Cô Nàng Hoàn Hảo
Posted at 27/09/2015
412 Views
- Thôi ăn đi chứ, cậu cứ ngồi nhìn tớ áy náy lắm.
- Hứ, tớ không ăn.
- Một cái xúc xích không béo được đâu.
- KHÔNG là KHÔNG mà.
Tôi đã quyết tâm rồi, quyết tâm cao như núi Thái Sơn nên mặc kệ Đông Đông vẫn cứ cố tình trêu chọc tôi. Cuối cùng cậu ấy cũng phải đầu hàng mà không trêu tức tôi nữa.
- Thôi ăn đi… cậu mà ốm… tớ… thương lắm.
Tôi cười toe vì lần đầu tiên nghe được một gọi là tử tế từ cậu bạn thân vốn dĩ bình thường vẫn tỏ ra chẳng tốt đẹp gì. Tôi nhảy lên bá vai cậu ấy, giật giật tóc đầu đinh vuốt keo dựng đứng của Đông Đông.
- Cảm ơn, cậu đúng là bạn tốt của tớ.
* * *
Đồ Điên Đông Đông hí hửng với đội bóng tham gia giải đá của trường, mỗi buổi chiều tôi chán ngắt với việc ngồi xem cậu ấy và đội tập luyện với nhau. Giải đấu lần này là chương trình được tổ chức cùng với hội trại để lấy thành tích thi đua. Lớp tôi mới vào nhưng đã phát hiện ra những nhân tài như Phương Anh, Huyền Thương tham gia hát hò, diễn kịch thi văn nghệ. Còn các thành viên khác trong lớp thì đang rất háo hức với hội trại, từ việc nhỏ nhất như giấy trang trí, khung trại, mô hình… đều được nhiệt tình hưởng ứng. Tôi khá mệt với việc phải lên kế hoạch và phân công xem ai sẽ đảm nhận những công việc gì. Nhóm Hiếu “hâm”, Xuân Trường, Ngọc Bảo, Hoàng Lâm lo đảm nhiệm bản vẽ và mô hình, nhóm Trung, Nguyệt, Hoa, Ngọc Lan lo đảm nhiệm cắt giấy trang trí, nhóm Mai, Hà thì lo các khoản về hậu cần và những món ăn chúng tôi sẽ bán ở hội trại hôm đó… tóm lại là hàng đống việc đổ lên đầu nhưng xem ra ai cũng nhiệt tình vì dù sao đây cũng là hoạt động đầu tiên vào cấp 3 mà chúng tôi sẽ cùng nhau làm. Nhóm bóng đá 6 người của Đông Đông ngoài việc tập luyện cũng giúp cả lớp những việc như tập căng bạt, cây gậy… Là lớp trưởng nên trọng trách của tôi càng trở nên nặng nề hơn, nhưng tôi đang phấn đấu để trở thành một cô gái tự tin, quyết đoán và giỏi lãnh đạo nên tôi cố gắng hết sức mình coi như đây là một khoảng thời gian để tập dượt.
Việc phân công ở lớp tôi phải quản lý và bao quát tất cả, ngoài ra, bản kế hoạch hội trại ở trường các chương trình đều do tôi viết ra nên để kết hợp triển khai với các lớp khác cũng là một vấn đề đầy trọng trách. Đình Văn sau khi xem bản kế hoạch đã rất khen ngợi tôi, cũng chỉ có một vài điểm nhỏ cần sửa lại.
- Anh đã không lầm khi nhìn nhận khả năng về em, bản kế hoạch rất tuyệt! Đình Văn khen ngợi tôi khi tôi đến gặp anh để bàn bạc.
- Hi, em cũng chỉ viết theo những gì em cảm thấy là hợp thôi.
- Nhưng rất ok, cũng khá mới lạ nữa.
- Cảm ơn anh.
- Việc thi đấu bóng đá anh sẽ lo, chương trình Văn nghệ bên Chuyên Văn 10 sẽ đảm nhiệm, hoạt động sách ảnh sẽ do Chuyên Lý 12, cắm trại sẽ do cả ban tổ chức tiến hành chấm điểm, những hoạt động chung trong ngày sẽ được tập dượt, riêng khoản nhảy cổ động thì anh sẽ giao cho Chuyên Anh… Còn em sẽ bao quát và tổ chức chung. Đây là dịp mà em có thể thể hiện tài năng lãnh đạo của mình, cuối chương trình còn có cuộc bầu chọn dành cho “người lãnh đạo tài giỏi” của cả trường đấy.
Tôi nghe từng lời Đình Văn nói không sót một chữ nào, tôi khá hào hứng với cuộc bầu chọn này vì đây là cuộc bầu chọn thường niên. Mỗi năm chỉ có một người nhận được đề cử cho giải thưởng này và cũng sẽ trở thành người nổi tiếng trong trường. Tôi được biết hai năm liền giải đó dành cho Đình Văn.
Tôi chớp chớp mắt đứng xem những bức ảnh trong phòng truyền thống của trường, có một góc những bức ảnh lưu lại những ngôi vị “lãnh đạo tài giỏi” của trường trong nhiều năm qua. Điều đặc biệt là trong suốt 15 năm tổ chức chương trình này chưa hề có một cô gái nào đạt được danh hiệu này.
- Thế nào? Em sẽ là một trong những người được vinh danh ở đây chứ?
Đình Văn cười tủm tỉm rồi nói với tôi khi mắt tôi đang dán vào những bức ảnh và bằng khen một cách đầy thán phục. Tôi vẫn chăm chú và thầm ao ước một ngày ảnh của tôi sẽ được dán bên cạnh ảnh của Đình Văn như thế này.
- Cô gái quyền lực nhất và duy nhất trong 15 năm qua, em nghĩ em sẽ trở thành cô gái đó không?
Tôi ngước mắt lên nhìn Đình Văn, đôi mắt anh nhìn về phía những bức ảnh và danh hiệu. Tự sâu thẳm tâm hồn tôi có một điều gì đó thôi thúc một cách mãnh liệt, nó giống như một nguồn sức mạnh vô cùng ghê gớm mà tôi chưa lần nào khám phá ở bản thân mình
“Đình Văn, nếu em có thể trở thành cô gái duy nhất trong 15 năm lịch sử trường đạt được vị trí đó, thì anh có đưa mắt về nhìn em chỉ một lần thôi không?”
Chương 5:
Sau cuộc gặp mặt nói chuyện với Đình Văn trong phòng truyền thống của trường, tôi mang trong mình một quyết tâm cao ngất trời. Việc đầu tiên trong số những chuỗi việc tôi đặt ra cho mình, ngoài việc giảm cân để có được một vóc dáng đẹp đẽ ra thì tôi tìm tòi đọc sách cũng như nghiên cứu những kĩ năng để hoàn thiện phục vụ cho cuộc thi tìm kiếm “người lãnh đạo tài giỏi”. Cho dù đây chỉ là một cuộc thi có qui mô nhỏ của trường nhưng tôi thật sự muốn thử sức, có lẽ bởi Đình Văn, anh chính là nguyên nhân để tôi có niềm động lực để phấn đấu. Tuy nhiên tôi vẫn gặp phải những vấn đề bất cập, đó là việc ngại ngùng phát biểu trước đám đông, mặc dù khi làm lớp trưởng của A1 tôi cũng đã cố gắng cải thiện, nhưng dường như tôi vẫn cảm thấy chẳng tự tin chút nào. Có lẽ tôi lại mắc thêm một căn bệnh nữa đó là KHÔNG THỂ PHÁT NGÔN CHÍNH XÁC NHỮNG Ý CẦN DIỄN ĐẠT.
Tôi lại lôi hàng đống vấn đề của tôi đến tìm Đông Đông, mấy ngày hôm nay tôi chẳng đợi cậu ấy ở sân bóng nữa, Đông Đông đang cố gắng tập luyện cho giải đấu còn tôi cũng đang bận điên đầu với cuộc thi kia. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải vác cái mặt buồn tẻ của mình đến gặp đồ điên này.
- Hơ… chào cậu… Tôi giơ tay lên ra hiệu chào Đông Đông, cố gắng cười một cái để tỏ vẻ tự nhiên nhưng chẳng hề được.
Đông Đông vứt quả bóng ra cho người khác rồi chạy đến bên cạnh tôi, trên trán cậu ấy mồ hôi lấm tấm, tôi thấy rõ những vệt bẩn vì lăn lộn trên ngực áo cậu ấy.
- Nhìn mặt thấy ghét rồi. Đông Đông đưa tay véo má tôi một cái.- Nói đi, có việc gì?
- À, à thì… tớ muốn đến xem cậu tập bóng ý mà. Tôi chống chế.
- Đồ dở, nhìn mặt cậu là tớ biết thừa rồi. Nói!
Cái kiểu hùng hùng hổ hổ của Đông Đông khiến cho tôi phát sợ, nhưng giờ lỡ bị cậu ấy “đọc vị” rồi nên tôi đành phải tiếp tục thở ngắn than dài. Đông Đông ngồi phệt xuống đất, cầm chai nước tu ừng ực, rồi lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán đang chảy xuống mặt cậu ấy nhìn tôi với cái thái độ kiểu như “tớ biết tỏng hết mọi chuyện rồi”
- Tớ muốn… tham gia cuộc thi “người lãnh đạo tài giỏi”. Tôi rụt rè nói với Đông Đông.
- Vì Đình Văn?
- Không… là vì tớ thôi.
Tôi nhanh nhảu trả lời vì biết kiểu gì Đông Đông cũng hỏi như thế, và nếu tôi trả lời là Đình Văn kiểu gì cậu ấy cũng la lối và chẳng đời nào giúp tôi.
- Vậy thì tốt, não cậu giờ to hơn rồi đấy ! Đông Đông châm chọc.- Nhưng thực sự tớ thấy cuộc thi ấy là cuộc thi ngu ngốc nhất mà tớ từng biết. Đông Đông cười ha hả, kiểu như giễu cợt thái độ rất chi là nghiêm túc của tôi lúc bấy giờ.
Tôi xị mặt xuống, chớp chớp mắt, cố quay mặt ra chỗ khác để Đông Đông không nhìn thấy thái độ như là sắp khóc của mình.
- Thôi được rồi, tớ sẽ giúp cậu.
Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi ngược hoàn toàn với thái độ xị mặt trước đó
- Hừ, đồ béo phiền phức kia!
Đông Đông cuối cùng cũng phải chịu thua đồng ý giúp tôi, thật tình chuyện cũng chưa đến mức tôi phải khóc nhè nhưng tôi cố tình giả vờ sắp khóc như thế, bởi biết nếu Đông Đông thấy tôi khóc cậu ấy cũng rối rít cả lên. Tôi cố gắng giấu đi nụ cười rất chi là nham hiểm của mình.
« Hi hi, Đông Đông, cậu cứ chê tớ ngốc nhưng cậu mới là tên siêu ngốc ấy » Tôi cười sung sướng trong bụng.
Như vậy, việc tập dượt cho cuộc thi giờ lại có « thầy » Đông Đông của tôi trợ giúp, tôi nghiên cứu kĩ lưỡng những chương trình và câu hỏi có thể có và cố gắng học cách hùng biện sao cho tự nhiên và gây thuyết phục nhất. Buổi trưa chúng tôi ở lại lớp, Đông Đông ngồi dưới bàn như một vị giám khảo thực thụ, còn tôi đứng trên bục điệu bộ và giọng nói đúng như kịch bản mà « thầy » Đông Đông đã đặt ra.
- Cậu cứ tưởng tượng như thế này nhé, sân khấu chỉ có mình tớ thôi, như bây giờ nè, và giám khảo cũng chỉ có mình tớ. Thế nên, cứ thể hiện tự tin vào, đừng quan tâm gì cả, giống như kiểu cậu phớt lờ tớ í. Đông Đông cười cười rồi dặn dò tôi.
Tôi hít một hơi rồi khẽ gật đầu, bàn tay cậu ấy đặt lên vai tôi một cách tin tưởng. Dường như lúc nào Đông Đông cũng làm cho tôi cảm giác rằng cậu ấy là một người mang cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Một tuần lễ cho tập dượt trôi đi nhanh chóng, mặc dù Đông Đông phải bận rộn tập bóng nhưng cậu ấy vẫn dành thời gian cho tôi. Tối đến, khi học bài xong xuôi, Đông Đông gọi điện thoại và bắt tôi phải học thuộc và nói một cách trôi chảy để cậu ấy đầu dây bên kia bấm giờ. Mặc dù hơi khó chịu với cái kiểu ương bướng và chỉ bảo của Đông Đông nhưng tôi vẫn phải tuân thủ tử tế, vì tôi biết giờ « ngoan ngoãn » nghe lời sẽ có lợi cho tôi hơn là chống đối cái kẻ điên Đông Đông trong lúc nước sôi lửa bỏng như này.
Thế rồi ngày quyết định của cuộc đời tôi cũng đã đến, sau khi ăn uống kiêng khem thì cuối cùng tôi cũng cố nhét mình vào được chiếc áo dài, bới tóc cao và trang điểm lên trông tôi khá lạ lẫm.Tôi nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười « hóa ra mình trông cũng đâu quá tệ ! »
Tôi hít một hơi thật dài khi ngồi sau cánh gà đợi đọc đến tên mình. Tên Đông Đông hứa hẹn sẽ đến tôi nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Tim tôi bắt đầu đập liên hồi như kiểu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngó trước ngó sau tôi thề rằng tôi chỉ ngóng trông cái mặt đáng ghét của Đông Đông lúc này nhưng vẫn chẳng thấy. Tôi thấy chân mình run run, tay không thể nắm chặt lại được nữa, và rồi tôi giật bắn mình khi MC ở ngoài đang réo tên mình.
Tôi nhắm tịt mắt, hít một hơi thật dài rồi đi ra. Trong khi những đối thủ của tôi có vẻ rất tự tin thì tôi tự cảm thấy mình như sắp ngất ngay được. Vẫn chẳng hề thấy Đông Đông đâu, tôi đưa mắt nhìn cả hội trường, có thể nhầm lẫn ai đó nhưng nhất định không thể nhầm lẫn tên Đông Đông được. Nhưng tóm lại, tôi vẫn không thấy cậu bạn mà hàng ngày tôi vẫn cho rằng cực kì phiền phức và đáng ghét ấy đâu cả.
« Đông Đông, ước gì, cậu ở đây lúc này… » Tôi rầu rĩ tự nhủ trong lòng. Có thể tôi sẽ chẳng thể nào trở thành người chiến thắng trong ngày hôm nay được. Nhưng… Đình Văn, chàng trai của tôi, anh vẫn đang ngồi dưới hàng ghế đầu, vẫn đang theo dõi từng cử chỉ điệu bộ của tôi lúc này. Tôi sẽ chẳng thể nào thua cuộc được, dù có Đông Đông hay không.
Tôi hít thêm một hơi thật dài nữa, dường như mọi cảm giác sợ hãi đã tan biến. Tôi thấy lồng ngực mình căng đầy những khí và như thêm sức mạnh. Tôi khẽ mỉm cười, khuôn mặt có lẽ rằng chẳng còn « tái mét » như lúc đầu nữa. Tôi tự tin đứng vào vị trí của mình, và bắt đầu tập trung với những câu hỏi.
« Dù có cậu hay không, tớ nhất định sẽ vẫn là một cô gái tự tin, đồ tồi… Đông Đông ạ »
- Phương Phương cố lên !
- Phương Phương chiến thắng
- Phương Phương ….
Bỗng chốc tôi nghe như có ai đó réo tên mình, tôi khẽ nhìn xuống, một nhóm đông đúc có mang cờ, băng rôn to hoành tráng dán chữ có… tên tôi. Đứng bên cạnh tên Đông Đông cũng hào hứng hò hét không kém, cả hội trường dường như ồn ào hơn hẳn và không khí cũng nồng nhiệt cổ vũ cho những người tham dự. Tôi đỏ mặt khi nhìn thấy cậu bạn đáng ghét của mình đang gào tên mình ầm ĩ mặc kệ những ánh mắt xung quanh. Cậu ấy vẫn mặc nguyên xi bộ quần áo thể thao lấm lem bùn đất, mái tóc đầu đinh dựng đứng của Đông Đông ướt nhẹp, tôi dù có đứng cách xa cậu ấy nhưng vẫn thấy rõ những giọt mồ hôi đang nhẹ nhàng rơi xuống trên khuôn mặt của Đông Đông
Tôi hít thêm một hơi thật dài nữa, ánh mắt đầy tin tưởng của Đông Đông hướng về phía tôi. Tôi thấy mình như lại được tiếp thêm sức mạnh một lần nữa.
« Cậu cứ tưởng tượng như thế này nhé, sân khấu chỉ có mình tớ thôi, như bây giờ nè, và giám khảo cũng chỉ có mình tớ. Thế nên, cứ thể hiện tự tin vào, đừng quan tâm gì cả, giống như kiểu cậu phớt lờ tớ í »
Tôi nghe như có tiếng Đông Đông dặn dò văng vẳng bên tai mình. « Đúng rồi, tớ sẽ làm theo như những gì cậu nói » Tôi hạ quyết tâm rồi tập trung hết sức mình vào những câu hỏi và tình huống được đưa ra.
Tôi không dám chắc rằng có phải nhờ có sự cổ vũ và có mặt của Đông Đông hay không mà tôi đã lọt qua hai vòng thi một cách xuất sắc, những câu hỏi đưa ra tôi đều trả lời một cách « ngon lành », đấy là nói theo cách của Đông Đông. Ban giám khảo đều tỏ vẻ hài lòng với thái độ cực kì tự tin và lưu loát trong từng câu từng chữ của tôi. Chính tôi cũng « giật mình » về cái thứ được gọi là khả năng tiềm ẩn mà tôi chưa từng khám phá của bản thân mình...