Teya Salat

Đèn Không Hắt Bóng

Posted at 27/09/2015

564 Views


- Nhưng Naôê hơn nó đến hai mươi tuổi.
- Thì đã sao? Em đây chẳng hạn, em cũng thích những người đàn ông trạc tuổi Naôê.
- Chắc cô cũng mết ông ta rồi chứ gì?
- Rất có thể... - Mayumi rút điếu thuốc lá trong miệng Yutarô, rít một hơi và thở khói ra thành một cái vòng tròn.
- Thôi được... Nhưng tại sao cô lại kết luận rằng Mikikô yêu Naôê?
- Chính cô ta nói với em mà.
- Nó có quen em đâu.
- Thì có sao?
- Nó có đến đây à?
- Không. Chưa. Thế nào, kể tiếp nhé?
- Thôi đừng nhem thèm nữa.
- Thế papa có mua không nào?
- "Mua" cái gì?
- M-m-m... Cái áo lụa.
- Được-được, anh sẽ mua. Nào, có nói hay không thì bảo?!
Yutarô có cái vẻ của một con thú bị săn đuổi. Ông rút một điếu thuốc lá khác và lại châm hút.
Mayumi nhìn ông một cách ranh mãnh.
- Có một hôm em trông thấy Naôê đi chơi với một cô gái. Hôm ấy em còn nghĩ bụng: đẹp đôi quá! Hợp nhau đến thế là cùng... Em đoán được ngay đó là Mikikô. Quả tình nó chẳng giống papa chút nào, nó giống mama nhiều hơn, giống như đúc ấy. Ông anh em cũng có kể cho em nghe một vài điều. Papa ạ, em thế chứ chuyện gì em cũng biết đấy... Thế là em lập tức gọi điện cho Naôê - chẳng qua để nghịch cho vui. Em mới hỏi: "Cô gái đi chơi với ông là con gái của bác sĩ trưởng phải không?" Thế là ông ta liền kể cho em nghe hết. Theo em thì Mikikô còn đến nhà ông ta nữa kia, - Mayumi nói thêm, hướng câu chuyện về phía cái mục tiêu mà cô đã nhắm. - Anh em nói là cá cô y tá kháo nhau như vậy.
- Nhưng mà Naôê... đã có người yêu là Simura rồi kia mà.
- Chẳng có gì lạ. Một người đàn ông như thế thì đến mấy người yêu liền cũng có.
- Thôi đừng tán láo nữa. Anh chẳng tin lắm những chuyện em nói đâu.
- Không tin thì thôi. Nhưng bác sĩ Naôê là một tay sở khanh có tiếng. Nghe nói là giữa ông ta với Đzyunkô Hanađzyô cũng có chuyện gì đấy.
- Chả phải.
- Đúng đấy. Có papa lãng tai thì có!
Yutarô như thể bị ai giội nước lạnh.
- Bây giờ thì papa đã hiểu tại sao con gái papa trốn buổi xem mắt rồi chứ? Chẳng qua cô ta nhất định không chịu nghe nói đến ai khác cả!
- Ờ... Nghe cũng có lý, - cuối cùng Yutarô mới thừa nhận một cách miễn cưỡng.
- Chứ còn gì nữa! Một khi chính Mikikô đã nói...
- Ừ-ừ-ừ... Không biết đã đến mức nào rồi?
- Em cũng không biết nữa. Theo em thì cho đến nay họ vẫn chưa có con với nhau.
- Ê! Bỏ ngay cái lối đùa ấy đi! - Đôi mắt ti hí của Yutarô hình như chỉ chực bật ra ngoài.
- Papa có nhớ là có một hôm Mikikô không về nhà không? Có lẽ hôm ấy nó ở nhà Naôê đấy.
- Ban đêm ấy à?
- Chứ sao?
- Chính nó nói thế à?
- Không, không nói nhưng chuyện ấy không dấu được em đâu.
Yutarô hoảng hốt thực sự. Mayumi đắc thắng.
- Em cho là chuyện hai người khá nghiêm trọng, - cô kết luận, giọng hả hê.
- Đồ ngốc!
- Không muốn tin thì thôi.
Giá có thể khôgn tin thì Yutarô sẽ rất mừng, nhưng cái giọng của Mayumi làm cho ông bối rối.
- Dù sao tôi cũng không hiểu nổi nó nói với cô những chuyện gì...
Mayumi đun nước pha cà-phê.
- Cũng phải coi chừng chứ cái cô gì... à cô Nôrikô ấy... Cô ta có thể đánh ghen đấy.
- Nhưng anh có hề nghe gì đâu. Cả Ritsukô cũng chẳng nói gì với anh, - Yutarô rên rỉ.
- Làm bố mẹ mà chẳng biết con cái sống ra sao.
- Xì, "chẳng biết" với lại "chẳng hay". Dù có hỏi chúng nó cũng có nói khố.
- Trong nhà papa chẳng ai nói với ai gì mấy nhỉ.
- Lẽ ra nó phải nói thật: "Con yêu Naôê..."
- Cứ thử tưởng tượng lúc bấy giờ papa sẽ trả lời ra sao.
- Sao lại ra sao? Naôê là một bác sĩ giỏi và là một người tốt.
- Ừ, cứ cho là như thế, - Mayumi nhún vai nói. - Cứ cho họ lấy nhau đi thì đã sao? Simura thì nước non gì. Chỉ cần papa muốn...
- Không, như thế không được.
- Đứa con gái duy nhất phải lòng giai....