Đèn Không Hắt Bóng
Posted at 27/09/2015
563 Views
.
- Trước hết anh phải nói chuyện với Mikikô.
- Nhưng đừng có để hở ra là em nói đấy. Chứ không cô ấy sẽ thù em.
- Em đừng lo. Anh chẳng ngu đến thế.
- Kìa papa... Còn nếu Mikikô không muốn lấy ông ta thì để em lấy cho.
- Em? Lấy ai?
- Lấy Naôê chứ còn ai.
- Em thật quá quắt! - Yutarô cười hô hố. - Không xong đâu: ôgn ta biết rằng em là bồ của anh.
- Thì đã sao? Ông ta tán em mãi đấy.
- Ồ thôi, đừng bịa!
- Sao, papa không tin hả? Ông ấy thì ai ông cũng tán tuốt.
Yutarô vẫn chưa dứt trận cười.
- Và nhân thể cũng xin nói, - Mayumi tiếp, - đối với vợ ai đó ông ta cũng có ý đồ.
- Vợ ai?
- Vợ papa chứ còn ai! Ritsukô phu nhân ấy.
- Thôi đủ rồi!
Đến nước này thì Yutarô không sao chịu nổi nữa. Mặt ông đỏ gay lên như con cua luộc, và mắt ông quắc lên nhìn Mayumi trừng trừng. Mayumi vẫn điềm nhiên nói nốt:
- Kìa việc gì papa phải giận dữ thế? Naôê thì muốn bao nhiêu đàn bà mà chẳng có... Xét cho cùng nếu vợ papa có hạ cố để ông ta lọt vào mắt xanh thì cũng chẳng có gì đáng trách.
Mayumi bỏ vào chén một miếng đường và thong thả khuấy.
Phải, Yutarô có lý do để tực giận: ông nhớ ra rằng thời gian gần đây chỉ cần có ai nhắc đến Naôê một cái là mắt Ritsukô sáng lên và bà cứ sôi nổi lên đến mức không còn nhận ra được nữa.
- Ông ta kỳ lạ thế nào ấy. - Uống hết cà-phê Mayumi châm thuốc hút, - Ông ta nghiên cứu cái cột sống của mình...
- Để làm gì?
- Sao, cả chuyện ấy papa cũng không biết à? Ông ta cho chụp X-quang mỗi tháng mấy lần.
- Sao em biết được chuyện đó?
- Anh em nói.
"Nếu là Sawađa nói thì chắc là đúng..." - Yutarô nghĩ thầm rồi nói:
- Lần đầu anh nghe thấy đấy.
- Lại còn chuyện này nữa.
- Lại còn chuyện gì?
- Ông ta rủ đàn bà về nhà... tiêm ma túy.
- Hừm... - Yutarô nhớ lại rằng cách đây nửa tháng bà y tá trưởng có gặp ông than phiền rằng bác sĩ Naôê sử dụng quá nhiều ma túy.
- Chính em trông thấy à?
- Không... Nhưng gần đây em có đến gặp ông để khám bệnh, trông ông ấy sợ lắm: mắt đục ngầu, trống hoắc. - Mayumi đã tránh được một đề tài nguy hiểm.
- Vào lúc nào thế? Ban ngày à?
- Dĩ nhiên. Em đến bệnh viện là đến ban ngày, chứ còn đến vào lúc nào được?
"Khoảng thấy Sêkiguchi nói chuyện này. Nhưng nếu Mayumi nói đúng và Naôê nghiện ma túy thật thì sao? - Yutarô đâm hoảng. - Nếu quả như vậy thì phải có cách: đây là việc hình sự rồi..."
- Không biết tại sao ông ta lại đổi trường đại học lấy một bệnh viện tư vớ vẩn nào đấy?
- "Bệnh viện tư vớ vẩn" là thế nào?
- Chứ sao? Lẽ ra ông ấy có thể chọn một chỗ nào đàng hoàng hơn.
Thật ra chính Yutarô cũng thấy việc ấy là kỳ lạ. Thế mà bây giờ lại thêm những tin tức như thế kia...
- Giá ở địa vị papa em sẽ theo dõi ông ta kỹ hơn, - Mayumi khuyên.
- Ở trường đại học người ta đánh giá phẩm cách của Naôê rất cao.
- Thế thì tại sao ông ta lại bỏ trường đại học mà đi?
- Anh nhận ông ta theo lời giới thiệu của bác sĩ Iidzilo - một người bạn của anh trong ban quản trị Hội lương y.
- Vậy papa thử hỏi ông bạn ấy xem sao.
- Ông ta bỏ trường đại học ra đi thì việc gì tôi lại phải biết rõ lý do! Miễn là ở bệnh viện của tôi ông ta làm việc tốt. Ông ta là một bác sĩ thượng thặng.
Yutarô nói rất quả quyết, mặc dầu mối ngờ vực đã len lõi vào lòng ông: "Quả là cần phải theo dõi Naôê sát hơn".
* * *
Mùng bảy tháng giêng ngày thứ hai. Sau một tuần nghỉ Tết, Nôrikô lại đến bệnh viện làm việc.
Những ngày hội hè đã kết thúc. Hôm nay mọi người đều tề tựu ở bệnh viện. Ông bác sĩ trưởng mời các nhân viên vào phòng làm việc và đọc một bài diễn văn. Ông chúc mừng năm mới rồi kêu gọi mọi người làm việc chăm chỉ hơn nữa. Để kết luân, ông tỏ ý mong muốn rằng mọi người sẽ có thái đô "quan tâm thường xuyên" đối với nhau.
Nôrikô nghe ông ta nói một cách lơ đãng. Chỉ có lúc ông ta nói đến sự quan tâm cô mới bất giác giật mình: có phải ông ta nghĩ đến Naôê không?
Từ ngày thứ hai bắt đầu những công việc bình thường, nhưng Naôê vẫn chưa thấy đến.
Sau một thời gian gián đoạn dài, công việc rất nhiều; từ sáng sớm trong phòng tiếp bệnh nhân ngoại trú đã đông nghịt.
Bà Sêkiguichi ghé mắt vào phòng các nữ y tá.
- Có ai biết bác sĩ Naôê hiện nay ở đâu không?
Bà ta hỏi mọi người, nhưng Nôrikô có cảm giác là bà ta hỏi chính mình.
- Bao nhiêu là bệnh nhân đang chờ, mà bác sĩ Kôbasi thì không thể ra khỏi các phòng nằm lấy một giây... Tôi cũng chẳng biết làm thế nào bây giờ, - bà Sêkiguchi càu nhàu.
Quả nhiên bác sĩ Kôbasi luôn luôn phải túc trực bên cạnh ông già Kôkichi Uênô. Anh mới ghé vào phòng họp một chút thì đã có một cô y tá chạy đến gọi anh về phòng bệnh nhân.
Kể từ mồng ba tháng giêng, Kôbasi, theo đúng lời khuyên của Naôê, đã chấm dứt việc truyền máu. Ngay tối hôm ấy Uênô bắt đầu sốt; trong hai ngày kế theo nhiệt độ tăng vọt lên, và đến ngày mùng sáu thì ngay từ sáng đã lên quá ba mươi tám độ. Da bệnh nhân lại vàng ra.
Đến chiều bệnh nhân bắt đầu sốt thực sự. Mặt ông đỏ bừng và ông thở một cách khó nhọc. Cái chết có thể đến bất cứ phút nào, như Naôê đã nói trước, trong ngày thứ năm sau khi thôi truyền máu.
"Có lẽ phải gọi điện đến nhà Naôê chăng?" - Nôrikô nghĩ. Cô có cảm giác là mọi người đều chờ đợi cô làm như vậy.
Naôê có nói rằng anh sẽ ở lại Sappôrô chừng hai ngày là cùng. Đến mồng bảy hay mồng tám anh sẽ trở lại đi làm. Hay là anh đã quyết định ở với mẹ thêm số ngày mà Nôrikô đã lấy mất của anh... bây giờ Nôrikô cứ tự trách mình là ích kỷ...