Đèn Không Hắt Bóng
Posted at 27/09/2015
561 Views
Để tặng phẩm lại, bà cụ Chiyô lúp xúp bước ra cửa, nhưng đến ngưỡng của bà đứng lại lần nữa:
- Cám ơn các vị.
Trông theo cái bóng dáng bé nhỏ khô cằn của bà cụ cho đến khi khuất hẳn, Kôbasi và Nôrikô cùng nhìn lên bàn.
- Bà cụ đã cố chạy đi mua mấy thứ này về... - Nôrikô thở dài.
Trong gói có mấy quả hồng và mấy quả quít, trong hộp có một chai whisky. Chắc hoa quả là để tặng các cô y tá, con chai rượu là để tặng Kôbasi.
- Rốt cuộc đâm ra dở quá, - Kôbasi nhìn chai rượu nói, mặt sa sầm xuống. - Chúng ta nào có cứu giúp gì được ông già cho cam.
- Món này đối với bà cụ không phải là nhỏ, - Nôrikô nhận xét.
- Nhận quà biếu của bà cụ thật là xấu hổ.
- Bà cụ thiết tha quá, chỉ cố sao làm cho chúng ta vui lòng. Không, không thể khước từ được. - Nôrikô nghĩ rằng nếu có Naôê ở đây, hẳn anh sẽ không từ chối.
Kôbasi châm điếu thuốc lá rồi lẩm bẩm một mình:
- Có lẽ mình làm theo lời Naôê thế mà đúng.
Lúc bấy giờ đã gần chín giờ. Nôrikô chuẩn bị đi tắt đèn ở các phòng. Ngoài cửa sổ bầu trời tối sẫm chi chít những vì sao. Trời đang lại trở lạnh.
Một hồi chuông điện thoại xé tan sự im lặng trong phòng. Nôrikô lúc bấy giờ đứng gần máy nhất. Cô cầm máy lên.
- Allô, Tôkyô phải không? Bệnh viện Oriental phải không? - Bên kia đường dây có tiếng một người đàn bà đứng tuổi.
- Vâng.
- Tôi gọi điện từ Sappôrô. Họ tôi là Naôê...
- Sao?
- Tôi là chị của Kyôsukê Naôê.
- Tôi nghe bà đây... - Tim Nôrikô chỉ chực vỡ tung. - Có việc gì xảy ra thế ạ?
- Hôm qua... Kyôsukê đã từ trần...
- Sao?! - Nôrikô lạnh toát cả người.
- Kyôsukê chết rồi.
- Chết rồi...
Kôbasi và Kawai kinh hãi đứng phắt dậy.
- Ai?...
- Kyôsukê đã tự sát.
Nôrikô nghe mà không sao thốt ra được nửa lời.
- Em tôi đã trầm mình ở hồ Sikôtsu...
Nôrikô đánh rơi ống máy điện thọai và áp hai lòng bàn tay lên mặt. Rồi cô từ từ, như trong một đọan phim quay chậm, rơi phịch xuống sàn. Ống máy điện thoại tuột ra khỏi bàn tay và đung đưa từ bên này sang bên kia.
* * *
Khi Nôrikô tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên đi-văng, mình đắp một tấm chăn.
- Hình như chị ấy tỉnh rồi!
Ngay sát một bên hiện ra gương mặt một người nào không rõ. Rồi những nét mặt của người ấy rõ dần ra.
- Sêkiguchi-san... - Nôrikô thì thào.
- May quá, tỉnh rồi. - Bà y tá trưởng vuốt tóc Nôrikô.
Có một cái gì đó xảy ra trước khi cô ngất đi... Nôrikô cố nhớ cho ra.
- Naôê tiên sinh?...
Bà y tá trưởng gật đầu. Bên cạnh thấy có Kawai và Akikô, lại có cả Kaôru - chắc hẳn mới từ bên cư xá chạy sang. Mọi người đều nhìn cô.
- Vâng... Dĩ nhiên... Tôi cũng sẽ đi... - Có tiếng ai nói điện thoại. - Vâng, xin mời.
Nôrikô nhận ra giọng nói của Kôbasi.
Cô từ từ nhỏm dậy.
- Chị cứ nằm đi thì hơn.
Nôrikô lắc đầu: không, cô sẽ dậy.
Trong phòng không có gì thay đổi. Trên bàn vẫn có mấy quả hồng, mấy quả quít, chay whisky, bên tường vẫn có cái tủ thuốc, bên cạnh có treo một cái stêtô. Phía dưới là cái nồi khử trùng mở nắp.
- Có chóng mặt không?
- Tiên sinh chết rồi ư? - Nôrikô nhìn trừng trừng vào mặt bà y tá trưởng. Bà im lặng cụp mắt xuống.
- Tại sao?...
- Cô phải đi đến khu Ikêđziri, đến nhà tiên sinh...