Đợi anh ở Toronto
Posted at 27/09/2015
677 Views
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không thể gạt ra khỏi đầu óc minh những hình anh về anh.
Chiếc taxi dừng trước một ngõ nhỏ.
- Anh chị phải xuống ờ đây thôi, ngõ này bé quá, không cho xe vào được - Anh lái xe quay lại nói với Vi.
Cô vội gặt đầu cảm ơn rồi móc ví lấy tiền trà người lái xe. Quân lại dành hết phần mang vác. Hai tay kéo hai va li, lưng đeo ba lô, anh vẫn nhắt quyết khoác thêm lên vai chiếc túi xách cùa Vi. phần Vi chỉ phải mang một chiếc túi nhỏ đụng những vật dụng linh tinh cá nhân của cô.
Phút đầu gặp lại thật cảm động. Bà bác ôm chằm lấy Vi, rơm rớm nước mắt:
- Bố cháu thế này là mừng lắm. Cháu báo till về gấp quá nên bác cũng chưa báo cho bố cháu biết được. Khổ thân, bố mày mong gặp mày lắm đắy.
Rồi sụt sùi chấm đôi mắt ngân ngấn nước, bà gọi
với lên gác:
- Thằng Sơn đâu, chị Vi về rồi đây này.
- Chị Vi!
Sơn chạy một mạch từ trên gác xuống, không kim nồi tiếng reo vui khi thấy chị về. Vi cố gắng lắm mới ngăn nồi nước mắt khỏi trào ra trên khóe lili. Mới có hơn một năm mà cậu nhóc đã lớn bật lên, ra dáng thanh niên lắm rồi.
- Chị về bao giờ thế? - Cậu hớn hờ hỏi nhưng không chạy tới ôm chằm lấy Vi như lần trước nữa. (Chẳng gì thì cậu cũng đã mười lăm tuổi rồi).
- Chị vừa mới về đến đây thôi - Vi âu yếm nhìn em.
- Chào anh - Sơn rụt rè chào khi nhìn thấy Quân. Lúc đó Vi mới sực nhớ ra, giới thiệu Quân với bác và em cô. Bà bác tất tả đi lấy nước uống, bảo cô và Quân vào rửa mặt cho tinh táo. Rồi đến phần sắp xếp đồ đạc. Bà bác bâo Vi sẽ ngủ với bác còn Quân sẽ ờ cùng Sơn trên gác. Nhưng vốn biết nhà bác cô chật chội nên Vi đã thỏa thuận với Quân sẽ để anh ở khách sạn cho thoải mái. Cô cũng đã đặt sẵn cho anh một phòng khách sạn ờ gần đó để anh có chồ nghi ngay sau khi về đến Hà Nội. Thấy Vi sắp xếp như vậy cũng họp lý, bác cô không nài thêm, chì bảo anh ở lại ăn cơm tối rồi hãy về khách sạn.
Tất nhiên việc đầu tiên Vi làm vào sáng hôm sau là cùng em trai vào thăm bố. Quân đòi đi theo hai chị em. Mới đầu Vi nhất quyết không đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy làm thế là không phải với Quân nên cuối cùng cô cũng miễn cường gật đầu. Lý do duy nhắt khiến Vi do dự chính là không biết phải giới thiệu Quân với bố cô như thế nào, bời chính bân thân cô cũng còn chưa biết nên gọi mối quan hệ phức tạp giữa
cô và anh bằng tên gọi gì.
Trái với những tường tượng của cô, bố cô trông có vẻ khỏe khoắn và vui tươi hơn lần gặp trước rắt nhiều, đặc biệt là tinh thần của ông rất tốt. Vi không giấu nổi những giọt nước mắt vui mừng khi gặp lại ông, khi lại được nghe giọng nói thân quen và nụ cười ấm áp của ông.
- Con sống thế nào? - Ông hỏi.
- Tốt, bố ạ - Cồ cố gắng 1111111 cười - Bố có khỏe không?
- Bố khỏe - Ông nhìn cô, giọng bình thản - Con sắp tốt nghiệp rồi, có dự định gì chưa?
- Con định tìm việc ờ bên đó. Nếu may mắn có việc làm tốt thì con sẽ cố gắng thu xếp cho Sơn sang học. Mọi việc đều tốt, bố đừng lo. Bèn kia, có anh Quân giúp đỡ con rất nhiều.
Nghe nhắc tên mình, Quân vội bước lên chào bố Vi. Ông cười với anh rất niềm nờ:
- Cảm ơn cháu rất nhiều. Cháu cố gắng kèm cặp em nó hộ bác nhé. Hoàn cành của Vi, cháu cũng biết đấy...
- Dạ thưa bác, con hiểu ạ - Quân vội ngắt lời ông - Bác cứ yên tâm, C011 sè cố gắng hết sức.
- Bố ở trong này... có thoải mái không? - Vi khẽ hỏi.
- Cũng ổn con ạ - Ỏng trà lời, tránh ánh mắt cô - Bố cũng chỉ còn ít tháng nữa thôi. Con đừng lo, cứ yên tâm học hành là được rồi...
Chuyện trò thêm được một lúc nữa thi thời gian sắp hết, Vi nắm lấy bàn tay gầy guộc của ỏng, cố cắn chặt môi cho khỏi bật ra tiếng khóc. Quân biết ý, vội chào bố Vi rồi quay sang bảo cô là aiili và Sơn ra trước và sẽ chờ cô ờ bên ngoài. Đợi cho Quân đi khuất, Vi dúi vào tay bố cô xấp tiền mà cô đă chuẩn bị trước ờ nhà.
- Bố vẫn còn tiền con vừa gửi mấy tuần trước - Bố khẽ lắc đầu.
- Sao ạ? Thế bác Giang mới lên thăm bố à? Sao bác lại bảo con là bác lên thăm bố cách đây mấy tháng rồi?
- Vi ngạc nhiên nhìn bố.
- Không phải, đây là tiền con gửi bạn con mang về cho bố mà? - Ông nhìn cô vè thắc mắc.
- Con có gửi tiền cho bạn nào đâu nhi? - Vi băn khoăn - Từ đầu năm đến giờ, con không có bạn nào về Việt Nam cà.
- Thế là thế nào nhi? Rõ ràng thinh thoáng có người từ bên đó về con lại gửi tiền cho bố mà. Từ năm ngoái đến giờ bố đã nhận được tất cà năm lần rồi.
- Thế ai đến đưa tiền cho bố? - Vi gặng hòi.
- Mồi lần một người khác nhau, đều báo là bạn hoặc người quen của con ở bên đó, nhân tiện họ về Việt Nam, con gửi tiền và quà về cho bố - Ông khẳng định - Lần gằn đây nhất là một cậu, độ ba mươi tuổi, cao ráo, khôi ngô lắm.
- Có nói tên không bố?
- Bố có hỏi thì bảo tên là Phong.
Cái tên xa lạ chẳng khiến Vi đoán ra được điều gì, nhưng trong cô bồng trào lên một linh cảm. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Vi biết chỉ còn kịp nói với bố vài câu nữa, nên cô đành trấn an ông:
- Để con tìm hiểu xem sao bố ạ. Bố cứ yên tâm - Cô ngậm ngùi - À, trong túi quà con đưa, có lọ thuốc bổ đấy ạ, bố chịu khó uống đều đặn nhé. Con sẽ còn lên thăm bố lần nữa.
- Không cần đâu con. Đi lại xa xôi, mà con chỉ về được có hai tuần. Dành thời gian đó để thăm bạn bè, dẫn Quân đi chơi cho biết Hà Nội - Bố cô gạt đi.
- Thôi, bố giữ gìn sức khỏe - Giọng Vi hơi run run.
- Con đi nhé - Cô gạt giọt nước mắt đã lăn trên má. Lần nào cũng vậy, cũng tự dặn lòng phải cứng còi lên cho bố cô yên tâm, nhưng chưa một lần nào cô thực hiện được quyết tâm đó.
- ừ, con cũng giữ gìn sức khỏe. Có gì đâu mà phải khóc.
Vi lại nắm lấy bàn tay bố. Cô cứ nấn ná mãi không muốn buông rời bàn tay ông, bời cô biết giữa những lần nắm tay đó là cả một hố sâu thời gian ngăn cách cô với ông. Mài đến khi người quản giáo lên tiếng nhắc nhờ, Vi mới chịu rời đi. Cô vừa bước vừa ngoái lại nhìn ông qua hàng nước mắt.
Rời khỏi trại giam, những nỗ lực cố tò ra cứng còi của Vi sụp đồ hoàn toàn. Cô để mặc cho nước mắt rơi trên má. Hình ảnh bố khắc khổ trong bộ quần áo tù nhân khiến lòng Vi tan nát. Quân và Sơn đang đợi cô ờ phía ngoài. Nhìn thấy bóng cô, Quân vội chạy lại. Anh lấy trong túi ra mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng thấm khô những giọt nước mắt đang nhò giọt xuống cằm cô. Anh vòng tay ôm lấy bờ vai cô, xiết nhẹ:
- Đừng khóc nữa em. Bố khỏe mạnh là tốt rồi. Em vui thì bố mới yên tâm được.
- Em biết, nhung mà không thể kiềm chế được - Cô rầu rĩ gạt những sợi tóc đang dính bết trên má, lặng lẽ bước lên phía trước.
Cứ mỗi lần vào thăm bố, ước muốn cháy bỏng được bù đắp cho ông lại bùng lên dữ dội trong cô. Quyết tâm lo cho em trai được ăn học đầy đủ theo nguyện vọng của bố lại thêm một lần được hun đúc. “Bằng mọi giá”, cô khè thì thầm.
Đêm đông Hà Nội lạnh đến tê người. Tuy nhiệt độ chi quàng mười hai đến mười lăm độ c, chẳng thấm tháp gì so với Toronto, nhưng trong nhà không có hệ thống sưởi nên cái lạnh cứ thắm dần, thấm dần như xuyên thấu vào da thịt. Phần vì lạ nhà, phần vẫn còn chưa quen với sự thay đồi múi giờ, Vi không sao ngủ được. Cô cứ nằm thao thức, mờ mắt chong chong nhìn lên trần nhà. Nhừng hình ảnh của cuộc gặp mặt buổi sáng với bố cô bồng nhiên ùa về rõ nét đến từng chi tiết. Tuy cô có yên tâm đôi chút khi nhìn thấy ông vẫn khỏe mạnh, tinh thần tốt, nhưng cô lại xót xa biết bao khi thấy những nếp nhăn mỗi ngày một hằn sâu trên khuôn mặt ông. Mái tóc ông cũng đã có thêm không biết bao nhiêu sợi bạc...