XtGem Forum catalog

Đèn Không Hắt Bóng

Posted at 27/09/2015

565 Views

.
- Em đã có thai ư?
Nôrikô im lặng gật đầu.
Naôê mân mê cái chén trong tay một hồi lâu. Rồi anh nốc một hơi cạn chén rượu.
- Em không sanh nữa cũng được... - Nôrikô cụp mắt xuống. - "Tại sao mình lại nói như vậy? Anh ấy đã trả lời gì đâu".
- Em không muốn ư?
- Thì vì... - Nôrikô mở đầu, nhưng rồi nghẹn lại không biết nói tiếp như thế nào.
- Anh muốn em biết điều này: anh không có ý lấy vợ. Không lấy ai cả... Nhưng nếu chúng mình sẽ có con thì anh sẽ làm cho em tất cả những gì anh có thể làm được. - Vậy thì anh cho phép em sinh nó?
- Anh muốn như thế.
- Thật ư?! - Nôrikô không sao trấn áp được niềm xúc cảm đột nhiên làm cho cô run bắn lên. Cô nhắm mắt lại. Vừa qua chẳng có gì xảy ra cả, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ trào ra trên má cô.
- Em đừng khóc... - Naôê đến sát Nôrikô từ phía sau âu yếm ôm lấy cô. - Sao em lại khóc?
- Vì em mừng quá.
Mấy ngón tay dài và mảnh của Naôê vuốt lên tóc cô.
Nôrikô ngẩng lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
- Em xin anh một điều.
- Điều gì vậy?
- Xin anh đừng dùng ma túy nữa. Được không anh? Bà y tá trưởng và ông bác sĩ trưởng đang nghi anh đấy.
- À, ra em muốn nói chuyện ấy... - Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt Naôê.
- Anh sẽ không dùng nữa nhé? Đừng nhé?
- Anh sẽ không dùng nữa.
Vẫn mỉm cười, Naôê nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ.
* * *


Trong ba ngày tết Yutarô ở nhà, như một ông chủ gia đình nề nếp. Quả tình ông luôn luôn có khách - khách từ Hội lương y đến, khách trong Hội đồng thị chính, bạn đồng nghiệp. Khách nào Yutarô cũng mời rượu, cho nên ông cũng chẳng có thì giờ đâu mà buồn chán. Nhưng dù sao thì ông cũng hầu như không ra khỏi nhà - nếu không kể cuộc thăm viếng đền Mêiđziđzingu là một bổn phận không thể xao nhãng và một vài cuộc thăm viếng tới nhà một số nhân vật có thế lực trong Hội đồng thị chính và trong Hội lương y.
Mãi đến ngày mồng bốn tháng giêng môi mới chuồn đi được, sau khi nói với Ritsukô là ông muốn ghé bệnh viện xem công việc ra sao.
Bệnh viện Oriental đã trở lại làm việc theo thời biểu bình thường, tuy chưa phải là tất cả mọi người đều đã trở về bệnh viện: những người phải trực đêm giao thừa đều được nghỉ đến mồng bảy tháng giêng.
Sau khi đã nắm chắc rằng mọi việc đều chạy và các bệnh nhân về nhà ăn tết đều đã trở vào bệnh viện, Yutarô chuẩn bị lên xe đi nơi khác.
- Về nhà ạ? - Nômura hỏi.
Yutarô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta tạt vào đằng kia một chút.
Cả hai người đều hiểu. "Đằng kia" có nghĩa là khu Êbisu. Chừng hai mươi phút sau xe đỗ trước nhà Mayumi.
- Cám ơn. - Ra khỏi xe, Yutarô như thường lệ giúi cho Nômura một tờ một nghìn yên. Món tiền này không phải là ít, tiền đi tắc-xi còn ít hơn nhiều, nhưng Yutarô trả món này là để mua sự yên lặng. Ông sợ vợ ông hơn hết mọi thứ trên đời.
- Ghé đón tôi lúc năm giờ nhé, - Yutarô nói, mắt nhìn đồng hồ.
Mayumi đang ngồi nhà. Quán cà-phê cô làm việc mở cửa từ ngày mùng năm. Nhưng mãi sau ngày mùng bảy các cô phục vụ cũng như các khách quen mới đến đông đủ, và quán mới trở lại náo nhiệt như ngày thường.
Mayumi ăn Tết với mẹ ở Tachikawa, nhưng đến mùng ba tháng giên đã trở về nhà. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng nên về thăm cha mẹ, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chịu được hai ngày là cùng, đến ngày thứ ba thì chán đến tận óc.
-Papa! Em mong papa quá.
Yutarô chưa kịp đóng cửa phòng lại thì Mayumi đã hót lên cổ ông.
- Thật không?
- Chứ còn sao! Suốt mười ngày không thấy mặt mũi đâu!
Những lạc thú yêu đương chẳng mấy chốc đã làm cho Yutarô mệt nhừ.
- Ê, papa, dậy đi, ngủ mãi thế à! - Mayumi gọi giật giọng. - Chơi với papa chán bỏ xừ...
Yutarô uể oải nhổm dậy, ngồi lên đi-văng.
Trời đẹp tuyệt. Ánh nắng rực rỡ tràn vào ban công.
- Phải, tôi có chuyện muốn hỏi cô đây. - Yutarô lấy điếu thuốc lá. - Cô có gặp Mikikô đấy à?
- Còn em thì cứ nghĩ bụng không biết papa sẽ nói sao đây. - Mayumi cười khúc khích.
- Chẳng có gì mà cười cả. Cô gặp nó làm gì vậy?
- Thế Mikikô chưa nói với papa à? - Như thể không có gì xảy ra, Mayumi lấy ở trên bàn một miếng sô-cô-la bỏ vào mồm nhai. - Chẳng có gì dính dáng đến papa cả.
- Sao lại "không dính dáng"?! Con gái tôi mà lại gặp cô... Tôi nghe nói mà suýt té xỉu luôn.
- Sao, bà Ritsukô cũng biết à?
- Không. May phước lúc bấy giờ bà ấy không có nhà, nhưng tôi thì phát điên lên được!
- Vậy Mikikô kể thế nào? - Mayumi háo hức nhích sát vào Yutarô.
Ông đưa điếu thuốc lá lên miệng, đợi cho người ta quẹt diêm cho ông châm xong rồi mới nói:
- Ngày ba mươi tháng chạp tôi gọi nó vào phòng làm việc. Tôi bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh với nó về chuyện chồng con. Nhưng nó chỉ làm thinh.
- Mỗi người đều có quyền giữ kín những chuyện thuộc đời tư của mình.
- Tôi mới mắng nó: "Năm tháng cứ qua đi mà mày không biết lo gì cả. Mày nghĩ đến cái gì thế?" Thế là nó vặn lại ngay: "Thế ba nghĩ gì khi ba hẹn hò với cô Mayumi?"
- Chết cười nhỉ!
- Tôi còn bụng dạ đâu mà cười! Tôi nghẹn họng không nói được nữa. Nhờ cô cả đấy... Bây giờ nói chuyện với con ruột cũng không nói được nữa.
Không sao nín được, Mayumi cười phá lên, đôi chân để trần khua lia lịa.
- Không, cô phải trả lời cho tôi đi, cô cần gặp nó để làm gì?
- Chúng em nói với nhau về bác sĩ Naôê.
- Cái gì-ì? - Yutarô giãy nảy lên. - Sao lại có cả Naôê vào đây?
- Nếu papa không biết thì em sẽ nói.
- Nào nói đi!
- Con gái papa mê ông ta tít thò lò.
- Mikikô ấy à?
- Papa chậm hiểu quá. Em đã nói với papa từ lâu mà: ở đây có một cái gì không ổn...