The Soda Pop

Cô Nàng Hoàn Hảo

Posted at 27/09/2015

344 Views



Tôi lọt vào vòng thứ 3, vòng thi hùng biện với đối thủ là một leader của khối chuyên Văn. Cả hội trường im ắng như nín thở dõi theo vòng thi gay cấn nhất. Tôi nhìn xuống, Đông Đông cũng đứng như nín thở dõi theo từng cử động của tôi, cậu ấy khoát tay, đôi mắt nhìn tôi vẫn là ánh mắt đầy tin tưởng. Rồi Đông Đông khẽ mỉm cười, nụ cười lém lỉnh nghịch ngợm, bất chợt trong tôi như có thêm một thứ động lực từ chính nụ cười ấy. Tôi thấy trái tim mình khẽ rung, có một thứ cảm xúc khẽ lóe lên mà tôi chẳng thể nào nhận biết được đó là gì…

« Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin -F.Perier. Em hãy nêu ý kiến của em về vấn đề này »

Đó là chủ đề hùng biện mà tôi bốc thăm được, cầm tờ giấy trên tay tôi khẽ run run. Cả hội trường im ắng, Đông Đông vẫn không rời ánh mắt khỏi tôi.

“Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin” trong tâm trí tôi lúc này giống như một cuốn phim quay chậm….Tất cả kí ức, tất cả kỉ niệm, tất cả những gì tôi và Đông Đông đã làm suốt thời gian qua…

Tôi hít một hơi thật dài rồi cất lời.

“Tôi đã từng là một cô bé nhút nhát sống trong vỏ bọc chính mình tạo ra, tôi cũng đã từng nghĩ đến những việc lớn lao mà mình sẽ làm, nhưng rồi chính thái độ nhút nhát của bản thân mà tôi chưa bao giờ dám làm những điều dù chỉ là trong ý nghĩ. Và rồi, tôi may mắn gặp được một người bạn đặc biệt, người cho tôi cảm giác tin cậy, người đã giúp cho tôi có niềm tin, người đã cho tôi có sức mạnh để tự tin đứng ở đây…

Có người đã nói rằng “bạn là người chúng ta tin cậy để tự tin”. Tôi thật sự biết ơn vì người bạn thật sự tin cậy ấy. Cậu ấy đã nói rằng hãy bỏ qua tất cả những mặc cảm, hãy bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ và hãy nhớ rằng bên tôi luôn có cậu ấy. Tôi hãy làm tất cả những điều tôi mong ước, cậu ấy vẫn luôn từng giây từng phút tin cậy ở tôi…”

Đông Đông đứa con trai đáng ghét làm tôi khó chịu ngay từ những phút đầu tiên của cấp 3…đứa con trai đã biến tôi trở thành lớp trưởng của lớp A1 Chuyên Toán, đứa con trai không ngừng kêu tôi ngốc, không ngừng kêu tôi phiền phức nhưng lại không ngừng nỗ lực để giúp tôi.

Tất cả giống như 1 cuốn phia quay chậm từng khoảnh khắc tôi và Đông Đông bên nhau, những gì mà Đông Đông – tên con trai đáng ghét vẫn luôn ở bên tôi.

Đông Đông – tên con trai đáng ghét ấy vẫn đang không ngừng gọi tên tôi và hướng đôi mắt về phía tôi.

Và tất cả những điều ấy giống như một nguồn sức mạnh….

Kết thúc bài hùng biện cả hội trường đứng lên vỗ tay cổ vũ cho tôi, có lẽ đó bởi vì đây là một bài hùng biện hoàn toàn không “khuôn mẫu” và sách vở như những gì tôi đã chuẩn bị trước đó. Cho đến khi MC công bố kết quả, khi ban giám khảo đọc tên tôi là người chiến thắng, tôi vẫn không thể tin được vào những gì vừa nghe được. Tiếng cả hội trường vỗ tay và cả lớp ùa lên ôm chầm lấy tôi, tôi ngập tràn trong hạnh phúc và hoa, những lời chúc mừng, tôi ngập trong vòng tay của bạn bè. Nhưng dù là người chiến thắng, dù đã đứng lên được vị trí mà mình mơ ước, tôi thấy trong tâm trí tôi khi đó là hình ảnh của Đông Đông, cậu ấy đứng đằng xa, thật khó để có thể chạy đến gần tôi được…

“Đông Đông cảm ơn cậu” tôi đưa mắt tôi về phía cậu ấy. Đông Đông cười với tôi dịu dàng… Có thể rất lâu, rất lâu sau này nữa tôi sẽ chẳng thể nào quên nụ cười ấy.

- Cuối cùng thì cậu cũng là người chiến thắng. Đông Đông đưa tôi về, ngồi đằng sau xe cậu ấy mà tôi chẳng thể nào diễn tả được cảm xúc của mình khi ấy.

- Ngoài sức tưởng tượng của tớ. Tôi vẫn không thể thôi toe toét.

- Thấy chưa, tớ nói cậu có thể là cậu có thể mà.

- Cảm ơn cậu, Đông Đông! Tôi cười hạnh phúc rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng to bè của cậu ấy. Nghe trái tim mình đập thổn thức kề sát.

- Giờ thì cậu có thể tự tin để đứng ngang với Đình Văn rồi nhé!

Tôi lặng thing, vì Đình Văn tôi đã đi thi, cũng vì Đình Văn mà tôi muốn khẳng định mọi thứ với anh ấy. Nhưng hiện giờ… giải thưởng và mọi cảm xúc lúc này khiến tôi… quên béng mất Đình Văn, anh chàng hoàn hảo của tôi.

- Ừ nhỉ, hình như là vui quá mà tớ đã quên mất…

- Phương Phương… tớ… tớ muốn nói với cậu…

- Gì cơ?

- Cậu… ôm tớ chặt quá…tớ sắp ngạt thở rồi đấy!

- Ừ nhỉ!

Tôi buông tay ra và cả hai cùng phá lên cười, con đường đêm yên bình có gió thổi nhẹ làm bay bay tóc tôi, phố xá lên đèn xa xa như những vì sao đang rơi xuống rất gần. Tôi mơ màng đưa tay như đỡ lấy, ngước nhìn Đông Đông từ đằng sau tấm lưng của cậu ấy, tôi khẽ tựa đầu vào và thì thầm “Đông Đông, chúng mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau nhé!”

Như vậy, tôi đã chiến thắng một cách “thần kỳ” cuộc thi hùng biện và đã trở thành cô gái đầu tiên trong 15 năm tổ chức cuộc thi này được vinh danh tên ở phòng truyền thống. Tấm ảnh tôi cười rạng rỡ trong đêm chung kết được đặt cạnh tấm ảnh của Đình Văn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng những gì tôi hằng ước ao cũng đạt được một cách “ngoạn mục” thậm chí tôi còn chẳng tin vào những gì tôi đã làm được. Và quả thật đó có phải là công sức thật sự của tôi hay không? Có thể tôi dành được danh hiệu đó một phần may mắn và một phần cũng là do Đông Đông, tên tiểu tử đáng ghét hàng ngày nhưng lại thật sự lại rất hữu ích.

Sau cuộc thi Đình Văn gặp tôi ở trường, anh mỉm cười với tôi, rồi khẽ vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi.

- Em làm rất tốt, cô gái !

Chỉ có vậy thôi nhưng câu nói đó đã làm cho tôi ngây ngất cả buổi học hôm đó, tâm trí tôi bị choáng ngập bởi hình ảnh của Đình Văn, thậm chí đầu óc tôi ngập tràn hình ảnh của tôi và Đình Văn, những điều đó còn ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ.

Sau cuộc thi tôi quên khuấy mất việc hỏi han Đông Đông việc cậu ấy thi đấu cho giải bóng đá thế nào. Chỉ sau đó tôi nghe được từ hai cô bạn Phương Anh và Huyền Thương kể lại rằng do cuộc thi của tôi nên Đông Đông đã bỏ trận thi đấu để tới cổ vũ cho tôi. Tim tôi tự dưng như thắt lại, trong tâm trí tôi cảm giác tội lỗi và dằn vặt bản thân.

Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi lại đợi Đông Đông chơi bóng. Mặc kệ cho hoàng hôn đỏ rực và những đám mây chiều đã oạch.

- Đợi tớ làm gì thế? Sao còn chưa về? Đông Đông tiến về phía tôi, bộ quần áo thể thao lem luốc bùn đất, những giọt mồ hôi rơi lã chã, cái nóng bức khiến cho tôi có cảm giác giờ đứng cạnh Đông Đông chẳng khác gì một cái nồi hấp bánh đang bốc hơi nghi ngút.

- Đông Đông, cậu….

- Sao thế? Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi.

- Đồ tồi !

- Thật kỳ lạ, người bạn thân của tôi đợi tôi hàng giờ chỉ để nói câu này thôi sao? Đông Đông lấy vạt áo lau mồ hôi rồi nhìn tôi bật cười sảng khoái.

Tôi nắm chặt tay lại, rồi tự dưng mắt long lanh nước, tôi khẽ dựa vào ngực Đông Đông, đấm thùm thụp vào ngực cậu ấy như muốn trả lại cho mọi giận hờn trách móc. Chưa bao giờ tôi có cảm giác yếu mềm như thế này, tự dưng thấy trái tim mình khẽ rung lên một thứ cảm xúc khó tả, vừa giận dỗi, vừa yêu thương, vừa đầy trách móc… cái người đang đứng thật im cho tôi dựa vào.

- Đồ tồi, cậu… cậu… sao cậu bỏ cuộc đấu quan trọng ấy….tớ biết.. bóng đá… là…niềm đam mê của… cậu cơ mà…Tôi khẽ nấc từng tiếng một, tay vẫn đấm thùm thụm vào ngực Đông Đông.

- Thôi, thôi nào… tớ xin lỗi… nhưng tớ đã hứa với cậu… khi cậu đứng trên sân khấu, sẽ như chỉ có tớ và cậu thôi… vì thế tớ đã không yên tâm…

- Hu hu hu… Tôi nghe chỉ đến đó rồi òa khóc. Và Đông Đông cứ đứng như thế, đứng im cho tôi thổn thức trên ngực cậu. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra rằng có những giọt nước mắt rất khác lạ, đó không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi tự cảm nhận thấy trái tim mình không còn thuộc về mình nữa.

Tôi cứ dựa vào ngực Đông Đông như thế, trong một buổi chiều hoàng hôn đỏ oạch, khẽ ngước mắt nhìn lên khuôn mặt Đông Đông, ánh hoàng hôn phản chiếu qua những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt tôi, khi ấy, tôi nhận ra rằng Đông Đông là người quan trọng mà tôi sẽ mãi khắc sâu vào tâm trí. Và rồi cũng nhiều năm sau đó, chẳng thể nào tôi quên được, mình đã từng như một con bé ngốc nghếch khóc nhè trên ngực cậu bạn cao lớn trong một buổi chiều hoàng hôn sắp tắt….



Chương 6


Tôi đã trở nên nổi tiếng ở trường nhờ cuộc thi hùng biện đó và mọi người đều biết đến tôi mỗi khi tôi dạo qua sân trường hoặc kiên nhẫn ngồi ở sân bóng đợi Đông Đông. Khi cả hai bước vào căntin, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi và cậu ấy. Mỗi lần như thế, tôi chẳng hề cảm thấy thoải mái bởi vì bỗng dưng giờ tôi lại biến mình trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhất cử nhất động của tôi đều được mọi người nhìn vào và được xem như là một nữ học sinh tài năng.

- Giờ cậu nổi tiếng rồi, đi với cậu, tớ cũng được thơm lây thì phải. Đông Đông nói với tôi giọng bông đùa.

- Vì thế, hãy đối xử tốt với tớ, hãy minh chứng bằng việc mua ngay cho tớ một đĩa gà rán chẳng hạn. Tôi cười đắc ý.

- Đồ béo, cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành cô nàng hoàn hảo được nếu như vẫn béo ị như thế này! Đông Đông khoát tay rồi chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!! Tôi gào lên “Rồi một ngày cậu sẽ không thể nói tớ là đồ béo được nữa”

- Haha, tớ đang sống để đợi ngày đó đây, đồ béo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đông Đông dài cái giọng ra. Tôi nhăn mặt lại, rồi rượt đuổi Đông Đông trong căntin mặc kệ những ánh mắt đang theo dõi cả hai chúng tôi. Tôi khẽ quay ra nhìn, vài người khẽ bật cười với cái dáng vẻ của cả hai chúng tôi.

Ngoài tên tuổi của tôi thì Đông Đông cũng trở thành đề tài được bàn tán ở trường, bởi tôi và cậu ấy lúc nào cũng kề kề đi cạnh nhau bất chấp mọi hoàn cảnh. Thậm chí, tôi có thể đợi cậu ấy lâu ơi là lâu ở ngoài phòng vệ sinh nam, hoặc ngược lại, Đông Đông cũng chẳng ngại ngần gì đợi tôi ở bên ngoài phòng vệ sinh nữ. Đám học sinh trong trường nghĩ rằng, chúng tôi là một đôi. Dù ai có bàn tán thế nào đi chăng nữa thì với tôi và cậu ấy vẫn hiểu rõ nhất mối quan hệ thật sự này là gì..

Kỳ nghỉ hè, Đông Đông xách balo đi du lịch từ Nam ra Bắc, cậu ấy “mất tích” 2 tháng trời với cái thứ sở thích mà tôi vẫn thường gọi là hâm dở là du lịch bụi. Còn tôi, 2 tháng trời, với quyết tâm cao ngất trời, hàng ngày, với đôi giày thể thao màu hồng của Đông Đông. Tôi dậy sớm tập thể dục, và sau hai tháng, dường như tôi cũng cảm nhận được mình đã biến thành con người khác…

Đông Đông trở về sau hai tháng, da cậu ấy giống như “cột nhà cháy”, mái tóc đầu đinh ngày nào giờ đã mọc dài ra, không còn có thể mọc “lởm chởm” và vuốt keo chỉn chu được như trước. Cậu ấy cũng có vẻ “phong trần” hơn, và khi nhìn thấy cậu ấy chỉ tý nữa thôi là tôi bị chết vì sặc nước.

- Tớ không thể nào có thể tưởng tượng nổi…Tôi đặt cốc nước ép dưa hấu xuống bàn, mắt nhìn Đông Đông trợn ngược lên, cố gắng nhìn lại xem có phải cậu bạn thân của mình đây hay không.

- Hừ, đừng có nói với tớ bằng cái giọng giễu cợt ấy. Đông Đông lấy tay vuốt vuốt mớ tóc dài trên đầu ngại ngùng.

- HAHAHA!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi cười phá lên, chỉ tý nữa thôi là đám khách trong quán quay ra nhìn hai chúng tôi.

- Hừ!

Tôi vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo với cái vẻ ngoài của Đông Đông bây giờ, có lẽ do quá nhớ tôi mà cậu ấy cũng chẳng kịp chỉnnh trang lại bản thân mà ngay sau khi trở về sau cuộc hành trình bụi cậu ấy phi thẳng đến quán café để gặp tôi.

- Thôi, không đùa cậu nữa. Tôi bắt đầu nghiêm túc “Nói xem, cậu đã đi những đâu và làm những gì trong 2 tháng thiếu vắng tớ”

- Thì đấy, lang thang khắp mọi nơi Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, TPHCM, Vũng Tàu và Cà Mau

- Trời ơi, khâm phục!!!!!!!!!!!!!! Tớ ước gì có thể đi cùng cậu, nhưng bố mẹ….

- Tất nhiên, cậu chỉ là đồ nhóc làm sao có thể được bố mẹ tin tưởng như tớ.

- Mong là một ngày nào đó tớ có thể cùng cậu đến Nha Trang, tớ rất thích biển ở đó lắm lắm lắm. Tôi nhìn Đông Đông với ánh mắt phấn khích.

- Ok, hẹn khi chúng ta 20 tuổi nhé, sẽ là một chuyến đi thật hoành tráng.

- Ngoắc tay nhé! Tôi đưa tay ra ngoắc tay.

- Ok, hứa nào!

Tôi mỉm cười và nhìn sâu vào mắt của Đông Đông, cậu ấy trao cho tôi cái cảm giác tin tưởng “chắc chắn khi bọn mình 20 tuổi sẽ có một chuyến du lịch thật thú vị”

- Hự, mà nhìn cậu nào….Đông Đông dưng sững lại và nhìntôi trân trân. Xem nào,cậu hình như có gì đó khang khác?

- Tớ á, khác gì cơ. Tôi tỏ vẻ mặt ngây thơ khiêu khích cậu ấy.

- Cậu…xem nào, hình như là, hình như là….mi nhon hơn thì phải. Đông Đông vẫn nhìn tôi chằm chằm.

- Hí hí hí. Tôi cười sung sướng...