Chờ Yêu
Posted at 27/09/2015
526 Views
Ít nhất phải dám đối mặt với những gì mình gây ra, có thế mới tính tiếp chuyện với Du được.
Khi tôi gọi, cô ta uể oải.
“Sao tự nhiên lại chủ động gọi cho em?”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“Anh cũng có chuyện để nói với em à? Em tưởng anh tránh em như tránh tà chứ?”
Cô ta hơi mỉa mai. Nhưng tôi chỉ thấy rối bời, không muốn quan tâm xem cô ta muốn gì, chỉ biết rằng tôi cần nói chuyện, ít ra thì tôi cũng là thằng đàn ông mà. Dù đểu, thằng đàn ông vẫn là thằng đàn ông!
“Ba giờ chiều, chỗ cũ nhé!”
Tôi cúp máy cái rụp, hóa ra tôi với cô ta cũng có cái gọi là “chỗ cũ”. Nghe giống như kiểu tôi đi ngoại tình và bỏ mặc cô gái nhỏ của mình ở nhà với một mối tình xa. Nhiều ông vẫn biện minh cho mình cái việc “lầm lỡ” giống kiểu như tôi là rượu say, chán đời, xa người yêu, thiếu thốn tình cảm, bản năng đàn ông này nọ… Thật ra chẳng có lý do nào có thể biện minh được. Nếu như lúc đó tôi nghĩ được thế này có phải đã không nên chuyện rồi.
Mệt mỏi chờ kim đồng hồ lê đến ba giờ chiều, tôi mở máy login facebook để nghe ngóng xem tình hình Du ở nhà thế nào. Đập vào mắt tôi là cái status mới được đăng cách đây ít phút.
“Anh là người mà em yêu, là người mà em đặt hết niềm tin.
Nhưng anh là đàn ông, anh có những giây phút rung động bản năng trước những người con gái khác.
Em hiểu.
Anh có thể nói chuyện với bất cứ ai anh muốn.
Em không cấm.
Nhưng hãy biết thế nào là ĐỦ và đâu là ĐIỂM DỪNG anh nhé!!! ”
Du chỉ viết vu vơ mấy dòng mà tim tôi muốn nhảy dựng ra ngoài. Tôi căng thẳng kéo chuột xuống dưới để đọc comment của mấy người bạn. Có cô nào đó đá xoáy Du một câu thế này.
“Ê, anh người yêu đi công tác lại ăn chả nem hay sao mà nhắc khéo thế hả nàng?”
Tình huống này chỉ còn biết tắt máy thở dài và úp mặt vào tường tự vấn lương tâm mà thôi.
Cứ nghĩ tới cảnh Du đau khổ khi biết chuyện thì tôi cũng tím tái cả ruột gan.
Điều đau khổ nhất không phải là ai đó làm gì có lỗi với mình, mà là chính mình gây ra lỗi lầm không thể tha thứ được cho người mà mình yêu thương.
Ngày… tháng… năm…
Cuộc hẹn với diễn ra trong tích tắc. Tôi rõ ràng là người chủ động gọi cô ta ra gặp nhưng lại chẳng nói gì mấy, cô ta mới là người nắm thế chủ động. Dẫu vậy cũng không có đưa ra yêu cầu gì quá quắt. Nhiều lúc tôi còn không hiểu nổi cô ta nghĩ gì khi cứ quấn lấy tôi khi tôi có người yêu rồi và chẳng mảy may quan tâm tới cô ta.
- Em sẽ không nói chuyện này với Du đâu, anh yên tâm. Chuyện này cũng chỉ là tình một đêm thôi.
“Tình một đêm”?
Tôi nhếch mép tự mỉa mai mình. Chỉ xa Du mới có hơn một tháng mà tôi đã thành kẻ hư hỏng, có thể qua đêm với người con gái khác và cái khái niệm về tình một đêm được nhắc đến nhẹ như bông.
- Có thể anh không tin, nhưng em quý và mến anh trước khi em yêu anh. Em chẳng có ý nghĩ sẽ trói chân bất cứ ai cả. Đến với đi chỉ là do duyên phận mà thôi. Anh cũng đừng tự trách mình.
Cô ta nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn. Vậy cuối cùng cô ta muốn đến với tôi vì điều gì? Tiền bạc không, tình yêu không mà tình dục cũng không? Có người nào yêu mình mà lại chấp nhận cho mình yêu một người con gái khác?
- Anh xin lỗi!
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc nói ra ba từ: “Chịu trách nhiệm!” Nhưng cứ mỗi lần tôi mở lời thì cuống họng lại khô khốc, đắng ngắt. Nếu tôi nói ra ba từ đó với cô ta, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với Du như thế nào? Trong khi em chờ đợi mòn mỏi ở nhà và ôm hy vọng về tình yêu xa với tôi thì tôi lại hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm với một cô gái khác. Còn nếu như tôi mãi không mở lời nói ra được ba từ đó thì tôi đúng thật là quá đểu cáng. Không thể vì cô ta không đòi hỏi mà tôi có quyền quên đi chuyện mình đã làm đêm hôm đó.
- Có khó khăn gì hãy cứ gặp anh. Anh sẽ không trốn tránh đâu.
Tôi nhìn trực diện vào cô ta để nói ra câu đó. Ừ, vậy là hai mươi chín năm sống trên đời lần đầu tiên biết đến sự khác nhau qua ngôn từ. Nó cũng là một câu nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng ý nghĩa lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không phải là chối bỏ, mà là chắc chắn, là luôn luôn, nhưng bị động.
- Anh thông minh đấy! Vì anh biết em sẽ chẳng gặp gì khó khăn mà, đúng không?
Cô ta ghé sát vào tai tôi thì thầm khe khẽ, sau đó đứng lên và xin phép về trước.
- Chỉ cần khi nào thấy nhớ thì đến bên em là được. Hoặc nếu Du không còn yêu anh nữa, hãy đến với em. Em chỉ cần có thế thôi anh à, và tình yêu của anh dành cho Du là thứ làm em thấy khó khăn nhất. Thế nhé!
Tôi ngồi ở lại quán sau khi cô ta về một lúc lâu. Trong quán ngân lên ca khúc về mùa thu Hà Nội. Bài này cứ như phát lên là để dành cho riêng tôi vậy. Một trái tim xa xứ, nhớ nhà và côi cút người yêu. Cả cái cảm giác mặc cảm tội lỗi và nỗi sợ mơ hồ về việc người con gái mình yêu thương nhất sẽ ra đi.
Tôi nhớ điên cuồng cái cảm giác thu se lạnh, đi bên em trên phố, vòng tay em nhỏ nhắn ôm tôi và thi thoảng đôi mắt em biết cười, lúm đồng tiền của riêng tôi hiện bên má trái.
Của. Riêng. Tôi. Mà. Thôi!
Ngày… tháng… năm…
Đêm về, tôi gọi điện cho Du. Tôi nghe thấy giọng em ngái ngủ có vẻ như đang chuẩn chị chìm vào giấc ngủ ngon lành thì bị tôi đánh thức.
Cho đến khi Du đi ngủ, tôi vẫn thức chong mắt, không tài nào ngủ được. Mấy hôm rồi tinh thần rệu rã tới mức không cạo râu, để râu ria lờm xờm nhìn như người ở đẩu đâu lạc đến.
Về cuộc điện thoại vừa rồi tôi đã định nhận lỗi với Du. Nhưng tôi cũng lại thấy sợ. Nỗi sợ ấy quá lớn, choáng cả chút dũng cảm mà tôi mãi mới nhen nhóm được.
Thật ra nếu ở vị trí của Du, tôi không dám mong em sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Bởi lỗi là ở tôi, sự phản bội là tôi gieo cho em. Tôi chẳng có lý do nào để được tha thứ cả. Vậy mà tôi vẫn hy vọng. Vì nói ra và được em cho một cơ hội còn hơn là giấu nhẹm đi và sống luẩn quẩn loanh quanh trong nỗi sợ mơ hồ của chính mình.
Có lẽ, nên tìm một cơ hội tốt, khi mà tôi có thể gần kề bên cạnh em. Nếu Du khóc, tôi sẽ chỉ im lặng và lau nước mắt cho em. Nếu Du nổi giận muốn trút tất cả lên người tôi thì tôi cũng sẽ chỉ đứng yên trước mặt cho em đánh, đến chán chê hả hê mới thôi. Còn nếu như Du im lặng, tôi cũng chỉ biết im lặng và chờ trông vào câu trả lời chính thức từ em.
Tôi. Không có quyền đòi hỏi một sự tha thứ!
Ngày… tháng… năm…
Sáng lên công ty, nhận được cuộc gọi của sếp. Bây giờ bắt đầu vào thời kỳ nghiệm thu kết quả sau khi đã chạy khởi hành chi nhánh ở trong này. Các quy trình tour, lịch trình công việc, vấn đề nhân sự,… tất cả sẽ được viết vào bản báo cáo và tôi bay ra ngoài Hà Nội dự cuộc họp như đã lên lịch từ trước.
Mới ngày nào tôi hào hứng dỗ dành Du, rằng em không cần phải lặn lội vào đây thăm tôi, tôi sẽ làm xong việc, bay ra đó với em ngay khi tôi thu xếp mọi chuyện đâu vào đó. Lúc bấy giờ, cảm giác tự tin và mạnh mẽ. Cứ ngỡ rằng mình là người đàn ông xứng đáng để em tin tưởng, để em đặt trọn niềm tin, đồng thời cũng nghĩ rằng tình yêu của mình đẹp như thơ, xinh như mộng.
Bây giờ nghĩ tới chuyến bay đó mà vừa dằn vặt, vừa thấy có lỗi. Mọi thứ cảm giác tự tin và mạnh mẽ của ngày ấy đã biến đâu mất rồi.
Lỗi lầm trở nên thật đáng sợ. Nó cứ giày vò con người ta từng khắc cuộc đời. Nếu như mãi chưa chịu thú nhận thì mãi vẫn chịu sự giày vò đó.
Đêm muộn, chỉ còn tiếng đồng hồ lê thê trên tường. Nhắc về cô ấy, đã không còn thấy chủ động liên lạc với tôi từ sau buổi hẹn gặp mặt đó. Mỗi lần nhắc đến lại thấy hiện lên khuôn mặt xinh đẹp mà ma mị. Lại thêm buổi tối hôm đó và những phút điên rồ nhất cuộc đời nữa. Tôi bị ám ảnh. Càng nghĩ nhiều về lại càng bị ám ảnh nặng nề. Giá như tôi được gặp Du ở đây, ngay lúc này, tôi chỉ cần tựa đầu lên tóc em một phút, thơm lên trán em một nụ hôn khẽ và rồi đặt em gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành một giấc. Trong giấc ngủ có thể sẽ mơ mộng về viễn cảnh vợ con sau này, về ngôi nhà xinh và những nhóc tì kháu khỉnh. Tôi thật sự chỉ cần lòng mình bình yên và điều mong mỏi nhất chỉ có như vậy thôi.
Du à, anh xin lỗi!
Khung trời đêm lãng đãng mây và gió vờn nhẹ, tôi mở toang cửa sổ phòng để nhìn ra phía bên ngoài. Ngắm cái cảnh này đến chán chê mê mải mới thấy lòng dịu vợi bình yên hơn một chút. Có lẽ vì kỉ niệm với ánh sao là kỉ niệm gắn liền với Du và nụ cười của em. Trong cái khung kỉ niệm đó chỉ có hạnh phúc ngập lên và những bẽn lẽn ngại ngùng của người con gái tôi yêu...