Thất tịch không mưa
Posted at 25/09/2015
434 Views
'>
[Em bảo đảm!'> Thẩm Thiên Tình giơ ba ngón tay ra thề.
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay cô. [Anh tin em.'>
[Vậy tốt rồi, nếu cần học, vấn đề sách vở phải nghĩ cách. Em nhớ em có một người bạn, em gái cô ấy năm ngoái thi xong, sách cấp 3 chắc vẫn chưa vứt đi, em đi hỏi xem có thể lấy vài quyển về không.'>
Lưu Tâm Bình nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ.
[Như vậy sẽ không làm phiền chị Lưu chứ?'>
[Không đâu!'> Lưu Tâm Bình cười cười xua tay. [Em là em gái của Hàn Vũ, chị cũng coi như em gái mình, em có vấn đề gì cứ việc đến tìm chị, đừng khách sáo.'>
Thẩm Thiên Tình ngước mắt nhìn anh, Thẩm Hàn Vũ thanh lọc cổ họng, không nhìn. [Tình, em đi tắm trước đi, những thứ khác sau khi bọn anh thảo luận xong sẽ cho em biết.'>
Cô gật đầu, ngoan ngoãn vào bếp. Lưu Tâm Bình theo sau cũng muốn đi ra, anh đột nhiên gọi cô – –
[Tâm Bình, cảm ơn em.'>
Không đợi cô hồi đáp, anh đi lên trước, còn người được cảm ơn phía sau vẫn sững sờ chưa hoàn hồn lại.
Tình cảm sâu nặng cô dành cho anh, bao việc cô làm cho anh, anh chưa từng nói qua lời cảm ơn, nhưng bây giờ, cô chỉ giúp em gái anh có chút việc mà thôi, anh lại dễ dàng mở miệng thể hiện sự cảm ơn?
Lẽ nào nói – – Em gái đối với anh mà nói, còn quan trọng hơn cả bản thân anh rất nhiều?
Tề Quang Ngạn vỗ vỗ vai cô. [Quen thì tốt!'> Sức ảnh hưởng của Thiên Tình đối với Thẩm Hàn Vũ rất lớn, 3 năm trước anh từng thấy qua.
--------------
Thẩm Thiên Tình tắm xong, ngồi cạnh Thẩm Hàn Vũ, tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, anh nhìn cô một cái. [Mặc thêm quần áo, tránh bị cảm.'>
[Không sao!'> Cô ngại đứng lên, trực tiếp dựa vào anh, Thẩm Hàn Vũ một tay ôm cô để truyền hơi ấm, đưa bảng tiến độ vừa dự tính ra trước mặt cô. [Anh nghĩ rồi, em tốt nghiệp cũng được một thời gian, muốn tự mình ôn lại cũng khá vất vả, anh bận việc, không thể bao đồng tất cả, Tiểu Tề và Tâm Bình đồng ý nhiệm vụ gia sư, Tiểu Tề tuy nhìn có vẻ lưu manh, nhưng lĩnh vực sử địa khá mạnh, văn thì đi hỏi Tâm Bình, anh phụ trách lĩnh vực toán lý.'>
Thẩm Thiên Tình cẩn thận cầm bảng tiến độ. [Cảm ơn mọi người!'>
[Khách khí gì chứ! Anh đang nghĩ, em đã muốn ở lâu dài, hôm nào anh đưa em đi dạo, thuận tiện giới thiệu vài người bạn cho em làm quen, anh trai em bận việc của mình, cũng không thể việc gì cũng dựa vào cậu ấy, em cũng có cuộc sống của mình.'> Tề Quang Ngạn cướp lời.
Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu nhìn anh trai, trưng cầu ý kiến anh.
Thẩm Hàn Vũ nghĩ một chút, gật đầu. [Quen thêm vài người bạn, mở mang tầm nhìn cũng tốt.'> Con người sống trong môi trường xa lạ, ngoài anh ra, không có ai có thể nói chuyện với cô ấy, khó trách cô đơn, để Tề Quang Ngạn giải quyết vấn đề này là được rồi. Tuy hình tượng con người này rất cầm thú, nhưng về cơ bản, anh tin tưởng nhân cách phẩm hạnh, nếu không cũng sẽ không trở thành bạn thân với cậu ta. Giao Tình cho cậu ta, anh không lo lắng gì.
[Những người bạn đó, anh cũng quen à?'> Cô tò mò hỏi.
[Quen, bạn thời đại học chiếm đa số, có người còn từng qua lại với anh trai em, đến bây giờ vẫn còn khó quên tình cũ với cậu ta nữa đấy!'>
[Thật ư?'> Cô nghiêng đầu tìm chứng thực, Thẩm Hàn Vũ nhắm mắt không tự nhiên.
[Em nghe cậu ta đang nói xằng.'>
[Tôi nói xằng? Cậu mới nên dựa vào lương tâm mà nói, Gia Nghi chẳng phải từng qua lại với cậu ư? Vận Như là bạn gái cũ thứ mấy của cậu? Còn nữa, lần trước gặp Uyển Huyên, cô ấy nói bây giờ nghĩ tới cậu vẫn đau lòng, từng yêu đương với cậu thì rất khó rung động với người đàn ông khác? Đổi người yêu so với ai cũng nhanh hơn cả, hơn nữa mỗi một người con gái cậu từng qua lại, mãi mãi chỉ có nhớ nhung mà không có oán hận với cậu?'>
Thẩm Hàn Vũ ho sặc. [Cậu nhất định phải nói những lời này trước mặt em gái mình hả?'>
Kỳ thật, vì sao mỗi lần chỉ cần nhắc tới tình sử phong lưu của cậu ta trước mặt Thiên Tình, cậu ta liền có dáng vẻ đứng ngồi không yên? Nói biểu hiện không tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu không tự nhiên…
[Đi không ngay thẳng, ngồi không đoan chính còn sợ người khác nói? Thiên Tình, anh nói cho em biết, tuy nhìn anh có bộ dạng rất ăn chơi, thực ra bên trong tình cảm thuần khiết tận xương tủy, nào giống anh trai em, bề ngoài chính nhân quân tử, nhưng sâu thẳm chơi còn dữ hơn bất kỳ ai, đây gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!'>
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tề Quang Ngạn đã tử trận rồi!
Không bịt được cái miệng này, anh thay đổi chủ đề: [Thời gian không còn sớm nữa, Tình, chẳng phải em nên ngủ rồi ư?'>
[Em muốn nghe thêm chút chuyện của anh, vẫn chưa muốn ngủ.'>
[Những lời phát ra từ miệng tên này chẳng có gì bổ béo, không nghe cũng được.'>
[Vậy em nghe chị Lưu nói --'>
[Tình! Nghe lời!'>
Thẩm Thiên Tình cam chịu ngậm miệng, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn anh.
[Muốn ngủ phòng anh không?'> Anh hỏi.
Cô gật đầu. [Có được không?'>
[Ngủ phía trong, nếu không em sẽ rớt xuống giường.'>
[Cảm ơn anh!'>
Đợi cô biến mất sau cánh cửa, Thẩm Hàn Vũ quay đầu, bắt gặp hai gương mặt kinh ngạc.
[Hai người - - không phải ngủ chung đấy chứ?'> Tề Quang Ngạn lắp ba lắp bắp, nói lắp nghiêm trọng.
[Bọn tôi ngủ chung từ nhỏ, tôi còn giúp cô ấy tắm, thay bỉm.'>
[Nhưng đó là hồi nhỏ mà, bây giờ cô ấy lớn như vậy…'> Lưu Tâm Bình định nói nhưng thôi.
Thẩm Hàn Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: [Lớn hơn cũng vẫn là em gái tôi, cô ấy vừa tới một nơi xa lạ, tôi ở bên cô ấy có gì không đúng?'>
[Nhưng…'> Tình cảm anh em dù có tốt hơn nữa cũng có giới hạn, bọn họ như vậy chẳng phải… thân mật quá mức ư?
Tề Quang Ngạn nuốt nước bọt. [Điều đó… các người… có thật là anh em ruột không?'>
Nhìn thấu sắc xuân ngập đầu óc cậu ta, Thẩm Hàn Vũ cuộn tròn tờ báo, trực tiếp đập.
Lưu Tâm Bình trầm mặc không nói, nhìn anh chăm chú như có điều suy nghĩ, đồng thời không bỏ qua khóe miệng mím chặt của anh, vẻ đau khổ không dễ gì nhận biết…
Tiễn khách, Thẩm Hàn Vũ vào phòng xem xét, thấy vẻ mặt ngủ say của cô, đắp chăn cho cô, bước ra bên cửa sổ châm điếu thuốc, từ từ nuốt vào nhả ra.
Lâu lắm không hút thuốc, trước đây khi áp lực học hành và áp lực cuộc sống quá lớn, đều ít khi đụng tới, anh không biết những người khác vì sao hút thuốc, nhưng đối với anh mà nói, hút thuốc có thể khiến anh cảm thấy tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
[Anh--'>
[Mùi thuốc làm em tỉnh à?'> Anh vội vàng dập ánh lửa yếu ớt duy nhất trong bóng tối, mở cửa sổ hết cỡ, để gió đêm thổi bay mùi thuốc lá còn lại trong phòng.
Cô lắc đầu. [Anh, sao anh muốn hút thuốc?'>
[Thấy bạn bè bên cạnh hút, tự nhiên biết, đó chỉ là một cách giải tỏa tâm lý, em yên tâm, anh hiếm khi hút.'>
[Bây giờ tâm trạng anh không tốt à?'>
[Không có, em ngủ đi!'> Thẩm Hàn Vũ vứt đầu thuốc lá đi, cầm bộ đồ vào phòng tắm.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn, vị trí cạnh cô trên giường hơi lún xuống, mùi thơm nam tính sau khi tắm xong vấn vít bên mũi.
Sau khi im lặng một hồi, cô nhẹ nhàng nói: [Anh thực sự -- qua lại với rất nhiều bạn gái ư?'>
[Ừ.'>
[Vì sao?'>
[Vì cô đơn, vì muốn có người ở bên.'> Vì sợ – cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
[Vậy tình yêu? Anh từng yêu bọn họ không?'>
Yêu? Anh bị hỏi đến nỗi ngớ ra.
[Anh không biết.'> Anh thực sự không biết đó có phải là yêu không, anh chỉ cần có người có thể ôm anh, lấy nhiệt độ cơ thể của loài người nguyên thủy an ủi lẫn nhau, xua đuổi cả một khoảng lớn lạnh lẽo cô độc tới phát hoảng trong nội tâm – –
Cô không nói gì nữa.
Thẩm Hàn Vũ nhắm mắt, lồng ngực đau thắt. [Tình có cảm thấy anh rất thối rữa không?'> Đừng nói cô, đến anh cũng phỉ nhổ hành vi lăng nhăng của mình!
Cô đột nhiên quay người sang, ôm chặt anh. [Em cứ tưởng người bị vứt bỏ là em, bây giờ mới biết, hóa ra anh trai cũng bị vứt bỏ --'>
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Thẩm Hàn Vũ sững người, lập tức đau lòng ôm chặt cô.
Cô hiểu… vậy mà cô hiểu.
6 năm vứt bỏ cô, đồng thời anh cũng vứt bỏ bản thân, lưu đày trái tim trong sự cô đơn và giày vò ác độc, đây là trừng phạt, anh chưa hề sống tốt hơn cô.
[Chị Tâm Bình – khác – à?'> Một câu nói không ngờ, làm anh sững sờ.
Anh lơi tay. [Sao có thể nói vậy?'>
[Em cảm thấy được, anh đối với chị Tâm Bình không phải hoàn toàn không quan tâm, vậy tại sao anh có thể qua lại với nhiều cô gái thế, đối với chị Tâm Bình lại không thể tùy ý ham muốn? Với cá tính của anh, càng là người hay việc anh quan tâm, càng giấu trong lòng, suy tính quá nhiều, ngược lại không dám dễ dàng đi giành lấy, em đoán đúng không?'> Tim nhâm nhẩm đau. Sáu năm, có thể thay đổi bao nhiêu? Có phải anh trai sớm đã không còn là của cô nữa?
Anh nín lặng, một câu cũng không đáp nổi.
Rất lâu, rất lâu sau, cô khẽ giọng nói – [Anh, trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?'>
Trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?
Câu hỏi yếu ớt nhợt nhạt đưa ra trong màn đêm, lay động nội tâm bị chấn động, quanh quẩn nhiều lần.
Chương 8. Chờ đợi
Tề Quang Ngạn trở thành khách thường xuyên của Thẩm gia, không ngày nào không siêng năng giẫm lên bậc thềm, Thiên Tình tự nhiên cũng dần quen thuộc với anh, thân phận ban đầu [bạn của anh trai'>, thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu.
Tề Quang Ngạn là nhân vật tiêu biểu của phái hành động, nói muốn giúp Thiên Tình làm quen môi trường, liền đưa ra một bảng kế hoạch, làm theo bảng biểu, tiếp xúc lâu, cô cũng dần dần biết Tề Quang Ngạn sau một năm tốt nghiệp, tiết kiệm chút tiền, cũng tạo chút danh hiệu, liền tích cực cùng bạn bè hợp tác mở một văn phòng luật sư, kinh doanh cũng rất tốt, chẳng trách anh có thể nói giúp cô sắp xếp công việc chẳng phải việc khó.
Xét từ tiêu chuẩn đời thường, điều kiện của anh đã là lựa chọn nhất thời, tiền đồ tương lai sẽ không có điểm dừng, có một lần còn nửa đùa với cô rằng: [Bây giờ phát hiện anh trai Tề em là mẫu đàn ông tốt, phóng khoáng, tình cảm thuần khiết, chất lượng tốt của thế kỷ vẫn chưa muộn, xem ra em là em gái của bạn thân anh, lại xinh đẹp ngọt ngào rung động lòng người, cho em được hưởng quyền ưu tiên, cần không? Cần không? Đàn ông đỉnh như thế này, không quyết định sớm là tổn hại của em, muốn hẹn sẵn thì mời sớm!'>
Cô chỉ cười, bị động tác anh trêu chọc khiến cô thoải mái.
Ngoài chị Tâm Bình, sau này cô còn quen vài người nữa, bao gồm cả Uyển Huyên - bạn gái cũ của anh trai.
Đó là loại phụ nữ có trực giác đặc biệt, nhìn thấu trong tim chị Uyển Huyên vẫn chưa thể buông anh, hỏi chị vì sao đồng ý chia tay, chị nói – [Chia tay là chị nói ra.'>
[Cái gì?'>
[Chị không phủ nhận, đến giờ chị vẫn rất yêu anh ấy, nhưng nếu lại một lần nữa, chị vẫn sẽ làm như vậy.'>
[Anh em làm gì rồi? Khiến chị…'>
[Không có, cái gì anh ấy cũng không làm. Tất cả mọi người đều nói anh ấy đào hoa, sau khi kết thúc một cuộc tình, thường rất nhanh chóng bắt đầu cuộc tình khác, nhưng trong khi qua lại, anh chưa bao giờ đặt hai chân lên hai con thuyền* (bắt cá hai tay), hơn nữa đối với bạn gái tuyệt đối dịu dàng chu đáo, tốt tới nỗi không thể soi mói.'>
[Em không hiểu…'> Nếu anh đã tốt như thế, chị ấy lại yêu sâu đậm, vì sao còn muốn rời xa?
Lâm Uyển Huyên cười. [Cho dù có yêu anh ấy nữa cũng chỉ có sự tôn nghiêm cơ bản, sâu thẳm trái tim anh ấy cất giấu một người, có lẽ đến bản thân anh ấy cũng chưa phát hiện ra, vì anh ấy giấu rất kín, rất tốt, nhưng một người con gái dùng trái tim để cảm nhận anh ấy, sẽ nhìn thấy hết tất cả, chị không rõ người con gái này là ai, càng không hiểu anh đã yêu sâu đậm đến thế, vì sao không dám đi tìm cô ấy, ngược lại còn qua lại với hết người con gái này tới người con gái khác mà anh ấy thực sự không hề thật lòng, chị chỉ biết rõ, thể xác anh ấy bên mình, nhưng linh hồn thì ở mãi nơi xa, thậm chí chị cảm thấy anh ấy đang nhìn qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không muốn thế thân.'>
[Em tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì anh ấy, trong lòng anh ấy rất đau khổ, thậm chí chị lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình anh ấy cũng không có thì làm thế nào? Có lúc nhìn đôi mắt hoang vắng mênh mang của anh ấy, cảm thấy anh ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy cọc gỗ có thể vịn vào, cho dù đó có phải là anh ấy cần hay không… anh ấy trước giờ đều vô tâm làm tổn thương người khác, nhưng không được giúp đỡ, trái tim hoảng loạn chỉ có thể tóm chặt bất cứ một người con gái nào có thể cho anh ấy sự ấm áp, không để bản thân bị chìm ngập trong sự cô đơn lạnh giá hoang vắng…'>
[Vậy ư?'> Tim cô đập nhanh, nghĩ tới đối thoại của họ tối đó… [Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.'> Cô không nỡ.
Lâm Uyển Huyên lắc đầu cười đau khổ. [Em tuổi còn nhỏ, sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu bản thân mình, là một việc rất đau khổ.'>
[Em hiểu! Vì có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, là một việc rất khó, có vài người đến lập trường chờ đợi cũng không có, nhung nhớ trở thành một loại ước mơ xa vời, thực ra chỉ cần có thể thấy anh ấy, biết anh ấy sống như thế nào, chẳng phải là một loại hạnh phúc ư?'>
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lâm Uyển Huyên nghe xong sững người, bắt đầu dùng con mắt mới nhìn cô chăm chút.
[ Trong lòng – em có người rồi à?'> Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó… đây không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra.
Cô mím môi, trả lời: [Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có anh trai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.'>
Thực sự như vậy ư? Nhưng, một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu, sao có thể phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy? Đó là một loại cố chấp đến bùng cháy…
Đã là em gái của Thẩm Hàn Vũ, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Thẩm Thiên Tình – cô ấy là một người con gái đặc biệt, tế nhị.
Ngoài Lâm Uyển Huyên ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Thẩm Hàn Vũ quen, mọi người cũng đều coi cô ấy là em gái yêu quý của mình, trừ nhân tố Thẩm Hàn Vũ ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới gần.
Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống 6 năm của anh trai, bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm đó của anh, cảm giác như tiến gần thêm một bước lớn, bù cho khoảng không 6 năm.
Cô sẽ từng chút từng ít từ từ tìm lại những ngày tháng bọn họ đã mất, cô tin chỉ cần cô đủ cố gắng, có thể tìm lại được thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô thương nhớ nhất trong ký ức, cùng với – sự qua lại của hai trái tim hiểu nhau.
Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, đồng thời suôn sẻ thi lấy bằng bác sỹ, còn cô cũng không phụ hy vọng của mọi người, thi đỗ đại học như ý nguyện, đỗ khoa mỹ thuật như cô hằng mong.
Anh nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, không an phận viết nguệch ngoạc linh tinh lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, lại giơ nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình.
Sự kiên trì của anh làm tròn ước mơ của cô.
Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô cũng tuyên bố một cách hào hùng: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!
Cuộc sống như vậy rất phong phú, tĩnh lặng, cô thậm chí còn hy vọng, có thể cùng anh nương tựa lẫn nhau cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, thành thật, như vậy chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc?
Buổi tối gần 11h trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng vẫn sáng đèn, cô gõ hai cái, thò đầu vào [Anh, còn bận à?'>
Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào trước bàn máy tính, mười ngón đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình. [Vào đi!'>
Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: [Em ở đây có quấy rầy đến anh không?'>
[Không.'> Vừa trả lời, ngón tay vừa gõ ra một chuỗi tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.
Hôm nay tham dự một ca phẫu thuật thay tim, do ba vị bác sỹ hợp tác cầm dao, hai vị kia đều là bác sỹ uy tín của bệnh viện, nhưng không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy, lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng là một trong số đó, cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đến anh cũng được ưu ái mà lo sợ.
Ý bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sỹ cùng thời kỳ thầm ngưỡng mộ lại ghen tị, nói tiền đồ của anh rất tốt.
Thể xác rất mệt, nhưng tâm hồn lại rất sung sức, anh phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh quá trình phẫu thuật và nhận xét, anh tự tin giao ra một bản báo cáo xuất sắc hết mức.
[Anh, em có việc nói với anh, được không?'>
[Em nói đi...