Đợi anh ở Toronto

Posted at 27/09/2015

671 Views


- Vi - Aiili thốt lên, ngập ngừng, hơi sững người lại dường như không tin vào mắt minh.
Vi không thể mờ miệng. Cô bỗng muốn quay người
trốn chạy, nhưng đôi chân không nghe theo sự điều khiển của cô. Anh đang tiến lại gằn cô, giọng anh như lạc hẳn đi:
- Vi, em về khi nào thế?
Bình tĩnh nào, cô tự nhủ, mọi chuyện với anh đã qua rồi, hãy đối mặt với anh ta như đối với một người quen cũ. Vi khè nhắm mắt, hít vào một hơi dài, miệng cố gắng nặn ra một nụ cười xà giao:
- Em mới về tuần trước. Không ngờ lại gặp anh ở đây. Hà Nội nhò thật đấy - Cô thốt ra nhừng suy nghĩ đang quần quanh trong đầu.
- Em đi với ai? - Anh ngập ngừng hòi, mắt nhìn quanh quất xung quanh cô như đang tìm kiếm.
Cồ lắc đầu một cách dũng câm:
- Em đến gặp bạn thôi, nhưng bạn em về rồi.
- Vi, anh có thể mời em một ly cà phê được không?
- Anh rụt rè nhìn cô.
Lần đầu tiên kể từ khi biết anh, cô thấy anh lúng túng đến vậy. Nhưng cô lại lắc đầu, nói dối:
- Em phải về. Em có hẹn rồi.
- Vi, chi một chút thôi - Anh nói như van nài.
Cô khẽ cắn môi, giận bân thân mình khủng khiếp. Cô không có đủ dũng khí để từ chối ánh mắt tha thiết của anh. Anh mờ cửa xe cho cô ngồi lên ghế trước.
Cho đến khi chiếc xe đà lăn bánh hòa vào dòng người tặp nập trên đường, Vi bồng nhiên mới thấy hoảng sợ với quyết định nông nổi của mình. Cô sẽ phải đối mặt với anh như thế nào đây? Một khoảng thời gian im lặng nặng nề trôi qua. Vi bứt rứt quay quay chiếc chìa khóa xe máy trong tay.
- Em về được bao lâu? - Anh bỗng hỏi.
- Hai tuần. Thứ bảy tuần sau em đi rồi.
Lại một khoảng im lặng nặng nề và gượng gạo. Xe đang chạy trên đường Thanh Niên. Được một đoạn, anh cho xe rẽ vào một con phố nhò rồi dừng lại bên lề đường, hình như đã quên bẵng mất chuyện mòi cô uống cà phê.
- Em có khỏe không? - Cuối cùng anh cũng quay sang nhìn cô.
- Em vẫn bình thường - Cô nói - Anh thì sao?
- Anh rất nhớ em – Anh bỗng buột miệng ra như không thể kiềm chế được.
Sau câu nói đó, anh ngồi thẫn thờ, tay vẫn đặt trên vô lãng, ánh mắt nhìn cô nhuốm một nỗi buồn vời vợi đến mức khiến cô nao lòng. Cô bỗng nhiên hiểu rằng tình yêu mà anh dành cho cô là có thật, nỗi nhớ mà anh dành cho cô cũng hoàn toàn thật tự đáy lòng, chi duy nhắt hạnh phúc giừa cô và aiili là không có thật mà
thôi. Cô khẽ thờ dài, nhìn aiili:
- Điều đó bây giờ có ý nghĩa gì nữa đâu.
- Nhưng aiili không thể chịu đựng được.
Aiili lại nhìn cô bằng đôi mắt đó, cũng tha thiết và sâu thẳm như nỗi thống khố trong lòng anh. Cô không hiểu anh muốn nói aiili không thể chịu đựng được điều gì? Không thề chịu đựng được nỗi nhớ cô- hay không thể chịu đựng được việc cô không còn thuộc về anh nữa? Hay có lẽ là cả hai?
- Ngay từ đầu anh đã biết kết quả sẽ như thế nào, sao anh còn tiếp tục? - Cô nhìn anh buồn rầu.
- Anh xin lỗi. Vi, anh đã rất muốn gặp em để xin lỗi, nhưng anh đà không gặp được em lúc đó.
- Em biết, lúc đó em đã quá đau khổ- Vi nói khẽ - Lúc đó em đã rất hận anh vì anh lừa dối em...
- Anh rất muốn nói hết mọi chuyện với em ngay từ khi chúng mình còn chưa bắt đầu - Anh cắt ngang lời cô - Nhưng aiili sợ khi nói ra rồi, em sẽ ròi xa anh. Anh không đủ can đảm để làm việc đó. Vi, anh xin lỗi. Anh biết anh đã rất ích kỳ.
- Bây giờ, đối với em mọi chuyện đà là quá khứ rồi
- Cô hơi cúi đầu, tránh ánh mắt aiili - Em hiểu những tình cảm mà anh dành cho em. thế là đủ. Em cũng hy vọng anh sẽ quên em.
- Anh không thể quên em được – Anh nhìn cô tha thiết, có phần tuyệt vọng.
- Anh phải quên - Cô cố gắng tỏ ra cứng cỏi - Vì anh, và vì cả em nữa.
- Vậy em có thề quên được anh không?
- Em không quên, vì em nhớ dai lắm - Miệng cô thậm chí còn có thể nặn ra được một nụ cười - Nhưng đã từ lâu em chỉ coi anh như một người quen thôi.
Vi tự cảm thấy hài lòng khi cô nói được với anh câu đó. Cô nghĩ cô đã làm rất tốt. Cuộc gặp mặt này cuối cùng cũng chi là để cho câu chuyện giừa cô và anh có một cái kết lịch sự và văn minh hơn mà thôi.
- Anh không làm được - Anh nói khẽ.
- Nếu vậy anh sê không bao giờ hạnh phúc được - Vi nhìn anh xót xa.
- Anh chi có thể hạnh phúc khi có em. Vi, em biết là anh chi yêu có một mình em.
- Điều đó bây giờ có ý nghĩa gì đâu? - Cô lắc đầu - Anh có dám đánh đồi tất cà những thứ anh đang có vì em hay không? Và em cũng không thể chắp nhận làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình anh - Cô cảm thấy chua xót, cố hết sức giữ cho giọng nói khỏi run lên.
- Đừng nhắc đến chuyện đó - Giọng anh chợt gay gắt - Chi cần cho anh thêm thời gian. Chi cần em nói em có thể đợi anh!
- Đợi anh thì sẽ như thế nào? - Cô nhìn vào mắt anh mỉm cười - Anh có dám hứa chắc chắn với em điều gì không? Anh đừng giống như tất cả những người đàn ông ngoại tình khác - Cô cao giọng chua chát - Em không còn giận anh, nhưng cũng không muốn liên quan gì đến anh nữa.
Vi thất vọng cắn môi. Cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế được. Cái mặt nạ cứng cỏi đà rơi xuống mất rồi, phải nỗ lực lắm cô mới không bặt khóc. Mặt anh tái nhợt đi, hình như anh muốn nói thêm một câu gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ im lặng đưa mắt nhìn qua cửa kính xe, tập trung vào một điểm xa xăm, vồ định nào đó. Phải, cô đã dồn anh đến chân tường rồi, làm sao anh có thể hứa hẹn với cô điều gì chứ? Nhưng ít nhất
cô cũng có được tình cảm chân thành của anh, chỉ là họ đã gặp nhau không đúng thời điểm mà thôi. Vi thỏ dài, chợt nhớ đến việc “những người bạn bí ẩn” đã tiếp tế cho bố cô suốt hơn một năm qua. Cô rắt muốn hòi thẳng anh rằng có phải chính anh đã dàn xếp chuyện đó không? Nhưng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định dù có biết hay không thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Cô không muốn lại có thêm lý do để ràng buộc với anh, cô cũng không muốn nhất thiết phải sòng phẳng mọi thứ. Cô muốn nếu việc đó khiến cho lương tâm anh thanh thản hơn, như một cách để bù đắp cho cô, thì hãy cứ để cho anh được toại nguyện.
- Mình về thôi, khuya rồi - Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề đang bao vây quanh họ.
- Vi, anh... - Anh ngập ngừng giây lát, dường như rất khó khăn trong việc lựa chọn từ ngữ -... rồi sau này em sẽ hiểu... - Cuối cùng anh cũng nói tiếp.
Cô im lặng chờ đợi.
- Anh cũng không biết phải nói gì với em bây giờ. Hãy tha lỗi cho anh. Mong em nhớ rằng, anh chỉ yêu có một mình em thôi - Giọng anh hơi khàn đi vì xúc động.
- Em biết, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì cả - Cô trả lời bình tĩnh, rành rọt, tự ngạc nhiên không hiểu cô lấy ở đâu ra bàn lĩnh để làm được việc đó.
Ngay trong giây lát đó, cô có cảm giác như mình vừa tuột tay đánh rơi một chiếc bình pha lê dễ vỡ. Bây giờ thì tất cả những gì còn lại chi là những mành vụn không hơn không kém.
Anh lặng lẽ lái xe ra đường lớn. Không ai nói với ai một câu nào nửa cho đến khi xe của anh dừng lại trước quán cà phê chỗ họ gặp nhau lúc tối.
- Tuần tới để anh đưa em ra sân bay nhé - Anh nói trước khi cô chuẩn bị mờ cửa xe bước xuống.
- Thôi, không cần đâu. Có anh Quân về cùng em rồi. Bọn em đi taxi tiện hơn - Cô từ chối.
Anh ngồi lặng người đi, như sắp sửa hóa đá. Câu nói đó của cô đà giáng cho anh một đòn chí mạng. Vi cắn môi, kiên quyết đầy cửa xe bước ra:
- Em về đây.
- ừ, em về...
Vi bước vào bãi gửi xe. Phải mất một lúc khá lâu cô mới tìm được chiếc xe của bà bác...

Ring ring