Chờ Yêu
Posted at 27/09/2015
524 Views
Còn cả một vụ bê bối tình cảm đang thách thức tôi giải quyết.
Nói về việc thú nhận thì không hẳn là không dám, mà sợ mơ hồ một cái gì đó về sự tha thứ của Du. Rõ ràng bản thân không nghĩ mình xứng đáng được tha thứ vì mình là người chủ động, nhưng thâm tâm lại mong chờ một cái gật đầu từ em. Còn nếu như em không thể tha thứ được, biết rằng chẳng có lý do nào để trách em cả, nhưng dù sao cũng sẽ cảm thấy thất vọng, vì người con gái mình yêu không đủ kiên nhẫn để yêu và lòng vị tha để tha thứ.
Chính xác là sự hụt hẫng!
Sợ cái cảm giác hụt hẫng khi biết rằng người mình yêu không đủ bao dung và độ lượng như mình nghĩ, cũng mang lòng hờn ghen ích kỷ như bao người con gái khác. Rất sợ cái đó mặc dù hiển nhiên điều đó được khẳng định đến chín mươi chín phần trăm, một phần trăm nhỏ nhoi đang chơi vơi ở phương trời vô định nào đó để sự hy vọng chỉ còn biết le lói trong vô vọng.
Ngày… tháng… năm…
Ngày hôm nay Du bận, em không đi ra ngoài với tôi được. Cầm phone gọi cho Thành ra café cà pháo lúc chiều tan tầm. Lâu ngày không gặp thằng bạn, tự nhiên thấy cần nói chuyện với nó. Đúng là “bạn” vẫn khác với “bè”. Bạn có thể nghe ta nói, mọi lúc, mọi nơi, mọi chuyện và cho ta lời khuyên khi cần thiết. Còn bè, chỉ là đến bên để nói cho ta nghe hoặc dạy cho ta bài học về sự phân biệt khôn ngoan giữa đời. Lúc bấy giờ mới mỉm cười vì thấy mình may mắn, ít nhất cũng có một thằng bạn để lúc nào gọi nó cũng sẵn sàng lao qua ngồi café hay nhậu với mình. Đồng thời những lúc như thế này mới thấm thía tại sao con bé Linh nó thương và bênh Du chằm chặp. Để nó biết chuyện này nữa dễ chừng nó còn nổi khùng hơn cả Du. Tôi thừa biết tính khí của nó mà.
- Ngồi lâu chưa?
- Một lúc. Đang ở cùng Ly hay sao mà mãi mới ló mặt qua?
- Đâu, bận tí việc nhưng xong rồi, bây giờ thì chiều, thích bao lâu cũng được.
Nói rồi Thành gọi một cốc đen đá không đường, thằng bạn nhìn ra xa xa, làm điếu thuốc rồi nhả khói, tự nhiên nó hỏi.
- Vụ chi nhánh mới sao rồi? Ổn cả chứ?
- Ừ, có cái đếch gì đâu. Chuyện với gái thôi.
- À… Du hả?
Thằng bạn thở dài ngao ngán. Nó đã bao giờ rơi vào tình huống như tôi chưa? Tự nhiên lại thấy tò mò. Nó yêu Ly như thế, sống chết cũng phải yêu Ly cho bằng được, chẳng cớ gì… Nhưng đời mấy ai học được chữ ngờ, tôi úp mở.
- Không. Người khác.
- Ai? Thư ký? Hay mấy em chân dài gái văn phòng ở chỗ mới? Hay gái bar? Tình một đêm hay ấp lâu rồi?
Nó hỏi một tràng, nói cứ nhẹ như không. Tôi cười khẩy.
- Đối tác. Không hiểu nó là cái thể loại gì nữa!
Thằng bạn trầm ngâm, gẩy tàn thuốc rồi lại làm một hơi dài. Tôi quay sang nó hỏi.
- Có bao giờ làm chuyện đó sau lưng Ly chưa?
- Hỏi thừa, chẳng lẽ làm chuyện đó trước mặt Ly?
- À, ý là lén lút vụng trộm ấy.
- Dễ mà công khai được đấy!
Nói rồi nó cười phá lên, đập đập vào vai tôi.
- Lo quái gì? Không biết đâu mà lo!
Tôi giật mình.
- Không. Cảm giác có lỗi thôi. Cả hai người đều tốt mà, chứ gái hư thì tôi cũng chẳng nói làm gì.
- Tôi không cần biết ông trăng hoa với ai, có tình cảm gì với người ta không. Nhưng tôi biết là ông yêu Du, chắc chắn thế. Đã yêu rồi xác định lấy thì cứ thế mà làm, lăn tăn gì?
Tôi đang tự hỏi không biết trước khi đi qua chỗ tôi thằng bạn có uống ở đâu nên tây tây tê tê rồi không. Bình thường ăn nói giữ gìn mực thước lắm chứ không “thoáng” như thế này.
Thành phải chào ra về, đi lo tiếp chuyện ở công ty, tôi ngồi thêm chút nữa cho tối hẳn rồi cầm điện thoại gọi cho Du, hỏi xem em đang ở đâu, nếu ở nhà thì qua đón đi ăn rồi đi đâu đó cho khuây khỏa. Thật sự lúc này chưa muốn nghĩ gì nhiều mà đầu óc đã nặng trĩu, như sắp nổ tung đến nơi rồi.
“Em đang đâu đấy? Tan làm chưa?”
“Em về nhà lâu rồi.”
“Thế anh qua rồi mình đi ăn nhé!”
“Em đi ăn với Khanh rồi mới về. Anh chưa ăn gì à?”
…
Nghe là biết có biến, bình thường biết ý chờ tôi gọi rồi mới đi ăn xong hai đứa lượn phố xá đi chơi một tẹo trước khi về nhà. Nay lại im thin thít, cứ lẳng lặng làm gì thì làm, thậm chí tin nhắn ả ơi cũng không thấy đâu.
“Vậy ở nhà nhé, anh qua!”
Ngày… tháng… năm…
Khi tôi qua thì Du đang ngồi tỉa lại lọ hoa hồng đỏ, hôm nay em mặc một bộ váy đỏ, khá gợi cảm. Chính là bộ lần trước tôi ố á ngạc nhiên vì độ thiếu vải của nó. Tôi nuốt cái ực rồi đi vào nhà trong, để cặp trên sofa rồi vục mặt vào bồn rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài phòng khách tôi mới để ý thấy, hóa ra hoa không phải là hoa mua mà hình như là được tặng, tôi còn để ý thấy cái thiệp vứt chỏng chơ ở sọt rác. Vòng tay ôm lấy Du từ đằng sau, tôi hỏi nhỏ:
- Hoa ai tặng em?
Du ngước lên nhìn tôi cười. Cái thứ ánh sáng của đèn neon dìu dịu làm em đằm thắm hơn thì phải, hay tại hôm nay em trang điểm đậm hơn mọi khi một chút, quyến rũ hơn mọi khi nên tôi cứ thấy say chếnh choáng.
- Không phải của anh đâu.
Tôi ngồi phịch xuống cạnh em, vuốt mấy sợi tóc xòa trên trán, tóc em vẫn mềm, mượt và thơm mùi oải hương quen thuộc, nhưng nay đã dài ra hơn một chút.
- Cứ để tóc dài em nhé!
Tôi luồn tay vào tóc phía sau gáy của Du rồi hôn nhẹ lên đó. Em im lặng. Sau chừng năm giây tự nhiên đứng dậy. Tôi hơi khó chịu.
- Em đi đâu đấy?
- Nấu cho anh cái gì đó, chứ anh để bụng kêu ùng ục thế mà chịu được à?
- Ngồi đây với anh đi!
Tôi cố nắm lấy tay em để níu lại, nhưng Du khẽ vùng ra, em đi thẳng vào trong bếp.
Có cái gì đó gượng gạo mà tôi không lý giải nổi. Hay là tự nhiên máu ghen của tôi nó nổi lên chỉ vì một bó hồng không biết ai là tác giả?
Tôi đi lại gần sọt rác, nhặt cái thiệp lên để đọc, chỉ mấy dòng như nặc danh. Sến rệt.
Chúc em luôn xinh đẹp và tươi tắn như đóa hoa này!
Ký tên: Người lạ từng quen
Tôi cứ có quan niệm hoa đẹp thì đẹp thật nhưng chóng tàn, tặng cho gái hoa rồi lại ví gái như hoa chẳng khác gì bảo Du của tôi đẹp nhưng nhanh già và xuống sắc. Mà chưa kể hoa hồng còn có gai, cứ đợi đấy mà ấp ủ yêu với thương. Kết quả chẳng phải bị phũ cho không thể phũ hơn còn gì, thiệp thì vứt sọt rác, hoa thì nâng niu nhưng cũng không cần biết của ai.
Lúc tôi đang tự cười khẩy cái con người si tình bạn gái mình thì Du ở nhà bếp vọng lên.
- Lát mình đi dạo ra công viên gần nhà em thôi nhé!
Tôi tiến về phía bếp, ôm vòng lấy eo em từ phía sau rồi tựa cằm lên vai em đề nghị một cách rành rọt.
- Hôm nay anh muốn ở nhà.
Du vẫn im lặng, vẫn ngoan ngoãn trong vòng tay tôi nhưng tôi thoáng thấy em thở dài. Ngạc nhiên vì điều đó, tôi quay sang nhìn trực diện với em để hỏi.
- Sao thế em?
Du khéo léo gỡ tay tôi ra khi tôi còn mê đắm với hương thơm trên người em, vẫn còn đứng tần ngần ở đó, em đặt mọi thứ chỉn chu lên bàn ăn rồi chạy lại đùn tôi ra chỗ ghế ngồi cho ngay ngắn.
- Ăn đi anh, ăn nhanh cho nóng nào!
Du ngồi đối diện với tôi, tay chống lên cằm và nhìn tôi như thôi miên. Nhưng mặt em có vẻ không được vui thì phải. Tôi tự hỏi có phải mình đã vô tâm quá không? Sao hôm nay tự nhiên có người tặng hoa cho em, sao hôm nay em diện bộ váy gợi cảm như thế, trang điểm đẹp như thế, lại chủ động rủ tôi đi ra ngoài chơi.
Nhưng sinh nhật em thì không phải. Chắc chắn không phải. Thành thật mà nói thì tôi cũng không nhớ rõ sinh nhật của em, nhưng tôi có lưu trong điện thoại...
Thế chắc là ngày đặc biệt gì đó. Mà con gái thì vô số ngày được liệt vào ngày đặc biệt, chỉ cần đàn ông con trai đểnh đoảng một tí thôi là dễ làm các cô phật lòng.
Tôi cố lục trí nhớ nhưng không tài nào nhớ ra được cái ngày gì kỉ niệm. Biết là cuối cùng cũng chịu thua nên tôi ngồi ăn ngoan ngoãn. Du cũng im lặng như thế nhìn tôi ăn mì. Tôi thấy lạ lùng với không khí này, có mùi hình sự hơn mọi khi.
- Có chuyện gì vui ở cơ quan không? Kể anh nghe, nãy giờ ngắm anh mòn cả mặt rồi!
Du cười buồn, em để tay xuống bàn, nhịp mấy ngón tay nhỏ nhắn trên đó nghe côm cốp. Tôi lại nhíu mày.
- Sao thế Du?
- Anh ăn xong đi rồi em nói chuyện.
Du ngồi yên lặng ở đó còn tôi thì cố nuốt trôi. Thật ra có chuyện gì mà em có vẻ khá nghiêm trọng. Có trời mới đoán được ý của em.
Sau khi ăn mì, tôi ngoan ngoãn đặt bát đĩa vào bồn rửa bát, Du ngồi đó nhìn tôi ngẩn tò te, xong lại nhanh chóng lấy lại cái dáng vẻ nghiêm nghị ban đầu.
Du bắt đầu câu chuyện một cách khó nhọc. Rằng có ai đó đang cố tình theo dõi em. Người ấy xuất hiện vào đầu giờ sáng khi em chuẩn bị đi làm, lấp ló bên ngoài cửa nhà, phục kích đến tận khi em đi và theo đến công ty, khi em vào hẳn bên trong thì không còn thấy đâu nữa. Đến lúc tan tầm cũng lại bắt đầu xuất hiện, theo em tận khi về nhà, lấp ló thêm một khoảng thời gian nữa ở cửa cho đến khi Du đi ngủ. Tôi nghe em kể mà lạnh cả người.
- Là cái đuôi mới của em à?
Em co người lại, nép vào người tôi. Lúc này chúng tôi đang ngồi trên sofa nhà em, vừa ngồi vừa bật tivi để mặc nó hát gì thì hát, hai đứa vẫn nói chuyện...