Đèn Không Hắt Bóng

Posted at 27/09/2015

360 Views

Anh ấy không còn nữa. Bây giờ chắc rồi.
Nôrikô đi ra đường. Một buổi tối thật là kinh tởm. Cô đi lang thang, lưng còng xuống, đôi mắt không chớp nhìn thẳng trước mặt. Đèn xe, đèn quảng cáo, đèn trên các cửa sổ hòa lại làm một. Cần phải đi. Đi đâu cũng được. Đi. Đi mãi. Chỉ có thế mới trốn thoát được nỗi buồn.
Và đây là phố Yamanatê. Nôrikô vượt qua đường và đi ra ngã tư Đôghenđzaka. Đâu gần đây có hiệu cà-phê "Phoenix", nơi mà cô và Naôê đã gặp nhau nhiều lần. Đẩy cánh cửa kính, Nôrikô bước vào, ngồi xuống cạnh cái bàn thứ hai bên phải. Cạnh chiếc bàn con này họ đã ngồi đợi nhau. Một cô hầu bàn đến. Nôrikô gọi cà-phê.
Chín giờ mười. Một nhóm người ồn ào đi vào quán. Ở các góc phòng có những đôi trai gái ngồi. Cứ mỗi lần cửa mở, Nôrikô lại ngẩng đầu lên. Không, không phải Naôê.
Khoảng một giờ trôi qua. Nôrikô đứng dậy. Rốt cục Naôê vẫn không đến. Anh sẽ không bao giờ đến quán cà-phê này nữa. Điều này bây giờ cô cũng đã biết chắc.
Ánh phản chiếu của những ngọn đèn đêm làm cho bầu trời phơn phớt đỏ.
Thọc hai tay vào túi áo măng-tô, người nghiêng về phía trước, Nôrikô đi tiếp. Gót giầy cao, khó đi. Cô chưa bao giờ đi nhiều như vậy. Chỉ còn một chút nữa, chỉ cần qua cái hẻm này là đến bệnh viện. Nhỡ may? Nhỡ may anh ấy đang ở đâu trong bệnh viện thì sao?
Cửa trước đã đóng; đèn trong các phòng bệnh nhân đã tắt, chỉ còn một khung cửa sổ sáng - đó là phòng các nữ y tá. Thậm chí còn trông thấy lưng ai thấp thoáng trong cửa sổ. Nôrikô dừng lại rồi quả quyết đi về phía cửa ngách.
Trong phòng khám ngoại trú, trong phòng tiếp tân, trong phòng X-quang đều tối om. Tiếng những bước chân của Nôrikô vang dội trong khoảng trống.
Cô đứng lại trước phòng phẫu thuật. Ánh trăng phản chiếu trên những tấm kính mờ của các cửa phòng. Nôrikô nhìn quanh rồi mở cửa. Có vật gì đánh "cách" một tiếng ngắn, rồi tất cả lại im lặng. Ở đây cũng không có một mống người. Các cô y tá trực chắc đang xem ti-vi trong phòng của họ.
Ở chính giữa gian phòng lát gạch men trắng là cái bàn mổ. Bằng một cử chỉ quen thuộc Nôrikô bật đèn lên. Chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn mổ nháy nháy rồi sáng bừng lên. Ngọn đèn không hắt bóng. Giống như một vần thái dương. Nôrikô tựa vào bàn và trầm ngâm suy nghĩ. Hệ thống sưởi đã tắt, nhưng cô đi nhiều nên vẫn thấy ấm.
Trước khi mổ bao giờ cô cũng đợi Naôê ở đây. Dưới ánh đèn này không có một người nào hắt bóng. Những con người không có bóng...
Naôê đeo tấm vải bịt mặt, mặc áo blouse xỏ tay vào đôi găng cao-su và bắt tay vào việc.
Ngay bây giờ anh sẽ bước vào, sẽ trông thấy Nôrikô, gật đầu chào cô rồi ném ra một câu ngắn gọn: "Dao mổ!" Trong cái khoảnh khắc cô đưa dao mổ cho Naôê, hai trái tim của họ sẽ gặp nhau. Điều đó ắt phải lập lại. Đêm sẽ tàn, mặt trời sẽ mọc, một buổi sáng mới sẽ bắt đầu, và cái khoảnh khắc ấy sẽ đến. Không thể nào mọi vật trên thế gain đều vẫn như cũ, mà trên chính cái thế gian này lại không có Naôê. Không có thể nào như thế được!
Đứng im trong vùng ánh sáng rực rữ của ngọn đèn không hắt bóng, Nôrikô kiên nhẫn chờ đợi Naôê.


-- HẾT --....

Old school Easter eggs.