Thiên thần bóng tối - Phần 2
Posted at 27/09/2015
725 Views
Đó là lí do tại sao Băng không muốn để Phong chải đầu giúp cô.
- Mẹ... – Thiên thảng thốt gọi, cơ thể cậu cứng đờ.
- Thiên à, mẹ không còn đẹp nữa, phải không?
Chap 9:
Con xe ô tô bắn tốc độ trên đường cao tốc. Phong mở mui xe để gió thốc vào trong. Con xe cứ lao vút đi hàng chục km. Đến một trạm xăng, bỗng phanh gấp lại, tạt vào. Phong xuống xe đổ xăng.
Trạm có hàng ăn nhanh, Phong tiện mua chai nước lạnh và vài chai rượu. Quá lâu anh không đụng đến rượu, hôm nay muốn buông thả bản thân, tạm quên mọi thứ rắc rối mà say một trận. Chẳng phải bao nhiêu năm qua, ngày nào anh cũng chỉ làm việc và chăm sóc gia đình bằng tất cả anh có.
Phong mở chai nước lạnh, uống một hơi hết một nửa, còn một nửa anh ngửa cổ đổ lên mặt, cho nước chảy xuống áo sơ mi, ngấm vào cơ thể nóng bừng dù gió tạt bao nhiêu cũng không hết nhiệt.
Cô nhân viên của cửa hàng cứ sững sờ trân trối nhìn Phong, rồi theo phản xạ tự nhiên, giơ điện thoại lên định chụp.
- Bỏ xuống! – Phong liếc ngang, gửi cô gái một ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ, giọng nói trầm đục đe dọa ấy lâu rồi anh không dùng, khiến cô gái kia giật bắn, làm rớt cả điện thoại xuống bàn. Mắt cô ta vẫn mở tròn và các khớp tay cứng lại không thể cử động, y kiểu phản ứng của fangirl khi gặp thần tượng bằng da thịt.
Phong nhảy vào ô tô, lao xe đi tiếp.
Xe anh đỗ trên một mỏm đá bằng phẳng, nhìn xuống một cái hồ rộng, nước phẳng lì, xanh lơ trong vắt. Trời ngả chiều nên nắng gió càng dịu nhẹ, ko khí hoàn toàn dễ chịu. Phong hít một hơi sâu, anh đã cảm thấy thư giãn hơn, thần kinh không còn căng như cước nữa. Đôi mắt với những tia nhìn rực sáng như chiếu từ những hõm tối tăm phóng ra xa, dừng lại tại một điểm, mơ hồ, khá lâu. Giữa một vùng đất lạ, lạc lõng trước một bầu trời nối liền con nước, khuôn mặt Phong đẹp tựa một bức tranh tuyệt bích. Suy nghĩ Phong bắt đầu chảy trong bộ óc phức tạp.
Thời gian xa Băng, anh đã kìm nén đến mức anh tưởng rằng chỉ cần gặp lại sẽ xiết chặt lấy cô, ôm cô, hôn cô, chiếm hữu cô đến lúc cơ thể kiệt sức. Anh nhiều lúc sắp phát điên lên, chỉ muốn lên máy bay tìm đến bên Băng lập tức. Nỗi kìm chế ấy hành hạ anh đến chừng nào chỉ anh rõ nhất. Vậy mà, gặp lại, anh lại hụt hẫng tột cùng. Anh không tìm lại được sợi dây liên kết giữa anh và Băng. Anh không hiểu nổi chính mình, là tình cảm trong anh đã thay đổi hay Băng đã thay đổi? Anh quên mất rằng mọi mối quan hệ trên thế giới này đều không có sự tuyệt đối, càng không có sự vĩnh hằng. Tình yêu khi kết tinh thành tổ ấm sẽ mang một sắc thái khác, là trách nhiệm và tình thương. Có phải giữa anh và Băng, tình yêu đã mờ nhạt đi từ lâu hay không? Nhưng, Phong luôn quy về lỗi lầm về cho bản thân, anh kết luận rằng do chính anh đã thay lòng, và anh dằn vặt vì điều đó, khủng khiếp.
Một người phụ nữ mặc váy xanh, làn tóc nâu xoăn nhẹ bay trong gió đang đi về mũi xe Phong, mà Phong không hay biết.
- Trùng hợp không thể tin được, anh Phong! Tại sao anh ở đây vậy??- Từ ngoài ô cửa xe, Yến Chi thốt lên.
Phong lúc này mới nhìn ra phía Chi. Chi tiếp tục bằng giọng ngạc nhiên pha lẫn thích thú.
- Em rất thích hồ nước này nên hay tự lái xe ra đây thư giãn. Em vừa đến. –Cô chỉ tay về phía xe ô tô màu hung đỏ của mình đằng xa – Em cứ ngờ ngợ là anh, nhưng khi xác định đúng thật vẫn quá ngạc nhiên! Chỉ mình anh ở đây sao?
Phong hơi lưỡng lự rồi gật. Đúng thật là trái đất hình tròn. Yến Chi dĩ nhiên không quên việc ở nhà Phong ban sáng, cô cũng không muốn hỏi đến chuyện riêng của gia đình Phong. Giữa nơi vắng vẻ, thoáng đãng này lại tình cờ gặp nhau, chỉ có hai người, lại bỗng khiến Chi trở nên lúng túng.
- Có muốn uống rượu không? – Phong bất ngờ giơ một chai rượu trắng lên, đưa ra một lời đề nghị phá vỡ sự im lặng. Anh định uống cho say và có người uống cùng cũng không phải ý tồi
- Rất sẵn lòng! – Chi đáp không do dự
Phong và Chi ngồi trên đầu con xe đen bóng của Fisker Karma. Đầu xe hướng thẳng xuống hồ nên cả hai có thể ngắm bao quát toàn cảnh. Đi ra khỏi thành phố ồn ã lại có một không gian mênh mông tự tại như thế này quá là điều đặc biệt.
Phong không nói nhiều, Chi biết nên cô hầu như chỉ nói, còn Phong chỉ uống. Anh cứ cầm cả chai rượu dốc lên tu. Anh không quá chú tâm vào câu chuyện của người vợ cũ, nhưng đủ để hiểu thoáng qua rằng Chi có một người chồng tốt, một gia đình êm ấm, một cô con gái xinh xắn ngoan ngoãn, vật chất dư giả. Một tổ ấm mà mọi cô gái đều mong ước có được. Nhưng Chi lại thật sự không hạnh phúc. Vì với người chồng Tây, Chi chỉ cảm nhận được sự chân thành, trách nhiệm, cho cô một cuộc sống bình yên, sung túc đến cả cuộc đời. Nhưng không có tình yêu, đúng hơn là không có tình yêu từ phía cô. Chi không kể ý tiếp theo, cô hiểu Phong biết người duy nhất trên thế gian khiến cô yêu là ai. Tình yêu sâu đậm dù phai nhạt theo thời gian cũng không thể nào biến mất. Lại là tình yêu tưởng đã có được lại tuột mất, tình yêu đơn phương, tình yêu bị cự tuyệt thì càng khắc sâu thành vết thương lòng nứt ra, không liền được, chỉ ngừng chảy máu.
- Đã có lúc em nghĩ nếu ngày ấy vẫn cố níu giữ anh, không chấp nhận li hôn, thì bây giờ em có được hạnh phúc không, anh có vẫn là chồng của em không – Chi chợt cười nhạt – Nhưng hôm nay khi gặp lại anh, nhìn thấy anh bên cạnh cô ấy, em đã có câu trả lời rõ ràng. Em đã đúng khi buông tay.
Chi ngửa cổ nhìn trời, hít một hơi sâu cho đầy khoang ngực thứ không khí trong lành.
- Cuộc sống vẫn cần phải chấp nhận nhiều thứ tưởng không thể mà.Nhưng cứ như định mệnh vậy. Chấn Thiên và Yến Nhi lại thành một đôi!
Chi quay sang nhìn Phong, anh đã nốc gần hết chai rượu thứ 2.
- Sao em lại nhớ là tửu lượng của anh không tốt nhỉ, anh Phong?
- Khi nào vậy? – Phong bất chợt liếc sang nhìn thẳng vào Chi. Rượu đã bắt đầu ngấm khiến anh lâng lâng.
Một giây khắc vụt qua, Yến Chi đã lại xao xuyến, người đàn ông bên cạnh cô vẫn thu hút như vậy, bao năm rồi vẫn như vậy. Đôi mắt lạnh lùng, làn da rắn rỏi, xương quai hàm mạnh mẽ.
Phong bật nắp chai thứ 3 tu tiếp, đầu anh đang ngập tràn hình ảnh vợ mình, chỉ duy nhất vợ mình.
- Anh còn phải lái xe về đấy, đừng uống nữa!
Chi đáp chân xuống đất, mắt nhìn ra xa phía mặt trời đang lặn. Hoàng hôn tím đỏ khoảng chân trời. Vài cánh chim gấp gáp bay vút ngang.
- Aaa... Lâu không được trút hết nỗi lòng như thế này, như ngày xưa, anh không chút chú tâm cũng không sao. Ít nhất là không phải em nói chuyện một mình. Em thường đến đây ngắm hoàng hôn rồi về, đẹp phải không?
Chi quay hẳn người lại, dựa vào mũi ô tô. Trong giây phút, Chi nhận ra khoảng cách với Phong quá gần, khiến cô nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt người đàn ông ấy – người cô từng yêu say đắm, đến tận bây giờ vẫn không thể phủ nhận rằng hết yêu.
Tay Chi giữ lấy chai rượu Phong chuẩn bị dốc lên
- Đừng uống nữa, anh Phong!
Đầu Phong đang váng vất vì rượu, suy nghĩ anh đầy ngập hình ảnh Băng ... và trước mắt anh cũng là Băng!
Chai rượu rơi xuống, đập vào mũi xe, lăn xuống đất, rượu tràn ra. Khi chiếc chai vừa chạm đất, Chi cảm nhận rõ một bàn tay rắn khỏe nhưng nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, đẩy khuôn mặt cô tiến lại. Và một nụ hôn bất ngờ!
Cơ thể Chi từ tê cứng đã chuyển sang mềm nhũn, cô không còn nghĩ được gì khác ngoài nhắm mặt lại và run rẩy, tan chảy ra theo từng tích tắc trôi qua.
Rời khỏi môi Chi, nhịp thở nồng mùi rượu của Phong phả vào tai cô:
- Anh nhớ em. Băng. Anh thật sự rất nhớ em!
Mi mắt Chi cứng đờ lại, không thể chớp. Cô đau lòng nhưng vẫn nặn một nụ cười. Người đàn ông mày vì lẽ đó mà cô đã rất yêu, người đàn ông luôn một mực chung tình!
- Phong à, đã xảy ra chuyện gì với anh?
11h đêm. Chiếc xe ô tô đen dừng trước cổng trắng, rọi đèn pha sáng trưng. Trong xe, Phong vẫn còn váng vất vì hơi men. Chưa tỉnh hẳn rượu, anh chỉ nhớ là mình đã ngủ trong xe, bị đánh thức bởi cuộc gọi của Vy. Lúc ấy trời đã tối, chỉ còn mình anh và xe ở mõm đá rộng. Yến Chi đã để lại một tờ giấy nhắn trên kính xe: “Lần này là em rời đi trước, không cho anh cơ hội được bỏ rơi em lần nữa!”. Nhưng Phong không bận tâm về lời nhắn, anh chỉ nghĩ về Băng. Và anh bắn tốc độ về nhà.
- Ba! – Thiên chờ Phong ở phòng khách dù đã gần nửa đêm – Con cần nói chuyện với ba.
- Để mai.
Dù không thật sự tỉnh táo, Phong vẫn mở cửa nhẹ nhàng vì sợ Băng đang ngủ sẽ đánh thức cô. Băng đang nằm trên giường, nhưng chưa ngủ.
- Anh uống rượu! Và về muộn...