Những ngón tay đan
Posted at 27/09/2015
508 Views
Lúc 10h đêm.
- Em tới để lấy mấy cuốn sách còn để quên ở nhà anh. – Linh Trang giải thích, cô hơi cúi mặt, chiếc khăn lụa được quấn quanh cổ và trùm cả lên đầu để cho đỡ lạnh, mái tóc mai lòe lòe trước trán khiến cho anh khó lòng nhìn được rõ mặt cô.
- Ừ… - Hoàng Anh thấy cổ họng khô khốc, chỉ nói được một từ duy nhất.
Anh đứng trân trân nhìn cô một hồi mà Linh Trang vẫn không ngẩng đầu lên. Rồi anh dợm bước, rút chìa khóa ra và nói:
- Vào nhà đi.
- Em chỉ lấy sách thôi rồi sẽ về ngay. – Linh Trang bối rối giải thích thêm.
- Vào nhà đi. – Hoàng Anh lại nhắc lại, sau đó anh đưa tay bấm công tắc điện và bước vào nhà.
Linh Trang tháo giầy và để lên kệ, sau đó mới bước vào theo anh. Hoàng Anh cởi áo vắt lên sofa, quay lại thì đã thấy Linh Trang bước qua mặt mình, đi thẳng về phía giá sách kê ở góc nhà. Hoàng Anh cũng mặc kệ, để cho cô tự tìm sách của mình, anh ngồi xuống ghế. Mặc dù lúc này gương mặt anh bình thản và có phần lạnh lùng nhưng trong lòng anh thì đang nổi sóng ầm ầm. Không hiểu sao, lúc nào anh cũng nghĩ mình đã có thể bình tâm lại và sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, nhưng hễ cứ một mình đối mặt với Linh Trang, trong lòng anh lại nổi lên những cảm xúc rất khác lạ, vừa có sự nuối tiếc, vừa có sự nhớ nhung, lại vừa có sự ghen tuông,… Có lẽ, những cơn giận dữ của anh, mối hận trong lòng anh đều bắt nguồn từ sự ghen tuông với kẻ lắm tiền nhiều bạc đã đánh cắp mất cô từ tay anh. Giận người, anh lại giận mình vô dụng, giận mình vì quá ham mê theo đuổi công danh mà mất cô lúc nào không hay.
- Em lấy được sách rồi. Cảm ơn anh vẫn giữ chúng cho em. – Linh Trang có lẽ phát hiện ra một vài đồ đạc cũ của cô như chiếc cốc đôi với anh, chiếc tạp dề màu vàng vẫn treo trên móc ở bếp và mấy con gấu bông nhỏ cô mua cho anh trang trí trong góc tủ đã biến mất, nên cô tỏ vẻ rất cảm kích khi anh giữ lại những cuốn sách cho cô.
Thực ra thì Hoàng Anh cũng chẳng nhớ đâu là sách của cô và đâu là sách của anh trong đống hỗn độn mà cả nửa năm nay anh không sờ tới ấy. Giá sách để ngoài phòng khách anh ít sử dụng, thường thì chỉ có Linh Trang hoặc Hương Anh để ở đó, nên Hương Anh không dẹp chúng đi thì anh vẫn nghĩ đó là của em gái mình. Những cuốn sách anh hay đọc đều để ở cái giá sách nhỏ hơn trong phòng ngủ, đó cũng là nơi anh đã phát hiện ra tờ giấy nhớ Linh Trang còn kẹp lại trước khi hai người chia tay, tờ giấy nhớ mà mãi mấy ngày trước anh mới phát hiện ra.
Cho đến khi Linh Trang chọn xong sách của mình và quay ra thì Hoàng Anh vẫn đang ngồi đó, nhìn cô từ phía sau với ánh mắt tần ngần. Cô hơi cúi mặt xuống, quay lưng lại với ánh điện, nói:
- Em đã tìm xong rồi. Cảm ơn anh nhé! Em về đây!
Thấy Hoàng Anh không nói gì, cũng không có ý gì là sẽ mời mình ngồi lại, cô càng cúi gằm mặt, dợm bước đi về phía cửa. Nhưng mới chỉ nhấc chân đi được vài bước, Hoàng Anh vụt đứng dậy, nói:
- Khoan đã.
Câu nói gần như quát của Hoàng Anh làm Linh Trang giật nảy mình, trong lòng lại âm thầm thở phào. Cô dừng bước, cũng không quay sang nhìn anh, chỉ đứng chôn chân tại chỗ chờ anh đi tới.
- Mặt em làm sao thế kia? – Anh túm lấy cổ tay cô, gằn giọng.
- A!!! – Linh Trang rên nhẹ lên một tiếng vì đau làm Hoàng Anh vội vàng kéo tay áo của cô lên, để lộ ra phần cẳng tay bầm tím rất ghê người.
Đôi mắt và một bên gò má hơn sung của cô có thể dùng phấn để che đi vết bầm, nhưng trên tay thì không. Linh Trang giật tay lại, lui về sau một bước.
- Em không sao. Không cẩn thận nên bị ngã thôi. – Cô cúi đầu đáp, có thể nghe trong giọng nói có tiếng nấc nghèn nghẹn.
- Hôm trước em nói là em tập lái xe nên bị ngã, sao hôm nay đã lại ngã nữa rồi? Em đang nói dối đúng không? Là ai đã gây ra vết thương này? Có phải là…
Hoàng Anh ngừng lại, nén vẻ tức giận, chầm chậm thốt ra một câu:
- Có phải là chồng em gây ra không?
- Không… không… - Linh Trang lắc đầu quầy quậy. – Không phải anh ấy, là em bị ngã thôi.
Nói rồi cô định lách người tránh anh để đi ra cửa, nhưng Hoàng Anh đã túm lấy tay cô kéo lại.
- Khi em nói dối, em thường không dám nhìn anh. Với tính cách của em, chắc chắn không bao giờ tự dung chạy tới đây chỉ để lấy mấy quyển sách kia. Cũng như hôm trước, không phải em hẹn gặp anh chỉ để xin việc cho em gái em. Em đã rời bỏ anh, vậy em còn chạy đến gặp anh để muốn anh an ủi em, hay thương xót em, hay sẽ bênh vực em? – Hoàng Anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng tức giận.
Bị Hoàng Anh bóc mẽ, gương mặt của Linh Trang sầm xuống, rồi đôi mắt đang loang loáng nước của cô chợt trở nên lạnh lẽo, cô cười nhạt nói:
- Anh còn tự mình đa tình đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ anh vẫn cho rằng tôi rời bỏ anh là sai lầm của tôi sao? Sao anh không nghĩ đó là thất bại của mình. Một kẻ bại trận trước chồng tôi thì làm gì có tư cách mà phê phán anh ấy. Phải, là chồng tôi đã đánh tôi, thì sao, tôi tình nguyện bị anh ấy đánh như thế đấy. Anh ấy đánh tôi là trừng phạt tôi vì tôi không chịu vâng lời, cái đó là chồng dạy vợ thì có gì sai? Còn anh thì sao, người nhu nhược và không quyết đoán như anh, nếu không học cách dạy cái con bé kia từ bây giờ đi thì cưới về khéo bị nó cưỡi lên đầu.
- Cô… - Hoàng Anh trừng mắt, hoàn toàn sụp đổ trước những câu nói ngang ngược kia của Linh Trang.
Bàn tay đang giữ lấy cánh tay cô dần dần lỏng ra rồi buông thõng xuống. Anh thất vọng quay đi, nói:
- Được rồi. Em đi đi.
Anh không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa rất mạnh ở sau lưng. Hoàng Anh như một con gà mắc mưa, không còn sức lực mà nằm rũ ra ghế, ngay cả hít thở với anh cũng trở nên khó khăn.
Ngoài hành lang, trước thang máy, Linh Trang đưa tay lên bụm miệng để không phát ra tiếng khóc nấc. Lúc này, nước mắt đã ướt đầm gò má xanh xao và sưng tấy của cô, rửa trôi đi lớp trang điểm qua loa, làm lộ ra những mảng da tím xanh vô cùng xấu xí.
Đêm nay, cô biết đi đâu?
Chương 14: Người cũ tìm tới
- Chị Phụng Anh, áo ấm mới đã phân loại và đóng thùng xong rồi, còn chăn bông cũ và áo cũ thì sao? – Một thành viên của câu lạc bộ Sức Trẻ lên tiếng hỏi khi mọi người đang cùng nhau đóng gói lại đồ dùng để chuẩn bị cho chuyến đi.
Phụng Anh cũng tham gia trong nhóm đóng gói, lại là người trực tiếp lên chương trình cho chuyến đi này nên mọi người đều coi cô là trưởng ban tổ chức của chuyến đi này. Đêm nay cả đội sẽ lên đường đi tới địa điểm làm thiện nguyện nên công việc lúc này trở nên vô cùng bận rộn.
- Em tìm trong mấy cái túi đằng kia xem túi nào đựng bao tải loại lớn thì lấy ra. Em chia chỗ đó ra làm 26 phần rồi đóng mỗi phần vào các bao cho chị, phần nào không có chăn thì sẽ bù bằng nhiều quần áo ấm, nhất là cho trẻ con nhé. Chỗ quần áo và chăn cũ ấy là để cho các hộ trong bản người H’Mông duy nhất của xã. – Phụng Anh ngừng tay đóng gói đồ, vội vàng phân công.
- Phụng Anh, em đã thông báo thời gian cho bên phía công ty tài trợ chưa? – Huân từ đâu chạy tới, cũng có vẻ tất bật lắm, nhưng vẫn không quên hỏi cô.
Phụng Anh chợt nghĩ tới cuộc gọi ngày hôm qua với Hoàng Anh, sau đó đáp:
- Rồi anh ạ! Họ sẽ tới đúng giờ.
- Ừ, anh vừa gọi cho bên nhà xe rồi. Thời tiết trên ấy thế nào?
- Vẫn mưa phùn suốt mấy ngày nay.
- Thế thì gay nhỉ, chắc sẽ lạnh lắm!– Huân chắt lưỡi đắn đo.
- Em vừa gọi điện cho anh bí thư đoàn xã, anh ấy nói đường rất lầy lội, có lẽ chúng ta sẽ phải dừng ở ngoài đường nhựa và di chuyển vào xã bằng xe trâu. Từ đường nhựa vào tới xã khoảng bốn cây số, không an toàn để đánh xe vào tận nơi. Bên đoàn xã sẽ huy động lực lượng xe trâu và xe ba gác để chở đồ vào ủy ban cho chúng ta. – Phụng Anh dừng hẳn tay, tiến lại chỗ Huân để bàn bạc. – Anh nên gọi điện nhắc nhở các thành viên của mình mang áo ấm, chăn nhỏ và các vật dụng giữ ấm, không mang nhiều đồ đạc cồng kềnh để tránh khó vận chuyển. Chúng ta chỉ đi có hai ngày, không cần mang theo quá nhiều vật dụng cá nhân không cần thiết.
- Ừ… Xe của chúng ta không vào được, vậy ngủ nghỉ qua đêm sẽ như thế nào? – Huân băn khoăn.
- Bên xã đoàn đã bàn bạc và đề nghị đoàn chúng ta chia ra thành hai nhóm nhỏ, sẽ nghỉ nhờ tại nhà của dân bản gần đó. Em định mượn nhờ hội trường để ngủ nhưng các anh ấy nói ban đêm rất lạnh, ngủ ở nhà sàn sẽ ấm hơn.
- Vậy thì được rồi. – Huân gật gù. – Em nhớ mang theo văn bản giấy tờ để còn xin xác nhận của địa phương đấy nhé!
Thấy Huân có vẻ căng thẳng, Phụng Anh phì cười, đáp:
- Được rồi. Anh cứ yên tâm và chuẩn bị các bài phát biểu cần thiết đi.
Cũng không trách được, đây là lần đầu tiên câu lạc bộ Sức Trẻ tự tổ chức một chương trình thiện nguyện lớn như thế, Huân không lo lắng mới là chuyện lạ. Cả đoàn sẽ có mười sáu người tham gia, thêm hai đại diện từ nhà tài trợ là mười tám, vì chi phí tham gia khá cao nên các thành viên trong câu lạc bộ dù muốn đi cũng không thể tự túc được số tiền lớn như thế.
Quay đi quay lại một hồi, chỉ đạo bên này một tí, giúp đỡ bên kia một tí, lúc Phụng Anh ngẩng đầu lên thì trời đã xẩm tối. Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã hơn 6h tối. Mọi người đóng gọn đồ đạc rồi cũng rủ nhau đi ăn, còn mình cô loay hoay đến giờ mới xong. Sắc trời đã tối, cảm thấy mình nên kiếm cái gì ăn trước khi lên xe nên Phụng Anh căn dặn mấy thành viên đã đi ăn về trông coi đồ đạc, sau đó cô rời khỏi hội trường.
Vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn gì ở canteen của trường, đột nhiên cô nghe thấy điện thoại đổ chuông. Cô nhìn màn hình điện thoại, thấy số lạ thì cũng không nghĩ gì, lập tức áp lên tai trả lời như một thói quen.
- Alo.
Mãi không thấy ai trả lời, cô lại nhắc lại:
- Alo, cho hỏi ai đấy ạ?
- Phụng Anh? – Đầu bên kia có tiếng đàn ông trầm thấp vang lên.
- Vâng. Ai đấy ạ? – Cô vẫn đáp một cách từ tốn.
- Anh Quân đây. Anh đang ở cổng trường em, gặp anh một chút nhé!
Cả người Phụng Anh tê liệt như có một dòng điện vừa xẹt qua, suýt chút nữa cô buông rơi cả điện thoại.
- Làm sao anh biết số điện thoại của em? Làm sao anh biết em học ở đây?
- Thật dại dột vì ngày ấy anh đã chẳng hiểu em chuyện gì. Anh đã xem hợp đồng của em với công ty anh, nên anh biết địa chỉ và số điện thoại này của em. Đi ăn tối với anh được không?
- Xin lỗi, nhưng chút nữa bọn em phải lên xe đi Sơn La rồi.
- Vậy sao? Anh tưởng ngày mai mới đi. Thế này, chúng ta kiếm một quán café nào đó gần đây ngồi cũng được chứ?
Phụng Anh ngần ngừ, rất muốn từ chối lời mời này. Nhưng Quân đã biết số điện thoại của cô, cũng biết cô học ở đây, lại biết cô và Hoàng Anh quen nhau, dù cô có thay đổi số điện thoại thì cô vẫn cứ phải tới trường hằng ngày, ít nhất là nửa năm nữa, không hôm nay thì hôm khác Quân sẽ lại tìm cô mà thôi.
- Anh hỏi đường vào quán café Melody ở gần canteen của trường em đi, em sẽ đợi anh ở đó...