Thất tịch không mưa
Posted at 25/09/2015
427 Views
'>
Vài hạt mưa bay vào ban công, tắt ngấm đầu thuốc, Thẩm Hàn Vũ vê vê, vứt xuống dưới chân, quay đầu, chậm rãi nói-- [Em có lưu tâm người vừa hút thuốc xong hôn em không?'>
Lưu Tâm Bình mở to mắt, anh giơ hai tay, kiên nhẫn đợi cô quyết định.
Sau đó, cô thẹn đỏ mặt, bước lại gần anh. Anh ôm lấy hai khủy tay cô, nhẹ nhàng hôn.
Âm thanh khe khẽ từ đằng sau vọng lại, anh biết có một đôi mắt ở không xa, nhìn anh chăm chú từ đầu đến cuối.
Hai tay anh càng ôm chặt, nhắm mắt, đóng cửa trái tim, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Giờ khắc này, anh để bản thân hoàn toàn tê liệt.
Thấy Lưu Tâm Bình định nói gì rồi thôi, tư thế yêu kiều của người con gái nhỏ nhắn ngã vào Thẩm Hàn Vũ, ngu ngốc mấy cũng biết đã xảy ra chuyện gì tốt đẹp!
Có điều không khí của hai anh em này rất kỳ quặc, kỳ ở chỗ nào, cũng nói không ra, dù sao chính là một loại sức kéo nhạy cảm kỳ quái.
Đến tối, Lưu Tâm Bình tạm biệt về nhà, vẫn không nỡ rời liền hỏi: [Anh có muốn đưa em một đoạn không?'>
Tề Quang Ngạn nói theo bản năng: [Không được nhé? Em gái người ta vừa tới ngày đầu tiên, em đã cướp anh trai của cô ấy rồi, dù sao hai người ngày tháng còn dài --'>
Thẩm Hàn Vũ không đợi cậu ta nói xong, nhẹ nhàng nói: [Anh đưa em về.'>
[Hả?'> Tề Quang Ngạn trợn tròn mắt.
Thẩm Thiên Tình hoàn toàn cứng đơ tại chỗ, không thể cử động.
Như vậy cũng khó trách, người ta từ xa tới thăm, cậu ta lại bỏ cô một bên để tâm sự tình yêu, cảm giác đó khó chịu biết bao, ông anh này thật chẳng quan tâm gì.
[Anh!'> Cô gọi anh.
[Có chuyện gì đợi anh về rồi nói.'> Tay chạm vào núm cửa, anh không quay đầu lại.
[Cha bệnh rất nặng, anh không về thăm cha ư?'> Cô vội vàng nói.
Thẩm Hàn Vũ đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên quay người.
Thiên Tình luôn nhạy cảm, lập tức cảm giác có gì không đúng. [Thư của em, anh không nhận được?'>
[… Thư?'> Anh ngẩn người.
[Em viết rất nhiều, mẹ giúp em gửi đi, một bức anh cũng chưa nhận được à?'>
Anh im lặng một lúc--
[…… Bận quá, không có thời gian xem, không biết vứt ở đâu rồi.'>
[Anh… vứt thư của em đi?'>
Anh cứng đờ, kéo tay Lưu Tâm Bình, ra khỏi cửa.
Thẩm Thiên Tình thất thần nhìn anh đi khỏi, không di chuyển, không có bất kỳ động tác nào, thậm chí không có biểu hiện cảm xúc……
[Uhm…...'> Tề Quang Ngạn nhìn không đành lòng, vốn định an ủi cô vài câu, ai dè cái gì cô cũng không nói, lặng lẽ quay người vào phòng.
Cô đứng trước giá sách, đầu ngón tay vuốt qua từng quyển sách. Trước đây, thường thích lật sách của anh, thấy những thứ cô hoàn toàn không hiểu thì cảm thấy anh thật lợi hại, thật quá giỏi.
Lúc đó đã cảm thấy anh trai như thiên thần, đứng ở nơi rất cao, rất cao, cô nhất định ngẩng đẩu mới nhìn thấy anh, nhưng bây giờ, anh đi càng nhanh, càng xa, bước chân bé nhỏ của cô không thể đuổi theo nữa.
Cô cắn môi, hai hàng lệ thi nhau rơi xuống.
Anh, không còn là anh trai cô từng quen thuộc rồi ư?
Anh trai của cô, thường coi cô như một điều quan trọng nhất, sẽ không vứt bỏ cô.
Anh trai của cô, đến thư tình cũng đưa cô xử lý, sẽ không ôm nữ sinh khác.
Anh trai của cô… rất cưng chiều cô, sẽ không quên ngày sinh nhật cô.
Cô đặc biệt tới đây, chỉ là muốn cùng anh yên lặng đón ngày này.
Cô luôn đợi anh nhớ ra, giống như mọi năm, nói với cô: [Sinh nhật vui vẻ!'>
Nhưng, rốt cuộc cô không đợi được……
Để lại bức thư, cô không nói lời tạm biệt với anh, lặng lẽ đi.
Khi đến cô không cho anh biết, khi đi, cũng không còn cần thiết.
Bước vào sân ga, cô dồn hết tâm trí mua vé tàu chuyến cuối cùng, lẻ loi đứng một góc, ôm tia hy vọng cuối cùng, chú ý dòng người đi lại.
Cô có cảm giác rất kỳ lạ, luôn cảm thấy anh sẽ chạy đến……
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, từng đoàn tàu này nối tiếp đoàn tàu kia, cho tới khi đoàn tàu cuối cùng dừng ở sân ga. Hơn 11 giờ rồi, nếu lỡ chuyến tàu này, đêm nay cô chỉ có thể ngủ ngoài đường……
Cô thở dài, bước chân nặng nề, xé vé, vào trước sân ga, vẫn quay đầu lại nhiều lần.
Nhưng, cuối cùng, cô vẫn không thấy được anh--
[Oa! Thẩm Hàn Vũ, cậu rớt xuống hố nước nào vậy?'> Vừa thấy bạn cùng phòng bước vào, Tề Quang Ngạn kinh ngạc kêu lên.
Thật là, toàn thân không chỗ nào không ướt, bọn họ chẳng phải che ô đi ư? Sao có thể như vừa bước ra khỏi vũng nước?
Thấy ô nắm trong tay còn chưa mở, lại ngẩng đầu nhìn cậu ta. [Có ô không dùng, cậu bị thần kinh à?'>
Thẩm Hàn Vũ không lên tiếng, trực tiếp đi vào phòng. Tề Quang Ngạn đi theo, dựa vào tường, kêu lên một tiếng: [Này'>
[Đừng có phiền tôi!'> Thẩm Hàn Vũ đầu cũng không quay lại, vùi mặt vào lòng bàn tay. Một giây, hai giây, ba giây, đột nhiên ngẩng đâu. [Em gái tôi đâu?'>
[Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi? Tôi còn tưởng cậu say sưa trong tình yêu mà quên mất còn có cô em gái nữa!'>
[Em gái tôi rốt cuộc đi đâu rồi?'>
[Chẳng phải cậu kêu tôi đừng phiền cậu?'> Giọng nói tỉa tót từng câu chữ* (chỉ bám vào nghĩa đen của câu nói), cố tình dụ anh.
Nếu Tề Quang Ngạn định kiểm tra tính kiên nhẫn của anh, vậy chỉ sợ là thất vọng. Anh túm cổ áo Tề Quang Ngạn, nghiến răng rít lên: [Tôi hỏi cậu, em gái tôi đi đâu rồi!'>
[Về rồi! Đây là thứ cô ấy nhờ tôi gửi cho cậu.'> Tề Quang Ngạn khó chịu hất tay anh ta.
Mở thư ra, trong đó chỉ viết vài chữ đơn giản:
[Anh, em về đây.
Em không ngốc, toàn bộ năm tháng biết anh trong đời, sẽ không thể không hiểu ý anh.
Từ khi gặp mặt tới nay, anh luôn có ý bóng gió với em, quá khứ không bao giờ quay lại được nữa, rõ có, ngầm có, thậm chí là điều anh muốn làm, không muốn làm.
Thực ra, anh không cần làm vậy, em từng nói nghe lời anh, thì sẽ ngoan ngoãn làm theo ý anh, vì vậy em trở về, lặng lẽ chờ đợi, cho tới khi anh không còn cảm thấy em là gánh nặng mệt mỏi.
Em biết con người không thể không trưởng thành, rất nhiều việc đều đã thay đổi, cho dù chúng ta muốn hay không muốn, nhưng, có vài việc mãi mãi không đổi thay, ví dụ -- vị của quả khế.'>
Anh nhìn thấy quả khế vừa chín trong tay, có một phần nhỏ không cẩn thận bị hỏng. Căn cứ vào kinh nghiệm tích lũy được trong bao năm ăn khế cô hái, cho anh biết, quả khế này tuyệt đối chua, nhưng trong chua lại mang cả vị ngọt.
Hơi nước mù mịt trong khoang mắt anh. Một câu [Vị của quá khế này'>, nói hết tất cả nỗi lòng chua xót khổ sở.
Cô biết anh hiểu, vì vậy mới viết ra câu này, thay cho tất cả những điều không thể nói.
Việc đã qua như đoạn phim, từng cảnh từng cảnh chạy lướt trong đầu, liên quan tới anh và cô, những ký ức cùng nhau cười khóc, mãi mãi không phai màu…
Anh đang làm gì? Người con gái này là người anh toàn tâm toàn ý bảo vệ từ trước tới nay, anh từng sợ cô tổn thương đau lòng biết bao, nhưng bây giờ, lại chính tay anh đẩy cô ra, để cô một mình mù mịt, bất lực đối diện với cuộc sống cô độc……
Tề Quang Ngạn nghiên cứu biểu hiện của anh, lẩm bẩm tự nói: [Thực không hiểu cậu, rõ ràng rất quan tâm tới em gái, sao còn thể hiện cái vẻ đức hạnh chết tiệt chỉ mong sao đuổi cô ấy đi…..'>
Thẩm Hàn Vũ vo lá thư trong tay, không thể nào nghĩ nhiều hơn, quay người chạy ra ngoài.
Anh phải đuổi theo cô! Nếu đuổi kịp, anh sẽ không màng tất cả mà giữ cô ở lại!
Nhảy lên xe, anh chạy như điên trên đường, mưa càng lúc càng to, rớt xuống vào mắt anh, tầm nhìn bị mờ nhạt. Anh nếm được nước mưa trong mắt chảy xuống, mằn mặn.
Tề Quang Ngạn sai rồi, anh không phải thần kinh có ô không dùng, mà là nếu không ướt mưa, anh không thể giải thích vì sao nước có thể chảy đầy mặt dù cách một cái ô….
Tiếng nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, anh tăng ga lên, chạy điên cuồng trên đường lớn của Đài Bắc, trong mắt không nhìn thấy tín hiệu giao thông, càng nhanh hơn chút! Chỉ cần nhanh hơn chút, anh có thể đuổi kịp cô --
Đèn xe chói mắt đối diện, anh không kịp phản ứng, một cơn đau tới tận xương, anh chỉ nghe thấy tiếng va chạm đinh tai nhức óc, đồng thời, cũng làm mất đi cả thính giác, thị giác của anh --
Nhưng, ý thức anh vẫn còn, trước khi nhắm mắt, trong tay vẫn giữ chặt bức thư cô để lại.
[Tình, Trái tim của anh, cũng vẫn luôn không thay đổi, em biết không?'>
Phần 2: Nhìn từ xa
Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên thay đổi của thời gian.
Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu cán cân tình yêu.
Thiên đường, địa ngục, em nhìn anh từ xa nhưng không thể chạm tới.
Cứ như vậy sự dây dưa giữa sống và chết, mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.
---------------
Chương 6. Gặp nhau ở cùng một điểm
[Tình!'> Tỉnh lại sau cơn mơ, Thẩm Hàn Vũ thất thanh gọi.
Ngồi dậy, kinh ngạc thấy mình đầy mồ hôi.
Thẩm Hàn Vũ thở dốc, giơ tay bật đèn đầu giường, nhìn đồng hồ, mới 2h30.
Anh quệt quệt mặt, lau mồ hôi, không thể ngủ được nữa.
Tay phải vô thức xoa phía ngoài bắp đùi. Chỗ này có sẹo, sâu tới mức chướng mắt, là vụ tai nạn 3 năm trước để lại.
Nghĩ tới đây, anh nhắm mắt, cảm giác đau đớn trần trụi lại tuôn ra lần nữa, không phải đến từ cơ thể, mà từ trái tim trong lồng ngực.
Hôn mê gần 1 tháng, sau khi tỉnh lại, anh nằm viện, anh không đuổi kịp cô, thậm chí bị thương tới nỗi không thể động đậy, không đi đâu được.
Cuối cùng anh cũng rõ, đây là số mệnh của họ, từ giây phút họ sinh ra đã định sẵn, họ không có quyền phản đối, chỉ có thể thuận theo.
Sự kháng cự của anh, chỉ đối lấy vết thương toàn thân.
Thậm chí, đến lần gặp mặt cha cuối cùng, và việc lo ma chay cho người thân cũng đều không kịp.
Bài học này, rất đau, đau tới nỗi anh không thể không thấy rõ, đồng thời tiếp nhận sự thật -- anh, không có quyền tùy ý.
Anh hiểu rồi, cũng thỏa hiệp rồi, ngày hôm đó, trên giường bệnh, anh không quan tâm vết thương toàn thân, cười to, cười tới nỗi nước mắt chảy, toàn bộ nhân viên điều dưỡng cho rằng anh chịu sự kinh hoàng quá lớn trong vụ tai nạn xe, tìm bác sỹ tâm lý cùng hội chẩn.
Anh không điên, chỉ có bản thân anh biết, anh không điên, chỉ là tỉnh rồi, lại như thế mà thôi.
Sau khi khỏi, anh chăm chỉ hơn bất cứ người nào, toàn bộ suy nghĩ đều đặt vào việc học hành, ngoài điều đó ra, thì làm thêm, kiếm tiền, mọi thứ của quê nhà Bính Đông, vị cỏ xanh xen lẫn gió nhẹ trong ký ức những ngày hè, tiếng gà trống buổi sáng sớm, cảm giác chân trần giẫm trong nước suối trong veo, cùng với gương mặt cô bé thích cười, thích ồn ào đó… đều bị chôn giấu ở một nơi rất sâu, rất sâu trong trái tim, thời gian càng lâu, cuối cùng sẽ quên lãng.
Năm cuối, anh làm bác sỹ thực tập, vì phải luân phiên, sớm đã không làm việc và nghỉ ngơi bình thường; tình trạng đột phát của bệnh nhân, không thể thuận theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bạn.
Tháng thứ 4, anh bị điều tới khoa nhi. Đừng coi thường trẻ con, cho rằng rất dễ đối phó, trên thực tế, chúng khóc ầm ĩ nhưng lại không biết sai trái như người lớn.
Một bác sỹ thực tập khác cùng thời kỳ trực tiếp nói thẳng là ăn không tiêu, còn hỏi anh sao có thể đối phó với [phần tử khủng bố'> còn đáng sợ hơn sa tăng.
Anh chỉ bĩu bĩu môi, ứng phó một câu: [Nhẫn nại đi!'>
Có vài người còn chêu trọc sau lưng, anh không chỉ được ưa thích trong đám con gái, đến đối với đứa trẻ cũng có cách, quả thực lớn nhỏ đều đạt được. Họ sao biết, em gái anh chính là một tay anh chăm tới lớn.
Anh rất có kinh nghiệm vỗ về trẻ con.
Hôm nay, một khu tiểu học bùng nổ sự việc nhiễm độc trong bữa trưa dinh dưỡng, các bác sỹ tập trung chật như nêm, một đám tiểu ma đầu cùng khóc ầm ĩ, dường như khiến người khác sắp kiệt quệ tinh thần, không dễ dàng gì mà hoàn thành tất cả các việc, trở về chỗ ở, anh mệt tới mức nằm vật, không muốn động đậy.
[Hàn Vũ, anh ăn cơm chưa?'> Một đôi tay nhỏ đẩy đẩy anh.
Anh mệt mỏi rên lên một tiếng, không mở mí mắt.
Lưu Tâm Bình thấy anh mệt tới nỗi không nói ra câu, thở khẽ một cái. [Vậy được rồi, anh nghỉ đi, em làm ít đồ đặt trong lò vi sóng, anh tỉnh dậy hâm nóng rồi ăn. Em giúp anh cầm thư trong thùng thư vào rồi, đặt trên bàn, anh có thời gian thì nhớ xem.'>
Anh không đáp lời, e rằng không biết đã lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Lưu Tâm Bình vuốt nhẹ gương mặt anh tuấn ngủ say của anh cùng với tình yêu và sự đau lòng không nói thành lời --
[Vậy em về đây.'> Giọng nói nhẹ tới mức gần như tự nói, cô luyến tiếc rút tay về, giúp anh đóng cửa.
Sau đó, Thẩm Hàn Vũ mở mắt, nhìn cửa phòng đã đóng...