Lamborghini Huracán LP 610-4 t

128 Căn (e980)

Posted at 28/09/2015

239 Views

Khỏi phải nói. Tôi vui sướng đến cỡ nào. Vậy là sau gần như 1 năm học, vị trí đầu tiên tôi mới giành lại được. Sau khi hú ầm ĩ giờ ra chơi, tôi mới để ý nét mặt của Ju. Nghĩ cũng có phần ái ngại khi vui sướng quá mức như thế, trong khi bài kiểm tra lần này của Ju chỉ đứng ở vị trí số 3. Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi.
- Hey Ju. Dạo gần đây cậu có ốm không?
Ju đặt quyển sách trên mặt bàn xuống, nhíu mày nhìn tôi.
- Bộ nhìn tớ giống người ốm thế hả?
- Nhưng sao làm bài....
- Chỉ là có một số chuyện nghĩ không ra thôi. Với lại, nhường cho cậu một lần. - Ju nhún vai, thản nhiên trả lời.
Tôi chẳng biết chuyện nghĩ không ra kia của Ju là chuyện gì, nhưng cũng nhờ cái chuyện đó, mà tôi ỏ vị trí số 1. Nghĩ cũng thấy mình nguy hiểm khi có lúc tôi thầm mong ngày nào cũng có chuyện mà Ju nghĩ không ra.
***
Thời gian này, cũng là thời gian chuẩn bị cho hết học kì 1. Việc dạy đàn cho khối học sinh lớp 10 vì thế cũng sắp kết thúc. Thằng nhóc tên Phong nghịch như quỷ sứ và luôn dồn tôi vào thế bí cuối cùng cũng đã đánh được những nốt cơ bản và cố gắng một cách nghiêm túc, nó cũng đánh được một bài hát đơn giản. Nhìn nó đánh đàn, tôi cũng thấy lòng mình nao nao đến lạ. Công nhận là khi làm được một việc gì đó có ý nghĩa cho người khác, thì bản thân mình còn vui sướng gấp bội phần!
Tuy nhiều lúc nó có xấc xược và khó bảo, nhưng nếu biết tính nó, chỉ cần lờ những trò đùa quái quỷ của nó đi mà dạy một cách chân thành, thì nó sẽ ngoan ngoãn lắng nghe.
Tiết học đàn cuối cùng, nó rón rén đến cạnh tôi, lí nhí.
- Cám ơn nhé!
Tôi biết, để nói được câu đó, nó phải cố gắng lắm. Nhưng tôi vẫn dọa nạt.
- Nói không đầu không cuối thế hả?
Nó bĩu môi.
- Lắm chuyện. Vậy em cám ơn phùy thủy nhé. Haha.
Nói xong câu ấy, nó vụt chạy. Thằng nhóc đúng là một đứa nhỏ nghịch ngợm nhưng cũng rất dễ thương!
***
Lịch thi hết học kì 1 đã có, và chúng tôi đang trong giai đoạn ôn thi cật lực. Bẵng đi độ hơn tuần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm vì phần ôn tập cũng khá suôn sẻ. Nhưng rồi, khi gặp Mai Anh, tôi mới giật mình khi nó tuyên bố.
- Tao và Huy chia tay rồi! Vừa xong!
Điều làm tôi sững sờ hơn nữa là thái độ vui tươi hết cỡ khi Mai Anh nói hai từ "chia-tay". Rồi khi tôi thắc mắc, vì sao nó lại nói hai từ "chia tay" không cảm xúc như vậy, Mai Anh ngắm nhìn mười đầu ngón tay sơn nhũ của nó, thản nhiên đáp:
- Thì thích nhau cho nó có phong trào ấy mà. Cái gì dễ đến thì dễ đi thôi!
Tôi không nói gì thêm, bởi tôi biết, tính Mai Anh là vậy. Nó suy nghĩ khá đơn giản. Tôi biết, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi. Nhưng trong chuyện tình cảm, dù biết tình cảm học trò chỉ là những rung động thoáng qua, nhưng có cần thiết phải vội vã bắt đầu, rồi lại vội vã kết thúc thế này không?
Tôi có hỏi Huy, nhưng đáp lại chỉ là những nụ cười gượng gạo. Tình bạn của chúng tôi, cũng vì chuyện tình cảm của Mai Anh và Huy, dần trở nên xa lạ hơn!
Cũng chẳng biết lí do chia tay của hai người là gì, nhưng những cuộc thi quan trọng trước mắt dần hướng bọn tôi vào quỹ thời gian hạn hẹp hơn trong tình bạn. Chúng tôi ít gặp nhau vào cuối tuần, thi thoảng có nhắn vài ba tin nhắn hỏi thăm, sau rồi chỉ còn thấy mặt nhau trước ngày thi độ vài giờ, nói vài ba câu nhưng nội dung cũng chẳng khác mấy về vấn đề làm đề cương ôn tập. Thời gian này, thực sự chúng tôi rất nghiêm túc trong chuyện học tập, vì cánh cổng tương lai Đại Học mà mỗi người mơ ước.
***
Học kì 2 cũng gần hết. Thi hết học kì, tốt nghiệp rồi Đại học. Những bước chân cuối cùng thời học sinh khiến lũ chúng tôi không khỏi hoang mang và lo lắng. Dù chuẩn bị bài và có tinh thần ôn tập khá nghiêm túc, nhưng chúng tôi vẫn không sao yên tâm cho những ngày thi cam go phía trước.
Nhưng rồi, mọi thứ hoàn toàn thay đổi khi tôi đột ngột nhận được suất học bổng bên Mĩ! Kì thực, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đủ chỉ tiêu vì bài phỏng vấn Tiếng Anh tôi cho là mình trả lời khá tệ.
Cả Mai Anh và Huy đều chúc mừng tôi, duy chỉ có Ju, cậu ấy dường như không mấy ngạc nhiên cho lắm.
Nhận được nụ cười của tôi, Ju chỉ gật nhẹ.
- Ki làm tốt lắm!
- Vậy có gì chúc mừng tớ đi - Tôi cười gian.
- Gần đến giờ bay, tớ sẽ có quà.
- Quà gì vậy?
- Một bài toán!
Tôi suýt nghẹn! Có phút nào mà Ju không nghĩ tới "Toán" không vậy?!!
Những cũng chẳng thể phủ nhận rằng, nhờ Ju, nhờ những lần đi học về hết huyên thuyên về những rắc rối, tôi thường trao đổi với Ju về cách học ngoại ngữ. Chính cách học thoải mái không áp lực ấy, khiến tôi tiến bộ một cách nhanh chóng.
Ju có hỏi tôi.
- Xa Hà Nội rồi, điều gì làm Ki nhớ nhất?
Tôi nhớ nhiều lắm. Như muốn cho cả thủ đô vào vali rồi mang theo. Kỉ niệm cuối cấp như những giọt nắng trong veo tinh khôi chẳng bao giờ có thể quên được! Cũng chẳng thể quên Ju, chàng trai khiến trái tim tôi ấm áp lạ thường. Chàng trai cho tôi thêm rất nhiều động lực để học tập, chàng trai kính cận cao hơn tôi hẳn một cái đầu, hiền, ít nói nhưng vẫn đủ kiên nhẫn đi bên cạnh và lắng nghe tôi.

***
"Chuyến bay mang số hiệu VN615 trên hành trình Hà Nội – Chicago, xuất phát từ Hà Nội lúc 14h00...."
Tiếng loa thông báo ở sân bay vang lên trong phút chốc khiến mắt tôi cay xè. Cái siết tay nhẹ của Ju khiến trái tim tôi nghẹn ngào. Những rõ ràng, tôi vẫn phải đi. Vì tương lai, đang ở phía trước!
....
2 tháng sau kì thì Đại học, lũ bạn tôi gần như réo ầm ĩ khi biết tin ai cũng đỗ. Vậy là chúng tôi, đã bước qua cánh cửa quan trọng nhất!
Tôi nhắn tin cho từng người, chúc mừng rối rít, mà trong lòng cảm thấy tủi thân ghê gớm. Xa nhà, môi trường mới, tôi khá khó khăn trong việc hòa đồng và thích nghi. Thỉnh thoảng có chat Webcame với người thân, bạn bè, cũng cứ giả vờ kêu ổn, nhưng kì thực, chỉ muốn trở về. Những rồi, cũng phải tự hứa vượt qua thời kì khó khăn này, vì đó là con đường mà tôi đã chọn.
Có một điều khiến tôi buồn hơn nữa, đó là bài toán mà Ju có đưa cho tôi ngày tôi rời xa Hà Nội. 128căn(e980) .
128căn(e980)?
Rốt cuộc, bài toán này có nghĩa là gì và giải như thế nào vậy?
Đều đặn cuối ngày, cả tôi và Ju đều dành thời gian để trò chuyện. Ju dạo gần đây lạ lắm, kể với tôi rất nhiều chuyện. Nhưng hễ tôi hỏi Ju thi đỗ Đại học nào, thì gần như cậu ấy im bặt. Đoán là có chuyện, tôi có hỏi Mai Anh.
Tai tôi gần như ù lên khi nhỏ bạn nói: "Ju không thi Đại học!"
Ju không thi Đại học? Đó đâu phải là một Ju mà tôi biết, đâu phải người luôn đứng vị trí số 1 trong lớp. Tôi gần như quát lên trong loa điện thoại.
- Vì sao? Vì sao cậu lại làm vậy?
- À. Tớ có chút chuyện. - Giọng Ju trầm trầm.
- Chuyện gì? Nói cho tớ nghe. Thế không nhớ là cả hai đều hứa sẽ vào Đại học sao?
- Nhớ.
- Nhớ mà thế à?
- À. Ki này. Thằng nhóc lớp 10 nghịch ngợm mà Ki dạy đàn ghi-ta , là em trai Ju đấy.
Tôi chẳng nói gì thêm. Chỉ lẳng lặng cúp điện thoại. Tôi biết, tôi biết điều ấy từ lâu rồi. Tôi biết là Ju có một cậu em trai nghịch như quỷ sứ mà mỗi lần đi học về tôi đều than thở, tôi biết trước đó, ở trường cũ, Ju là một học sinh tệ nhất lớp.
Tôi cũng nhớ ngày đầu tiên gặp Ju là khi tôi vào lớp 10...