Old school Swatch Watches

Bắt được rồi, Vợ ngốc

Posted at 25/09/2015

691 Views

. làm ơn hãy nói không phải như thế đi!

-“Em không biết sao? Ba mẹ và cả anh trai em đều mất cả rồi, chẳng lẽ không ai nói cho em biết sao?”-Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Ái Hy, trong ánh mắt nỗi thương cảm lại càng lớn hơn theo thời gian...

Bỗng chốc cả thế giới như sụp đổ trước mắt Ái Hy, chỉ còn tồn tại mỗi một màu đen trong tầm nhìn hiện tại...

Tại sao... lại như thế này?

*Huỵch*

Đôi chân Ái Hy lúc này không còn đứng vững được nữa, cứ thế quỳ sụp xuống, trong ánh mắt đang tồn tại một tia nhìn tuyệt vọng...

-“Này, em sao thế?”-Cô gái kia hốt hoảng đưa tay đỡ Ái Hy đứng dậy, nhưng chỉ vô ích...

-“Tôi không sao, chị vào nhà đi.”-Ái Hy trả lời trong vô thức, vết thương ở vai đang bắt đầu nhói lên từng hồi, nhưng liệu nó có đau bằng vết thương lòng mà Ái Hy phải gánh chịu?

-“Nhưng...”-Cô gái kia vẫn lấp lửng câu nói, sau đó khẽ thở dài, quay mặt bước vào trong...

*Cạch*

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, nay lại đóng lại bằng một thứ âm thanh vô tình...

Ái Hy vẫn quỳ sụp trước cửa, im lặng không hề thốt lên bất cứ điều gì, chỉ từ từ cảm nhận nỗi đau đang thấm vào tận sâu đáy lòng...

...

Trên con đường vắng vẻ, chỉ một vài người bước đi trên con đường ấy...

Bóng dáng cô độc kia lại thẫn thờ bước đi, nhưng lần này lại đượm chút cay đắng...

Ái Hy tiếp tục bước đi...

Đi mãi... đi mãi không có điểm dừng...

Và hướng đi chỉ theo một đường thẳng vô tận...

Nhưng tại sao khi bước đi như thế này, đôi chân kia vẫn không hề cảm thấy mỏi mệt, thậm chí có thể hoàn toàn gọi là mất cảm giác...

Ở lòng đường, những chiếc xe khác nhau vẫn chạy theo một mục đích xác định, nhưng tại sao đôi chân đang bước trên lề lại không hề xác định được nơi mình cần đến...

...

“Nơi nào...
... dành cho em?”

...

9h30 tối...

Ái Hy vẫn tiếp tục bước đi, đôi mắt vẫn có một hướng nhìn vô hạn định...

Một bàn tay gấp gáp níu tay Ái Hy lại, khiến bước chân Ái Hy dường lại, vô cảm quay mặt lại...

Minh Vỹ... đây là cái tên đầu tiên Ái Hy nghĩ đến khi ngoảnh mặt lại đối diện với người phía sau...

-“Cô chủ, cô định đi đâu?”-Nhưng gương mặt kia vốn dĩ không phải của người mà Ái Hy mong chờ, mà là của tên cận vệ của Minh Vỹ...

Dường như tên cận vệ này đã tìm kiếm Ái Hy rất lâu, hắn ta đang cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn của mình...

Ái Hy không trả lời...

... Hành động tiếp theo là gạt nhẹ bàn tay của tên đó ra, sau đó lại quay người bước đi...

-“Cô chủ!”-Tên kia vội vàng níu lại bàn tay của Ái Hy, hạ giọng cầu xin.-“Cô làm ơn đừng đi nữa, về nhà với tôi...