80s toys - Atari. I still have

Chờ Yêu

Posted at 27/09/2015

527 Views



Ngày… tháng… năm…

Công việc ở chỗ mới quả không dễ dàng. Vì mọi thứ mới tinh nên phải sắp xếp từ đầu. Du vẫn hay gọi cho tôi để kể chuyện về công việc của em, về những mối quan tâm của em hằng ngày. Nhưng cũng phải thú nhận là được nghe bạn gái mình quan tâm nhỏ nhẹ bên đầu ống nghe điện thoại thì cũng thấy khá ấm áp, thấy an lòng và bình yên. Giá như người yêu nhỏ bé cứ mãi nhỏ bé và thậm chí có thể cất vào túi áo để mang theo thì tôi cũng muốn thực hiện ý tưởng táo bạo đó một lần.

Nếu thú nhận với Du vào lúc này…

Tốt nhất là đừng nên thú nhận vội. Vì biết đâu trong tương lai sẽ có một vài thứ thay đổi, và mọi chuyện cũng sẽ thay đổi theo một hướng khác. Nếu tôi nói tôi không hài lòng về quyết định này của sếp thì cũng là đang tự dối lòng mình. Vì tôi đã khao khát một sự nghiệp bền vững nhất có thể trước khi kết hôn, cái ghế Giám Đốc công ty con trong này thừa sức hấp dẫn và đủ ma lực để làm mê muội đầu óc của bất cứ ai đang trong vị trí của tôi. Một phần cũng vì yên tâm về Du, yên tâm về gia đình. Có thể tôi đang chủ quan, có thể tôi đang đi quá đà về một việc gì đó mà tôi hiện chưa nhìn ra được.



Khá mệt mỏi khi phải thừa nhận những tham vọng rất thường đang định vị trong đầu. Mọi thứ như được lập trình sẵn. Chỉ cần có cơ hội là sẽ thực hiện. Đôi khi thấy tình yêu của mình cũng bị khô khan. Có thể vì đã quá tuổi của cái tình yêu mơ mộng thời áo trắng, thay vào đó nhìn tình yêu không còn lãng mạn màu hồng nữa mà là một sự tính toán đến từng chi tiết và phủ gam màu nhờ nhờ xám. Bởi tương lai là một điều khó có thể định hình trước được.

“Tạch…”

Cô thư kí mở cửa phòng sau khi tôi cho phép được vào, trên tay là một vài tập hồ sơ. Tôi đã lại thấy đau đầu, day day trán và ra hiệu đặt xuống bàn để tôi xem xét. Những công việc này thuộc về trách nhiệm của quản lý, ấy vậy mà tôi lại phải trực tiếp xem xét và chỉ ra lỗi sai của họ. Thế mới nói trong một quy trình chỉ cần sai ở một mắt xích thì nhất định sẽ đi tong tất cả.

“Vạn sự khởi đầu nan”. Chưa từng thấy một việc nào diễn ra suôn sẻ kể từ khi đến đây, trừ một việc.

“Anh yêu, làm việc tốt nhé! Chờ anh về.”

Một gói quà được chuyển phát nhanh. Tất nhiên là từ Du. Trong hộp vuông là một caravat và một tờ giấy ghi note nho nhỏ với dòng chữ của em trên đó. Đọc xong là tự nhiên quên hết mệt mỏi. Vội nhắn cho Du một tin, để biết rằng em đã và đang làm rất tốt, vai trò của một cô bạn gái kiểu mẫu, một người vợ kiểu mẫu.

“Anh nhận được rồi nhé! Nhất định anh sẽ về sớm thôi!”

Ngày… tháng… năm

Vì bận rộn công việc nên tôi gọi điện cho Du cũng ít hơn, cuộc sống của em cũng không còn đọng nhiều trong tâm trí của tôi. Một vài lần gọi về để hỏi han, một vài lần em chủ động liên lạc, nhưng những cuộc hội thoại đều ngắn ngủn và rơi vào cái thế khó xử: tôi ngủ, ngáy khò khò đều trong ống nghe, Du thở dài (tôi đoán vậy) và rồi lại kết thúc tất cả sau tiếng “tút… tút” gác máy khô khốc.

Có một lần thấy em khoe về việc bà Nội cùng mẹ sẽ lên Hà Nội ở nhà tôi trong khoảng thời gian tôi đi vắng. Chuyện này không phải là tôi không biết, mà cũng có lần Nội ngỏ ý lên nhà tôi, căn bản là sẽ quan sát xem Du có đủ tố chất trở thành người mẹ hiền vợ đảm hay không. Nội tôi khó tính, mọi thứ đều xét nét khá kỹ, nhất là trong việc chọn con dâu, cháu dâu. Mẹ tôi ngày xưa cũng phải khó khăn lắm mới qua mắt được Nội mặc dù mẹ tôi cũng là người phụ nữ khá hoàn hảo rồi. Còn Du, tôi biết ngay rằng em sẽ sock. Nói cho cùng thì Du vẫn còn cái tính trẻ con bồng bột, ngay như bản thân em cũng chưa nghĩ tới chuyện làm vợ làm mẹ nhiều, gần bên tôi vẫn giận hờn làm nũng đủ kiểu. Hơn nữa, em cũng thuộc dạng xì tin xì khói nên quan niệm về cuộc sống hôn nhân gia đình riêng sẽ là một quan niệm rất khác với Nội. Ừ thì coi như nhân cơ hội này cho em bổ túc một lớp học nghiêm chỉnh nhất có thể để chuẩn bị tư thế về làm vợ-của-tôi.

“Anh đang làm gì thế? Qua Chuông Gió Café đi!”

Cô gái ấy nhắn tin. Chẳng hiểu sao càng xa cách với Du, càng gần với công việc thì cũng càng gần với cô ấy. Tôi không lý giải nổi điều này. Có lẽ vì cô ta cũng làm cùng lĩnh vực, lại ở một khoảng cách gần tôi hơn Du, thậm chí có đôi lần đến căn hộ của tôi để nấu nướng các kiểu. Nhớ có lần chạm mặt nhau ở cự li gần. Lúc ấy, tự nhiên lại chạm phải khuôn mặt xinh đẹp dưới mình mười lăm phân, đang nghiêng nghiêng, má phớt hồng và đôi môi đỏ bặm lại quyến rũ. Tôi thừa nhận tôi bị rung động. Cái rung động bản năng của thằng đàn ông và cũng là cái rung động với một người quen nhưng chưa bao giờ đến gần. Cảm giác khá đặc biệt, mặc dù chỉ là khoảnh khắc. Có lẽ vì nó là khoảnh khắc nên cảm giác rằng nó đặc biệt.

Trái tim đàn ông mà. Biết ngắm nhìn và chiêm ngưỡng cái đẹp, không thể bắt nó không được rung động với cái đẹp ấy…

Cũng từ sau lần đó, cô ta cư xử với tôi khác hẳn, nhẹ nhàng hơn, “tình” hơn trông thấy. Chăm tôi như kiểu cô gái chăm người yêu. Mặc dù cô ta thừa biết rằng tôi đã có Du là người yêu bên cạnh. Nhiều khi toan tính cứng rắn, quyết liệt của đàn ông vẫn bị thua những toan tính mềm mỏng của phụ nữ một bậc. Chưa bao giờ điều đó là sai.

- Làm gì thế?

- Nhớ anh!

Ngay khi tôi vừa mở cửa, cô tay vòng tay ôm lấy tôi, ngả đầu dựa vào ngực tôi. Tôi nghe tiếng lồng ngực mình nhức nhối.

- Làm gì mà tim đập nhanh thế? Cũng nhớ em có đúng không?

Cô ta ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn tôi. Vẫn là cái chất lỏng ươn ướt trong đôi mắt ấy, thêm một chút tinh ranh và ma mị. Lúc này thì tôi thắc mắc không biết đã có bao nhiêu gã đàn ông bị đắm chìm trong đôi mắt đó. Có thể họ sẽ làm tất cả để được là chủ nhân duy nhất của nó.

Tôi khẽ đẩy cô ta ra. Cái tư thế này thật khó chịu. Càng để lâu càng thấy khó chịu. Nhất là khi cả hai cùng im lặng. Tôi có hơi mất bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng đủ bình tĩnh để đẩy người con gái này ra. Cô ta không xấu, cô ta gợi tình, cô ta cũng đủ dịu dàng và tình cảm khi cần thiết ở bên tôi. Nhưng cô ta không phải là Du. Đó là sự thật.

- Em có gì không bằng Du của anh thế? Em không xinh bằng, không quyến rũ hay không đủ gợi cảm? Em không giỏi giang thông minh bằng? Cho em lý do để em từ bỏ đi!

Cô ta như mất bình tĩnh, đôi mắt ươn ướt chực rơi nước mắt. Tôi đâu có nói rằng cô ta không bằng Du của tôi. Nhưng tốt nhất đừng bao giờ đưa ra phép thử hay phép so sánh đối với hai người con gái. Vì chẳng bao giờ họ cho ta kết quả. Chỉ có ta tự cho mình kết quả mà thôi.

- Ngay trong câu hỏi đã có câu trả lời rồi. Vì Du là Du của tôi, còn cô thì không!

- Em sẽ là của anh. Ngay bây giờ hoặc bất cứ lúc nào anh muốn!

- Cô chỉ là đang nhìn thấy người yêu cũ trong sự hiện diện của tôi thôi. Đừng tự lừa dối mình như thế!

- Không. Em khẳng định là em yêu anh!

- …

Đôi khi nước mắt của cô gái ấy cũng có sức nặng. Cô ta quay lưng ra về, tôi lại không nỡ để cô ta đi về trong đêm như thế nên chạy theo để kéo tay lại.

Tối đó cô ta ngủ ở nhà tôi, còn tôi thức trắng đêm bên bàn làm việc. Cái lúc tôi cầm tay và bảo hãy ngủ lại nhà tôi, cô ta có thì thầm một cách yếu ớt, xen lẫn tiếng nức nở kìm trong cổ họng.

- Em chỉ ngủ nhờ một hôm thôi. Đừng lạnh lùng với em như thế!

Ngày… tháng… năm…

Mặc dù tôi không qua đêm với cô ấy, tôi cũng không làm gì đi quá giới hạn. Nhưng trong tôi đã có một chút dao động. Tôi vẫn hay viện cho mình cái cớ chỉ là sự rung động nhất thời, nhưng nghĩ mà xem, bao nhiêu lần cái sự rung động nhất thời ấy cộng lại sẽ viện thêm một cái cớ lớn hơn? Rồi tình một đêm, hay là sự cặp kè trong khoảng thời gian thiếu thốn tình cảm?

Quả là tồi nếu cứ để mình trượt dài như thế. Thế nên tôi tìm cách lánh mặt cô ta sau đêm hôm ấy. Cô ta càng gọi, càng đến công ty tìm thì tôi càng lấy cớ thoái thác. Xét cho cùng mối quan hệ giữa chúng tôi là đối tác, nếu xa xôi hơn một chút thì là bạn bè vì giữa cái chốn xa lạ này tôi không có một người bạn đúng nghĩa. Cô ta và tôi đến với nhau và trở nên gần gũi nhau hơn cũng chỉ vì tìm thấy một mảnh xa xôi nào đó trong chính con người nhau. Còn lại chẳng có gì đặc biệt, vốn dĩ mối quan hệ này chẳng có gì đặc biệt. Tôi sẽ cố gắng để không phải phiền lòng về nó nữa. Cũng sẽ cố gắng để không làm gì có lỗi với Du.

Nhưng mà một khi đàn ông nói sẽ cố gắng để làm nó, nghĩa là nó cũng sắp vượt quá giới hạn cho phép của họ rồi. Chỉ khi sắp vượt quá giới hạn họ mới nhủ mình phải cố gắng, còn nếu không, họ đã dư sức để khống chế nó trong tầm kiểm soát.

Ngày… tháng… năm…

Một tháng tròn tôi không gặp lại cô ta. Những ngày này tôi lao mình vào công việc, để lấp đầy một khoảng trống nào đó khó có thể diễn tả. Nhiều khi đi café một mình lại nhớ đến Du, gọi cho em, và em thì thầm những điều trong trẻo, nhỏ nhắn xinh xắn như cuộc sống những ngày cũ khi chúng tôi bên cạnh nhau.

Tôi mỉm cười, thấy tim mình yêu em an nhiên lạ. Những lúc quay cuồng với công việc chỉ còn biết tìm về bên Du, cái giọng nói nhỏ nhẹ ấy như tiếp thêm sức lực...