XtGem Forum catalog

Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

604 Views

Nhưng đôi lông mày hơi cau lại và hàng mi rợp bóng khiến cho cô đáng yêu một cách kỳ lạ. Anh đưa tay nhấn vào nút CD trên bảng điều khiển xe, tiếng dương cầm ngọt ngào và êm ái bỗng chốc lấp đầy không gian tĩnh lặng. Anh điều chỉnh volume xuống một chút để khỏi làm cho cô thức giấc. Anh cứ thế đắm chìm trong tiếng nhạc dịu dàng và trong những suy tư của chính mình, cho đến tận khi chiếc xe đỗ xịch trước cổng ngôi nhà xinh xắn của gia đình bà Dora - nơi cô ở trọ.
Anh khẽ đánh thức cô dậy, rồi bước sang phía bên kia mở cửa xe cho cô. Cô lặng lẽ bước ra, lặng lẽ rút hai tờ đô la trong túi áo đặt vào tay anh:
- Tiền tip của anh đây.
Rồi quay lưng lại phía anh, cô bước thẳng tới cánh cửa sơn trắng mà không chào tạm biệt.
- Cảm ơn! Nếu có duyên chắc là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Goodnight! - Anh vừa cười, vừa vẫy vẫy mấy tờ tiền trong tay, nói với theo cô.
Chẳng cần quay lại, cô cũng có thể tưởng tượng thấy nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt của anh… Đứng sau lớp cửa kính nhìn theo xe anh đi, Vi bỗng thấy một sự hẫng hụt mơ hồ. Chắc cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh lần nữa. Bất giác cô tự hỏi, không biết anh có còn nhớ tên của cô không nhỉ?



Chương 4: Trận ốm


Thực tế đã chứng minh những lo lắng của Vi là hoàn toàn không có cơ sở. Hay nói một cách khác, cô với anh hẳn là “có duyên” nên hầu như những ngày cuối tuần nào cô cũng gặp anh tới quán phở X ăn tối, khi đi một mình, khi đi cùng mấy người bạn. Mặc dù cô cố tránh để không phải phục vụ bàn của anh nhưng cô không thể ngăn mình rời mắt khỏi anh, làm như anh là thỏi nam châm còn hai mắt cô là hai miếng kim loại vậy. Và hầu như lần nào liếc mắt về phía anh, cô cũng bắt gặp ánh mắt anh đáp lại, nhưng nụ cười ấm áp của anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt lạnh “không biểu cảm” như lần đầu tiên cô chạm mặt anh. Có lẽ cái “duyên” của họ cũng không đến nỗi sâu nặng cho nên mọi chuyện mới chỉ dừng lại ở đó. Anh dường như không có ý định hút hết mọi mảnh “kim loại” ở quanh mình, còn cô thì lo ngại lại bị “hớ” một lần nữa, vì vậy quyết dặn lòng, nhất định phải “đề cao cảnh giác”. Nhưng cho đến một ngày… mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Đó là một ngày chủ nhật đẹp trời, nghĩa là tuyết chỉ lất phất bay như những bông hoa yểu điệu rơi xuống làm duyên cho những mái tóc, không có gió buốt và mặt trời lại ló ra khỏi những đám mây, mang đến một luồng sinh khí mới cho mọi vật sau nhiều ngày u ám. Quán chiều cuối tuần tấp nập khách. Cả đội ngũ chạy bàn năm người làm việc không một phút ngơi tay. Anh đến một mình, vừa kịp lúc Vi thanh toán xong cho người khách trước đó. Anh bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Vi khiến cho cô không có cách nào tránh được việc phải chạm mặt anh. Anh mỉm cười lịch sự, vẫn trung thành gọi món phở quen thuộc. Nhưng khác với mọi lần, đến khi nhận lại tấm bìa da vẫn dùng để đựng hóa đơn và tiền thanh toán của khách hàng từ tay anh, cô ngạc nhiên nhận thấy chẳng có tiền mà cũng không có thẻ tín dụng như mọi khi. Thay vào đó là một mẩu giấy ghi mấy dòng chữ, nguyên văn như sau: “Do me a favour, pls(1). Tôi để quên ví ở nhà. Làm ơn thanh toán dùm tôi. Hẹn cô sáu giờ chiều mai ở nhà sách Indigo (dưới rạp chiếu phim Cineplex trên đường Bloor). Tôi sẽ đợi cô. Xin hãy đến nhé, pls”. Vi đứng ngẩn ngơ nhìn mẩu giấy trong tay. Đến khi cô kịp hoàn hồn, ngơ ngác ngẩn lên với đôi mắt đầy bối rối thì anh đã không còn trong quán nữa rồi.
(1) Một cách nói lịch sự khi muốn nhờ ai làm việc gì đó cho mình, tạm dịch: xin hãy làm ơn.
6h45. Nhà sách Indigo nằm ngay tầng trệt của một tòa building trên đường Bloor, trong một khu trung tâm mua sắm. Ở phía trên là hệ thống rạp chiếu phim Cineplex đang có rất đông người xếp hàng chờ mua vé suất chiếu bảy giờ để được xem Iron Man mới ra lò. Vi ngập ngừng trước cửa nhà sách. Thực ra để đi đến quyết định chấp nhận “lời hẹn hò” của anh, tối hôm qua cô đã gần như không ngủ được, phần vì cứ mải đoán già đoán non không biết mục đích thật sự của cuộc gặp gỡ này là gì, phần vì phân vân không biết có nên mạo hiểm thêm một lần nữa, để rồi biết đâu lại phải tẽn tò như trong lần gặp đầu tiên với anh. Sau khi bắt bộ óc khốn khổ mệt nhoài với những suy nghĩ vẩn vơ, cô quyết định sẽ tự cho mình thêm một cơ hội để tìm hiểu về anh - người mà cho dù mới chỉ gặp gỡ vài lần với toàn những ấn tượng dễ ghét nhưng vẫn cứ khiến cô phải bận tâm, phải tò mò như một đứa bé bị hấp dẫn bởi thứ ánh sáng lấp lánh của món đồ chơi mới lạ và đầy cám dỗ. Cô quyết định sẽ cố tình đến muộn đôi chút: nếu anh có đủ kiên nhẫn để chờ cô, hẳn là anh có chuyện gì đó nghiêm túc. Vả lại cô cũng có ý muốn “trừng phạt” anh cho bõ ghét, bù cho sự khó chịu mà anh đã gây ra cho cô. Còn nếu như anh không đủ kiên nhẫn để chờ cô ở đó thì hẳn nhiên cô sẽ chẳng có gì để mà bận tâm. Số phận chỉ đưa anh đến như muôn vàn những người khác đã lướt qua trong cuộc đời cô với những dấu ấn mờ nhạt hoặc thậm chí chẳng để lại gì. Mà cô lại là người tin vào số phận.
Với hành trang là tất cả những “toan tính” như vậy, Vi nghĩ cô sẽ hoàn toàn dửng dưng khi bước chân vào nhà sách Indigo. Nhưng khổ nỗi trái tim dễ xúc động của cô lại tự cho nó cái quyền được hành xử vô tổ chức mà chẳng thèm quan tâm xem lý trí cô nghĩ gì. Vì thế, khi bước vào nhà sách, dù đã chuẩn bị tinh thần suốt cả đêm hôm qua, Vi vẫn không sao tránh khỏi cảm giác hồi hộp khiến cho trái tim cô đập với nhịp điệu khẩn cấp như đang trong một cuộc chạy đua nước rút. Vi đưa mắt ngơ ngác tìm kiếm giữa đám đông xung quanh. Chỉ đến khi cô nhìn thấy anh bước ra, vẫy tay chào với một nụ cười ấm áp trên môi, thì trái tim cô mới thôi đánh trống trong lồng ngực.
- Xin chào! - Anh đón cô với một nụ cười rạng rỡ.
- Anh đến lâu chưa? - Cô hỏi anh thay cho lời chào.
- Cũng mới đến, cỡ khoảng… một tiếng thôi.
Vi bật cười:
- Xin lỗi đã bắt anh phải chờ, tôi bị nhỡ một chuyến xe buýt - Cô nói dối.
- Đâu có, tôi tự nguyện mà. Nhưng lát nữa Vi phải đền bù tổn hại tinh thần cho tôi đấy nhé.
- Lý do?
- Tôi bị đau tim vì tưởng Vi cho tôi leo cây rồi - Anh trả lời tỉnh bơ.
Cô thoáng đỏ mặt, nhận ra là anh vẫn còn nhớ tên cô. Ừm, không những biết cười mà còn còn biết “tán” nữa, càng lúc càng thú vị.
- Biết thế tôi đến muộn chút nữa xem anh có “bỏ người chạy lấy của” không?
- Sẽ không có chuyện đó - Anh quả quyết - Tôi sẽ chờ Vi cho đến khi nào không còn hy vọng nữa. Nhưng giá mà tôi không phải chờ thì vẫn tốt hơn - Anh nhấn mạnh thêm với một nụ cười.
Hơi bất ngờ trước đòn tấn công của anh, cô đành tảng lờ coi như không nghe thấy. Cô bèn hỏi anh tại sao hẹn cô ra đây? Anh bảo anh muốn mời cô đi ăn để cảm ơn và xin lỗi. “Cảm ơn Vi đã cho tôi một cơ hội để được xin lỗi, còn xin lỗi… vì tất cả những gì khó chịu mà tôi đã gây ra cho Vi”.
Câu tán tỉnh được chuẩn bị công phu với chủ ý làm cho cô bối rối rõ ràng đã đạt được mục đích của nó. Vi đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì, đành vờ như đang chăm chú vào mấy cuốn sách bày trên giá. Câu trả lời của anh giống như một dòng nước mát tưới vào lòng tự tôn đang khô hạn của cô. Tự nhiên anh đem đến cho cô vị thế của một quan tòa có quyền tha bổng hoặc tuyên án kẻ tội đồ - đang ngoan ngoãn chờ nghe phán quyết. Và bởi vì anh đã “lập công chuộc tội” như vậy, Vi cảm thấy mình cũng nên “rộng lượng” đôi chút. Mà kể cả nếu như lý trí cô có là một bà già khó tính, thì trái tim tươi trẻ, yếu mềm của cô cũng đã tha thứ cho anh rồi.
- À, tặng Vi cái này, không biết Vi đã có chưa? - Anh bỗng chìa ra trước mặt cô một quyển sách, như vừa chợt nhớ ra - Đây là một trong những cuốn mà tôi rất thích, hy vọng Vi cũng sẽ thích.
Vi liếc nhìn tựa đề của cuốn sách. Đó là cuốn “Dealing with difficult people” của hai tác giả Dr. Rick Brinkman và Dr. Rick Kirschner.
- Cảm ơn anh - Cô cảm ơn thật lòng, nhưng liền sau đó cô liếc sang anh với một nụ cười ranh mãnh - May quá, tôi cũng đang phải deal with a difficult one(2), hy vọng cuốn sách của anh sẽ phát huy tác dụng.
(2) Tạm dịch: giao dịch, làm việc với một người xấu tính.
- Chắc chắn - Anh khẳng định - Nhưng không có sách thì Vi cũng đã có vũ khí khác rồi.
- Vũ khí gì? - Cô nhìn anh cảnh giác.
- Nụ cười của Vi - Anh nói không chút ngại ngùng.
Bây giờ thì người ngại ngùng lại là cô, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì anh đã giơ tay ra xem đồng hồ rồi khẽ kêu lên:
- Ồ, đã hơn bảy giờ rồi. Vi muốn ăn gì nhỉ?
- Ăn gì cũng được, tôi dễ tính lắm - Cô cười hiền lành.
- Vậy ăn sushi đi, tôi biết một quán sushi ngon lắm, nhưng phải đến sớm, nếu không, sợ là sẽ không còn chỗ.
Quả như lời anh nói, quán sushi nhỏ xíu nhưng dòng người xếp hàng chờ được sắp chỗ tràn ra đến tận vỉa hè. Họ cũng phải chờ hơn ba mươi phút mới có bàn trống. Vi nhường phần gọi đồ ăn cho anh. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, chắc có lẽ đó là hậu quả của việc trằn trọc suốt đêm hôm qua. Câu chuyện trong bữa ăn diễn ra rời rạc, phần vì quán ăn quá đông nên khá ồn ào, phần vì cơn nhức đầu của Vi mỗi lúc một tăng và cô quá mệt để có thể tăng volume giọng nói lên hết cỡ mỗi khi muốn cho anh nghe thấy cô nói gì. Cuối cùng, nhận thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô, anh lo lắng hỏi:
- Sao vậy? Trông mặt Vi đang tái đi kia kìa!
Cô lắc đầu:
- Chắc tại trong quán ồn ào và bí quá nên tôi hơi khó thở. Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một lát.
- OK, vậy đi luôn thôi, đúng là hôm nay đông người quá.
Anh vừa nói vừa gọi người phục vụ lại thanh toán. Cô bảo anh là cô muốn về nhà vì cảm thấy không được khỏe lắm, nhưng anh đề nghị đi về nhà anh trước, nghỉ ngơi một lát rồi anh sẽ lấy xe đưa cô về, vì nhà anh cũng chỉ cách đây vài bến tàu điện ngầm.
- Đi xe buýt về nhà Vi thì xa và bất tiện lắm, nhất là khi Vi không được khỏe thế này - Anh nói thêm.
- Thế thì mình đi bộ một đoạn nhé, tôi cảm thấy ngột ngạt lắm nếu lại phải chui xuống ga điện ngầm bây giờ - Cô nói.
- Cũng được, vậy mình đi bộ một lát cho thoáng. Khăn và mũ của Vi đâu? Bên ngoài lạnh lắm đấy, đi bộ ngoài trời bây giờ chẳng khác gì đi trong tủ lạnh cả.
Đang đau đầu nhưng Vi cũng phải bật cười trước lời dọa dẫm của anh. Anh nhắc mới khiến cô nhớ ra lúc chiều vội đi đến chỗ hẹn nên cô không để ý là đã quên găng tay, khăn và mũ ở nhà. Cô nhún vai:
- Không sao đâu, áo tôi ấm lắm mà...