Pair of Vintage Old School Fru

Tình

Posted at 27/09/2015

237 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")
Em làm gì khi đã phải lòng anh - người mà một ngàn tám trăm hai mươi chín lần không được!
***
Anh.
Tôi thích cà phê! Một thứ đồ uống độc đáo mang hương vị kì diệu, tinh tế đến quyến rũ. Dư vị đắng chan chát xen lẫn cái ngọt nhàn nhạt cứ lưu luyến đọng lại trong tôi. Hệt như cô người yêu đỏng đảnh luôn bám theo nũng nịu, không thể cưỡng lại. "Tình" cũng từ đó mà chào đời, quán café bé nhỏ, duyên dáng bên hồ nước trong xanh, "cô đơn" ở một góc phía Tây thành phố. Trái ngược hẳn với ồn ào vồn vã của cuộc sống ngoài kia, " Tình" lạc lõng như một thế giới khác- lặng lẽ và mang bao niềm bình yên. Tôi thích ngắm màu nước sóng sánh đậm đà của mỗi ly cà phê mà tự tay mình pha chế cho khách, hay bí mật chú ý cái gật đầu tâm đắc của khách hàng khi thưởng thức. Điều đó làm tôi cảm thấy rất thỏa mãn.
Một buổi chiều nắng gắt lạ kỳ của Tháng tám, tôi tự thưởng cho mình một ly cà phê đá bên cạnh chiếc bàn mây nhìn ra phía hồ nước êm đềm. Mặt hồ thu lăn tăn gió thổi, yên ả và trầm lặng như người ấy- cô gái của tôi. Người đã bỏ đi, chạy theo ước mơ bên trời Tây xa xôi kia. Tôi đã rất giận cô ấy, từng có cảm xúc như thể mất đi tất cả của một chàng thanh niên 18 đầy nhiệt huyết và xốc nổi. Giờ đây chỉ còn đọng lại những giọt nắng trong veo nơi cuối tâm hồn. Cái gì là của mình thì dù trải qua mưa gió cát bụi, trước sau sẽ vẫn thuộc về mình. Vì thế tôi tin, nếu có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại!
Không gian riêng tư chợt bị xáo trộn bởi tiếng mở cửa. Mà chàng trai là tôi đây đã không kịp nhận ra rằng, cuộc sống bình lặng của mình cũng từ đó mà lệch nhịp, xáo trộn theo....

Em
Hải An - là tôi- một cô nhóc lanh chanh và lắm mồm! Đôi khi còn thêm chút đanh đá của thiếu nữ tuổi 17 thích gây sự vô cớ. Khác với chị Hải Anh, chị gái yêu quý của tôi, một cô gái rất đúng tiêu chuẩn thùy mị, nết na của các mẹ! Mặc dù tính cách trái ngược, nhưng hai chị em tôi rất thương yêu nhau. Tôi cũng không vì suốt ngày bị mang ra so sánh mà ghen ghét. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn bị chạnh lòng và đố kỵ với chị ấy. Cho dù tôi ngàn lần biết như thế là không tốt. Ai lại đi ganh tị với chị gái, chỉ vì mình không giống chị- giỏi giang và ngoan hiền. Mà tôi cũng có học dốt đâu, đường đường là lớp phó học tập cơ mà, tôi chỉ kém chị khoản dịu dàng thôi. À không, là khác biệt! Khác biệt tạo nên con người. Không ai phải nhất thiết giống ai cả, tôi là chính tôi, tôi đâu cần là phiên bản của người khác. Kể cả người ấy có thân thiết với bạn đến mấy đi nữa. Hoa hồng là hoa thì vẫn thuộc họ cây đấy thôi!
Tôi thích lượn lờ và khám phá khắp các ngóc ngách của thành phố. Hôm nay cũng vậy, lang thang qua các con đường, tôi bị cuốn hút bởi ngôi nhà nhỏ xinh xinh bên hồ nước. Chẳng hiểu điều gì cứ thôi thúc tôi tiến về nó. Mà mãi sau này tôi mới biết, là định mệnh mang tôi đến- hệt như đám mây cứ bồng bềnh trôi, chợt trời nổi gió, sà xuống nơi anh...
Gặp gỡ
Một cô nhóc học cấp 3 bước vào, tôi đoán thế vì em mặc đồng phục, vai mang balo Petshop, đeo tai nghe và vừa đi vừa lẩm bẩm một câu hát nào đó. Trông em tôi chợt có cảm giác rất lạ mà tôi không thể diễn tả nổi! Thế nào nhỉ, em nổi bật và lạ lẫm với không gian ở đây. Mọi người đến với "Tình" ít nhiều đều mang theo tâm trạng nào đó, họ cần cái lặng lẽ và yên bình này, để suy nghĩ hay hồi tưởng một thứ nhớ nhung. Còn em, một tâm hồn tươi trẻ và mạnh mẽ. Tôi tự hỏi mình: làn gió nào đưa em tới đây? Một không gian buồn như thế này? Nó thôi thúc tôi muốn gần em hơn:
- Chào em! Em muốn dùng cà phê loại nào?- Tôi cố gắng tỏ ra thân thiện
- Em không thích cà phê. Anh có sữa chua hoa quả không?
Một đôi mắt tròn xoe ngẩng lên chờ mong. Tôi thoáng sửng sốt. Cô nhóc vào quán cà phê của tôi rồi đòi sữa chua hoa quả!!! Khi tôi còn chưa hết bàng hoàng và đang tìm cách giải quyết thì em đã lên tiếng trước:
- Anh có thể đền bù cho em bằng cách khác!!!- Cách gì? Tôi nghe thấy giọng mình cất lên mà không kịp kiểm soát
- Cho em tham quan cả ngôi nhà này nhé, em thích chỗ cửa sổ kia kìa- Em vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc bàn tôi vừa ngồi. Không đợi câu trả lời, em đã tung tăng khắp quán cà phê của tôi. Nhìn bóng áo trắng nhấp nhô ngó nghiêng, ra vẻ rất thích thú, tôi chỉ có thể lắc đầu vào bếp mang cho em một tách cà phê giống mình.
Em quay lại chỗ tôi với đôi mắt tinh nghịch, có một chút láu cá trong đó:
- Hì hì, quán của anh đẹp quá! Nhưng hơi buồn!
Tôi mỉm cười mời em: " Của em đây. Vị khách "đặc biệt"!". Tôi cố tình nhấn mạnh hai từ cuối làm em phá lên cười vang. Không gian tôi đã gắn bó suốt một năm trời bỗng trở lên rộn ràng theo tiếng cười trong trẻo của em. Tâm trạng hoài niệm xa xôi của tôi cũng biến mất tự bao giờ.
- Em đã bảo không uống cà phê mà anh?
- Quán anh chỉ có duy nhất cà phê thôi!
- Vậy anh mời em ha?- Cô nhóc vừa nói vừa nhấm vài ngụm, rồi tỏ vẻ gật gù như một chuyên gia làm tôi hơi buồn cười.
- Òà, mùi của mạch nha, socola, caramen tuyệt quá!!!
Tôi chợt sững lại, phần vì cảm nhận sâu sắc của nhóc, phần vì đã từng có người nhận xét cà phê của tôi như thế: mạch nha, chocolate, caramen, đầy ngọt ngào nhưng cũng không thoát khỏi cái đăng đắng cùng hòa quyện lại, như tình yêu em dành cho tôi. Ở bên kia bán cầu, mỗi lần uống cà phê, em còn nhớ tôi như tôi vẫn nghĩ về em, mỗi giây mỗi phút với những "giọt đắng" lách tách, lách tách rơi hay không?
- Ơ, em nói gì sai sao anh? Vị giác của em là tốt nhất rồi đó!!!
- À, không có gì. Anh đột nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ thôi. –Sao tôi lại đi giải thích với em chứ?- Tôi lắc đầu vì suy nghĩ ngớ ngẩn vừa vụt qua.
- Người yêu hả anh???
- Gần thế- Tôi ậm ừ, không muốn em nắm được cảm xúc- Mà sao em lại tới đây? Nơi này không phù hợp với em.
- Làm gì có ông chủ nào đuổi khách như anh! Em thích, em đến!- Em hừ mũi vẻ bướng bỉnh trông mà dễ thương.
- Ô, vậy anh nên vui vì có một cô bé tới quán cà phê của mình và đòi sữa chua hoa quả?
- Hì hì, tại quán đẹp quá!
"Tình"
Từ hôm đấy, trừ học thêm hay bận, còn đâu chiều tối nào em cũng đạp xe tới. Chiếc bàn gần cửa sổ cũng tự nhiên dành cho em tự bao giờ. Lúc quán không có khách, em sẽ ngồi vắt vẻo hát vang cả phòng, mặc kệ tôi kêu la. Bình thường, em yên lặng làm bài tập, thi thoảng cũng bày ra vẻ mặt nghĩ ngợi xa xăm, khua khoắng ly hoa quả dầm của mình. Đúng, là hoa quả dầm sữa chua! Thứ đồ uống bất đắc dĩ xuất hiện ở quán! Sau một lần em xách theo túm hoa quả với mấy lốc Vinamilk, lải nhải đi theo tôi vòi vĩnh món khoái khẩu "dở hơi" của em. Thế là chiếc tủ lạnh quanh năm làm bạn với cà phê cùng đá, bây giờ có thêm cả đống quả. Cứ cuối tuần, em phải nhắt đầy tủ lạnh của tôi thì mới cười mãn nguyện. Sau vài lần nhắc nhở vô dụng, tôi không nói gì, và em thì vẫn làm theo ý mình. Có những khi thấy tôi mang ra cho em, khách cũng đòi với theo, tôi chỉ có thể chiều khách, còn em thì te tởn trêu chọc lại tôi.
Em hiếu động và vui tươi! Từ khi em đến, "Tình" không còn cái vẻ buồn bã vốn có của nó nữa. Tiếng chuông gió leng keng mà em treo khắp nơi, rộn ràng đượm nắng. Hay vài giỏ hoa lan em để trước cửa, tỏa sắc cả căn phòng. Em dần dần mang tới nơi đây một vài thứ nho nhỏ, nhưng cũng đủ để "Tình" của tôi đổi thay. Tôi không rõ việc mình dung túng cho em, làm đảo lộn không gian nơi đây là đúng hay sai? Nhưng tôi biết, không chỉ có "Tình", tôi cũng vui vẻ và cởi mở hơn. Những hình ảnh về cô ấy và cuộc tình dang dở không còn lẽo đẽo theo tôi hàng ngày. Thi thoảng, ánh mắt tôi cũng bất chợt dừng ở cô nhóc đang cắm cúi nghịch ngợm kia. Em tinh nghịch với mái tóc ngắn ngang vai, nụ cười má lúm luôn rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Như làn gió mới mát lạnh, len vào "Tình" của tôi tự khi nào?
Chúng tôi thường trò chuyện với nhau, không chủ đề nhất định. Phần lớn em hỏi, tôi trả lời, em nói, tôi bình luận. Thế mà mới có ba tháng, cả tôi và "Tình" đã quen với cái giọng lanh lảnh len vào từng ngóc ngách của em. " Hôm nay em bị cô gọi lên kiểm tra miệng đấy!" " Anh Huy này, anh nghĩ có ma không?", " Này, trên đường tới đây, em nhìn thấy một người ăn mặc rất kỳ quái", " Sáng nay em bị ghi sổ đầu bài vì nói chuyện anh Huy à, mẹ sẽ mắng em chết mất".... Cứ thế, em nói với tôi mọi việc, mọi suy nghĩ trẻ con nhưng cũng đầy cá tính của em. Còn tôi, tôi đã dần coi việc lắng nghe và giải đáp em là đương nhiên. Và em, em cũng đã nhẹ nhàng bước từng bước vào cuộc sống của tôi như thế, từ một cái đẩy cửa khẽ khàng kia...
Gió lạnh
Hôm nay Hà Nội đón đợt gió mùa đầu tiên tràn về, có lẽ vì thế mà "Tình" vắng khách, nhưng đúng giờ, cô bé vẫn bước vào với cái khăn to xù, thu mình trong chiếc áo khoác bông rộng.
- Lạnh quá anh Huy ơi! Thích thật đấy!- Cô hít hà và cười thật tươi, hai lúm đồng tiền lấp ló
- Lạnh thế sao còn tới?- Huy nói vọng ra
- Hừ, người ta có cái này mang tới chứ bộ- Hải An trèo lên ghế, cố kiễng chân với tay lên cửa sổ- Anh nhìn này, đẹp không, em tự làm... AAAAA
- Làm gì mà hét to thế?- Huy vừa đỡ cô, vừa trách móc.
- Em...