Ý nói Vi không đáp ứng được yêu cầu công việc, không hoàn thành được nhiệm vụ được giao.
Ánh mắt anh lại trở về vẻ nghiêm túc thường lệ, như thể chúng chưa từng nhìn cô một cách vui vẻ và trìu mến chỉ mới vài giây trước.
- Nếu em muốn tồn tại trong môi trường làm việc này thì cần phải cố gắng hơn. Phải biết kiềm chế bản thân và phân biệt rạch ròi giữa công việc và đời sống cá nhân.
- Vâng, em xin lỗi – Vi lí nhí trong miệng – Nhưng em có thể tự sửa báo cáo của mình…
- Em về nghỉ ngơi đi – Giọng anh nhẹ nhàng và dứt khoát – Đây cũng là yêu cầu công việc đấy. Anh không muốn ngày mai em lại tiếp tục mắc sai sót nữa.
Vi vẫn còn do dự chưa muốn đi, phần vì cảm động trước sự quan tâm chân thành của anh, phần vì áy náy đã không hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng anh đã ấn chiếc túi xách của cô vào tay và tiễn cô ra cửa bằng một nụ cười trìu mến.
Khi Vi về đến phòng, đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm. Cô cố gắng nằm yên nhưng không sao ngủ được. Ánh đèn từ bên ngoài lọt qua tấm rèm cửa sổ hắt từng dải sáng lên bức tường đối diện. Vi mở mắt nhìn chong chong vào những dải sáng đó. Bỗng một tiếng “ding” vang lên khe khẽ. Màn hình điện thoại của cô đang nhấp nháy: cô có một tin nhắn...