Bắt được rồi, Vợ ngốc
Posted at 25/09/2015
618 Views
Chương 29: Khoảng cách...
-“Cảm giác thế nào?”-Chàng trai kia bước đến trước mặt Ái Hy, sau đó quay mặt lại đối diện bằng chất giọng bỡn cợt.
-“Thế nào là thế nào?”-Ái Hy thờ ơ đáp lại, vẻ mặt trở nên vô cảm đến kì lạ, không hiểu sao khi trông thấy Minh Vỹ như thế này, Ái Hy không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm hơn...
Vì nếu Minh Vỹ lạnh lùng và đủ sự tàn nhẫn trong cái thế giới xoay quanh những rắc rối của mafia, Ái Hy hoàn toàn có thể thông cảm với những việc Minh Vỹ vừa làm, thậm chí còn cảm thấy an tâm khi Minh Vỹ giải quyết đám người hung hăng ấy một cách dễ dàng như thế...
Hơn ai hết, Ái Hy hiểu rõ con người của Minh Vỹ như thế nào, Minh Vỹ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt chỉ làm những việc tương tự như thế này khi đã xác định được một lí do chính đáng...
Và Ái Hy cũng hiểu rõ, trong cái thế giới tranh giành quyền lực của mafia, chỉ có duy nhất một cách để tồn tại: “Một sống một chết!”
Chàng trai kia cũng ngẩn người trước câu hỏi quá đỗi “ngây thơ” của Ái Hy, sau đó lại điềm tĩnh lặp lại một lần nữa.
-“Em không cảm thấy ghê sợ hắn?”-Ánh nhìn chờ đợi của chàng trai ấy chiếu thẳng vào Ái Hy, nhưng cô gái trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng, quay sang nhìn anh ta với một đôi mắt khó hiểu.
-“Đây không phải lần đầu tôi trông thấy Minh Vỹ như thế, tuy tôi không hiểu anh đưa tôi đến đây với mục đích gì nhưng tôi chắc chắn anh không hề có ý tốt.”-Ái Hy lấy hơi nói một mạch không ngừng nghỉ, sau đó đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh chàng đang chiếu cặp mắt “không thể tin nổi” về phía mình.-“Nếu ghê sợ, thì người tôi ghê sợ là anh!”
Đúng là thật sự không thể tha thứ cho kẻ cố tình gây ra hiểu lầm trong mối quan hệ của người khác, tuy Ái Hy không thể nhận định rõ chủ ý của hắn khi đưa mình đến đây nhưng Ái Hy không ngốc đến nỗi không nhận ra hắn đang muốn tạo ra mâu thuẫn giữa mình và Minh Vỹ.
Không đợi tên kia lên tiếng phản bác, Ái Hy tức giận quay người bỏ đi, nhưng hướng đi hoàn toàn ngược lại với hướng Minh Vỹ vừa bước đi...
Bóng dáng Ái Hy khuất dần trong tầm nhìn của chàng trai ban nãy, trên gương mặt kia lại nở một nụ cười... là một nụ cười đầy thích thú.
...
Ring... ring...
Đi được một đoạn khá xa, chợt điện thoại trong túi Minh Vỹ rung lên liên hồi...
Bước chân của Minh Vỹ khựng lại, cho tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại ra, sau đó nhanh tay ấn nhẹ vào nút nhận cuộc gọi.
-“Chuyện gì?”-Áp điện thoại vào một bên tai, Minh Vỹ lạnh lùng hỏi.
-“Thiếu gia, cô chủ biến mất rồi!”-Một giọng nói trầm từ phía bên kia điện thoại gấp gáp vang lên, dường như chủ nhân của giọng nói đó đang vô cùng hốt hoảng.
-“Biến mất là thế nào?”-Minh Vỹ nhíu mày, gằn giọng, cố gắng giữ phong thái điềm đạm của mình, định nghĩa của hai từ “biến mất” thật sự quá to lớn...
-“Không hề thấy bóng dáng của cô chủ bước ra khỏi trường, và khi tôi vào tận trường tìm cô chủ cũng không thấy cô chủ đâu cả.”-Tên cận vệ được Minh Vỹ giao nhiệm vụ đưa Ái Hy về nhà cuống quýt giải thích, dường như hắn ta đã hoảng lắm rồi.
-“Lập tức đi tìm cô ấy!”-Minh Vỹ tức giận quát lớn, đến lúc này thì không thể nào bình tĩnh hơn được nữa...
Một thứ âm thanh va chạm mạnh vang lên, chiếc điện thoại kia đã “may mắn” được Minh Vỹ cho tiếp đất...
Cả đám cận vệ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩn người nhìn Minh Vỹ đang toả ra một thứ sát khí ngút trời...
Ác quỷ đã thật sự mất bình tĩnh!
-“Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm vợ tôi!”-Minh Vỹ từ từ quay mặt lại, sau đó dùng ánh mắt giết người “tặng” cho đám cận vệ kèm theo một chất giọng uy hiếp.-“Không tìm thấy cô ấy thì đừng vác mặt về!”
-“Vâng, thiếu gia!”-Bọn người áo đen lập tức cúi đầu nhận lệnh rồi tản ra khắp nơi bắt đầu công cuộc tìm kiếm...
Minh Vỹ cũng nhanh chóng bước lên chiếc xe BMW bóng loáng, sau đó chiếc xe từ từ lăn bánh...
...
Màn đêm dần buông xuống theo cái định luật vốn có của tự nhiên, đem ánh sáng mặt trời đi khỏi và mang đến bầu không gian tĩnh lặng...
7h30 tối...
Ánh đèn đường xoá bỏ phần nào bóng tối của màn đêm đem đến, trả lại một thứ ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi khắp thành phố...
Trên đường, vẫn không hề vắng bóng người, ngược lại càng trở nên đông đúc nhộn nhịp hơn, vì cả nhu cầu và công việc đều khiến con người ta luôn phải không ngừng hoạt động...
Một bóng dáng nhỏ bé cũng hoà lẫn vào đám người đấy, nhưng bóng dáng ấy từ phía sau toát lên một vẻ cô độc đến lạ thường...
Ái Hy cứ thế bước đi, cõi lòng trở nên vô cùng trống rỗng, ngay cả khả năng tư duy của não bộ cũng đình công không chịu hoạt động...
Đường phố vẫn ồn ào và náo nhiệt, từng con người đi lướt qua nhau một cách vô tình, dường như đây là một phẩn quy luật của cuộc sống...
Từng bước chân nhấc lên rồi lại đáp xuống nền đất, Ái Hy vẫn vô thức bước đi như một kẻ bị mộng du, cứ để mặc đôi chân tự ý cất bước theo một con đường quen thuộc...
Thật sự con đường trước mặt Ái Hy lúc này thật sự rất quen, dường như đã được in sâu vào tiềm thức...
Lúc này, Ái Hy cảm thấy rất mơ hồ về con đường trước mắt, nhưng tại sao lí trí như đang cố gắng ngăn cản Ái Hy, không cho đôi chân kia bước thêm một bước chân nào nữa...
Nhưng đôi chân kia vẫn không hề nghe lời, ngoan cố bước về lãnh thổ của ký ức...
Não bộ Ái Hy bắt đầu hoạt động trở lại.....