Đợi anh ở Toronto
Posted at 27/09/2015
678 Views
Vi khẽ thở dài, tự nhủ, chi cần thêm một thời gian nữa thôi, mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp... Rồi bất chợt Vi nhớ đến câu chuyện bố cô kề
về “những người bạn bí ẩn” đã mang tiền đến cho ông trong suốt hơn một năm qua. Hơn một năm, chính là bằng khoảng thời gian Nguyên tốt nghiệp và trờ về nước... Nhưng làm sao Nguyên lại biết chuyện của bố cô được nhi? Lần cuối cùng chia tay anh ờ Toronto hôm đó cô đã không nhắc một lời nào với anh về chuyện này. Vi cố gắng gạt ra khỏi đầu những ý nghĩ kỳ quái cứ khăng khăng gắn anh vào việc thăm nuôi bố cô, tự nhủ rằng điều đó là không thể, mặc dù cô biết, chi cằn anh muốn, thì chuyện điều tra hoàn cánh gia đình cô là việc quá dễ dàng. Cồ luôn có một linh cảm mãnh liệt về việc này, tuy rằng cô chẳng có bằng chứng gì để chứng minh cho những dự đoán của minh. Cô chi có một lý lê hết sức đơn giàn nhưng không dễ bắt bẻ: Nếu không phải anh thì ai trong số những người cô quen biết có thể làm việc đó? Quân chắc chắn không
phải bởi anh không hề có một mối liên hệ nào với Việt Nam, càng chẳng có bạn bè nào thường xuyên về Hà Nội. Nhưng nếu là Nguyên, thì tại sao anh lại làm việc đó, mà lại làm một cách âm thầm như thế? Chẳng lẽ sau khi lừa dối cô, anh đã phải đối mặt với tòa án lương tâm của chính anh? Chẳng lẽ anh đã phải bò ra chút tiền để mua lắy sự thanh thản cho tâm hồn, Vi chua chát nghĩ. Anh vẫn không thích sử dụng sức mạnh của đồng tiền đấy thôi. Vi vẫn nhớ có lần tranh luận, anh đã bảo cô, vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền là những vấn đề đơn giản nhất, còn những vấn đề liên quan đến tình cảm là nhĩmg vấn đề đau đầu nhất. Cô đã cười và bảo điều đó chi đúng với những người có tiền, còn nếu không có tiền thì chẳng có vấn đề nào là đơn giản cả. Khi đó anh đã nghiêm mặt bảo cô đừng có quá coi trọng đồng tiền, “vì có những thứ mãi mãi không
thể mua được bằng tiền, dù là bằng rất rất nhiều tiền đi nữa”. Lẻ nào bây giờ quan niệm về đồng tiền của anh đã hoàn toàn thay đổi?... Vi lại khẽ thở dài, cố gắng nhắm mắt lại. Những hình ảnh chập chờn trong đầu cô, khi xoắn xuýt vào nhau, lúc lại rời rạc thành những hình thù kỳ dị. Nhưng trong tất cả cái mớ hỗn độn đó, luôn có một chi tiết, một đường nét thân quen đến nao lòng, khi thì là một ánh mắt nâu sâu thẳm, lúc lại là một nụ cười đẹp mê hồn... Và đâu đó trong những góc tối, một nét mày rậm đang nhướng cao lên ngạc nhiên... Cứ thế, Vi chìm vào một giấc ngủ chập chờn, mộng mị.
Sau khi đã làm xong việc quan trọng nhất là đến thăm bố, thời gian còn lại Vi sẽ dành để thực hiện hết những dự định mà cô đã vạch ra một cách chi tiết từ khi vẫn còn ờ Toronto. Vi mất đúng ba ngày để gặp gờ
bạn bè và để phân phát hết chồ quà cáp mà cô đã cất công mang về tận từ bên kia trái đất. Bạn bè thân thiết đến mức cần gặp gờ của Vi ờ Hà Nội cũng không nhiều, nhưng để thu xếp gặp nhau được lại mất rất nhiều thời gian vì ai cũng bận bịu cả. Sau một hồi gọi điện thoại khắp nơi, cuối cùng Vi cũng đã thu xếp xong lịch trình gặp gờ của mình, tất nhiên không thể thiếu tiết mục ăn uống được kết họp một cách chặt chè và khoa học. Vi chi hơi tiếc vi cô bạn gái thân nhất hồi học cắp ba của cô lại đang du học ờ Mỹ, dịp này không về được. Thế là chẳng còn ai đề có thể chia sè với cô những kỷ niệm đáng nhớ nhất thời đi học. Nhưng bù lại, cô phải có nhiệm vụ đóng vai hướng dẫn viên du lịch cho Quân, vi vậy thời gian hai tuần ngắn ngủi của cô cũng sẽ kín đặc.
Để bắt đầu giới thiệu về Hà Nội với Quân, một
người mới lần đầu tiên đặt chân đến thành phố này, có lẽ không gì điển hình hơn là đưa anh đến thăm hồ Gươm. Vi đà tính toán rất kỹ. Mục đích cho lằn viếng thăm này của Quân là thăm thú danh lam thắng cảnh, đồng thời muốn tim hiểu về các món ăn đặc trưng của đất Hà thành. Vì vậy, không gì bằng kết họp nhịp nhàng giữa văn hóa và ẩm thực, vừa đờ mất thời gian, lại vừa đỡ mất cồng đi lại. Chẳng hạn, nếu đã có kế hoạch đến thăm hồ Gươm, tháp Rùa, sẽ kết họp thưởng thức bủn thang, phờ Thìn, còn đã muốn đến thăm đường Thanh Niên hay viếng phủ Tây Hồ, Vi sẽ sắp xếp cho anh ăn bánh tôm hồ Tây. Hay buồi tối muốn đi dạo chợ đêm, phố cồ, nhắt định không thể bò qua bún móng giò Tạ Hiện và kem Tràng Tiền... Nhưng xem ra danh mục các món ăn mà cô muốn giới thiệu với anh còn rất dài, mà danh sách các danh lam thắng cảnh đã có nguy cơ cạn kiệt. Vi áy náy nghĩ thầm cô sẽ phải hỏi bà bác xem còn chỗ nào đáng xem để cô dẫn anh đi. Những chỗ vui chơi giải trí mới có, dành cho giới trẻ thì để hỏi thăm mấy đứa bạn cô. Mà phải rồi, có một vài chỗ ờ ngoại thành nhắt định không thể bò qua: làng lụa Hà Đông (nơi có những sản phẩm tơ tằm truyền thống mà trước đây nhà cô vẫn kinh doanh), và làng gốm Bát Tràng. Cô sẽ phải dành một ngày để đưa anh đến thăm những làng nghề đó.
Quân thì chẳng có ý kiến gì trước lịch trình mà Vi vạch ra cho anh. Đối với anh, chi cần được đi bên cô thì bất cứ nơi đâu cũng đều trở thành danh lam thắng cánh cả, hơn nữa, anh lại chẳng hề có một khái niệm gì cụ thể về Hà Nội. Ấn tượng rõ nét nhất với anh trong ngày đầu đi chơi lại là vấn đề thời tiết. “Ờ đây lạnh dữ ha”, anh kêu lên với cô khi đi bộ cùng cô dọc bờ hồ.
“Em tường anh đà miễn nhiễm với cái lạnh rồi?”, cô cười, “ừa, nhưng cái lạnh miền Bắc sao nó khác quá vậy. Lạnh buốt tâm hồn”, anh cũng cười đáp. “May cho anh không phái về đây vào mùa xuân đấy nhé, đã lạnh buốt mà lại còn nồm nữa cơ. ầm ướt khó chịu hơn thế này nhiều”. Miệng thì nói vậy, nhưng Vi bỗng nhớ quay quắt cái không khí rất Tết đó, đặc biệt nhớ mùi khói hương thơm ngát quyện trong tiết trời lạiih và ẩm ướt với mưa phùn lâm thâm.
Mặc dù không mấy mặn mà với thời tiết Hà Nội, nhưng ầm thực của thù đô lại hoàn toàn chinh phục được cái dạ dày của Quân một cách nhanh chóng và đầy thuyết phục. Song cái sự ăn nhiều khi cũng lắm gian nan. Mới đầu nghe danh sách dài dằng dặc các món ăn do cô liệt kê ra, bà bác cứ lắc đầu quầy quậy: “Muốn ăn gì thì đề bác mua về nấu lấy rồi ăn, cho nó lành. Cháu lâu không về nên không biết, giờ cái gì ngoài hàng cũng cho đầy hóa chất. Nhìn thì ngon mắt vậy đấy nhưng họ cho cái gì bên trong thì có giời mới biết”. Phở thì có foocmon, bánh cuốn nhiều hàn the, lầu thì đầy chất tạo màu và mùi vị. Nghe nói toàn là hóa chất công nghiệp gây ung thư, có xuất xứ rất đáng ngờ từ Trung Quốc... Ngay cả đến thịt ôi thiu người ta cũng có cách để làm cho tươi trở lại. Nghe Vi nhắc đến ô mai, bác cô vội vàng can ngăn: “Ôi, mày mà nhìn thấy người ta làm ô mai như thế nào thì chắc mày đến cơm cũng chả nuốt nồi đâu. Đừng có dại mà ăn cái của ấy vào người”. Nhưng chẳng lẽ đã mất công ngồi máy bay một chặng đường dài từ Canada về đến đây. mà lại để cho Quân không được thường thức món ăn nào trong số những món ăn cô vẫn ra sức quàng cáo với anh? Mà mua đồ về tự nấu tất nhiên không thể nào
ngon và đúng vị như những cửa hàng chuyên nghiệp ngoài kia được. Vừa thất vọng, vừa buồn bực, pha chút xấu hồ vì nguy cơ không thể giới thiệu với Quân những món ăn mà cô vẫn luôn tự hào là tinh tế của Hà Nội, Vi đành nói với aiili, nửa đùa nửa thật: “Vậy anh thấy thế nào? Nếu không ngại nạp thêm một ít độc tố vào người thì em sẽ dẫn anh đi ăn thử mỗi thứ một lần cho biết. Còn không thì mua đồ về, chúng ta tự biên tự diễn vậy”. “Ngại gì chứ, người ta vẫn ăn cả đấy thôi. Minh cũng là người Việt Nam mà, quen rồi, ba cái đó nhằm nhò gì”, Quân trà lời ngay. Vậy là cuối cùng cô vẫn dẫn anh đi như kế hoạch ban đầu. Kệ thôi, khuất mắt trông coi, cũng chi thử một lần cho biết. Cô tự an ủi như vậy, nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác buồn bực vì một niềm tự hào không được trọn vẹn. Cũng vì thế, sự hào hứng của Vi đà giảm đi mất một nửa... Mặc dù đã
chắp nhận chặc lười rằng khuất mắt trồng coi, nhưng với sự giúp đờ của bà bác, cô cũng cứ cẩn thận chọn những quán ăn tử tế và sang trọng một chút để giảm thiểu cái nguy cơ “ăn thuốc độc” vào người. Song cũng chỉnh vì thế mà độ ngon của món ăn dường như không được như cô mong đợi, cứ luôn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Nhưng may mắn thay, Quân không cảm thấy như cô, chắc bời vì những hương vị đậm đà ắy không có trong kỹ ức của anh như chúng đã tồn tại trong nỗi nhớ quê hương của cô, như một phần không thể thiếu... Vi đưa aiili đi ăn thử hết các loại bún, các loại phờ, các loại miến, các loại bánh, các loại xôi... như đã dự định từ trước. Món nào Quân cũng thích, cũng khen ngon, cũng ăn đến... miếng cuối cùng. Đi ăn mà anh làm như đi nghiên cứu, lúc nào cũng kè kè bên mình một cuốn sổ tay với một cây bút để ghi lại các thành phần, nguyên liệu của mỗi món ăn, hoặc những thứ lạ anh chưa từng biết. Vi báo rằng để cô mua cho anh một cuốn sách dạy nấu các món ăn miền Bắc, nhưng anh bảo tự minh khám phá, trài nghiệm vẫn có giá trị hơn. Cái anh muốn ghi lại nhiều khi không chi là các nguyên liệu hay cách thức trình bày mà còn là những cảm nhận của bân thân đối với hương vị cùa mỗi món ăn đó, sẵn có lý do hết sức chính đáng là giúp Quân khám phá nét đẹp của nghệ thuật ầm thực thủ đô, Vi tranh thủ đi nếm lại tất cả những món ăn mà cô yêu thích, từ món mặn đến món ngọt, từ món chính đến món ăn chơi, rồi đến cả những món ăn vặt hết sức con gái như ô mai, sấu dầm... Vì cô cũng chẳng biết bao giờ mới lại có dịp được về thăm Hà Nội lằn nữa...