XtGem Forum catalog

Nhẹ bước vào tim anh

Posted at 25/09/2015

1114 Views





Mái tóc xoăn khẽ bay trong gió ....



***



Cách đó không xa, một người mặc trang phục màu đen , ngồi trong chiếc xe cũng là màu đen...Miệng nhai cao su, tai nghe phone, tay gõ nhịp trên vô-lăng...Dáng vẻ rất thư thái nhưng thật ra là người đó đang rất chăm chú quan sát hết thảy mọi thứ. Đôi mắt tinh ranh đầy ý cười, mờ ám nhìn hai người đang bước vào chiếc xe đua .



Cô bé kia trước lúc vào xe còn quay đầu vẫy vẫy tay với cô bạn.



Rồi anh hướng mắt về cửa hàng sách, cười một cách chế giễu với cô gái đang cố đứng nép sau gian hàng kia.



Miệng huýt sáo...tay còn lại lôi ra chiếc điện thoại màu đen...



-



Hello ! Miss Hoài Vân . Đã biết cô bé ấy là người mà cô không được phép động tới rồi chứ ! Be careful !



Anh nhếch miệng nhìn cô ta đang hoang mang ngó quanh ...



Chiếc điện thoại chỉ còn lại tiếng tút dài...



Và ngày hôm ấy,ngay chính nơi đó, không hề bất kì một ai phát hiện ra rằng trong phạm vi gần ngôi trường kia, có tới 10 chiếc xe màu đen nằm rải rác...



***



Tôi hai tay chống cằm, nhìn anh đang im lặng ăn ở phía đối diện.



Thần thái của anh có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều.



Nhưng mà tôi vẫn phải lo lắng .



Anh chỉ toàn ăn những thứ thế này thì không tốt một chút nào hết !



Đang lúc tôi suy nghĩ mông lung và ngắm anh thì một giai điệu quen thuộc vang lên.



Ồ , là một trong những bài hát tôi thích nhất đây mà.



Cách không xa chúng tôi, chiếc màn hình Led rộng lớn đang chiếu một Music Video của Rin Baby .



Tôi mải mê đắm chìm vào đó...rồi liếc anh :



-



Em thấy anh làm kinh thế như vậy rất tiếc ! Nếu anh làm nghệ thuật có phải hay hơn không. Tiêu chuẩn của một nghệ sĩ anh có đủ cả đấy ! – nói xong tôi còn thở dài.



Tôi là đang suy nghĩ cho ngành nghệ thuật và xem xét dưới con mắt của một người nghệ sĩ đấy !



Anh hơi ngẩn người nhìn tôi :



-



Muốn anh làm mấy cái đó ?



-



Anh xem kia kìa – tôi chỉ vào màn hình Led kia – thần tượng em đấy ! Không bằng một góc của anh mà cực kì nổi.



Nói xong tôi có hơi giật mình. Ngay cả thần tượng bao nhiêu năm trời mà tôi cũng xem thường rồi...



Anh bỗng gọi phục vụ lại , ra lệnh :



-



Tắt cái kia.



Người phục vụ đờ đẫn một lúc mới biết ý anh là tắt chiếc màn hình Led .



Tôi ...cực-kì-mất-hứng !!!



Nhưng hình như tôi hiểu ra cái gì đó rồi, lại liếc anh :



-



Anh không cần phải thế mà ! Dù anh hát không hay nhưng mà người ta có thể chỉnh sửa giọng . Ừm... Diamonds World là sự lựa chọn tốt nhất.



Anh vẫn đang im lặng vừa ăn vừa lắng nghe tôi nói , chợt khựng người lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt như có màn sương mỏng bao phủ và cả những tia phức tạp :



-



Vy Anh, em vừa nói công ty gì ?



Ồ, là do tôi phát âm sai đây mà. Cái từ World đáng ghét kia, không hiểu sao mà nếu tôi chỉ cần không để ý thôi thì sẽ đọc thành từ Word ngay !



Lần này, tôi cẩn thận phát âm :



-



Công ty Diamonds World ấy .



Anh nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên một tia khó đoán...



Một lúc sau, anh khẽ cười :



-



Vy Anh ! Mấy thứ ấy rất nhảm nhí.



-



...



***



Trên con đường vắng, chỉ có những vệt nắng trải dài....



Gió hè nhè nhẹ lay động cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.



Một cậu bé mới chỉ ít tuổi nhưng đã mang dáng vẻ đầy khí chất và toát lên một sự quyết đoán mạnh mẽ.



Anh ngồi cạnh cánh cửa gỗ, hai chân duỗi thẳng, khóe miệng nâng lên :



-



Bé con, nhắc lại nào !



Bên trong cánh cửa gỗ, cô bé nhanh nhảu đáp :



-



Word.



Anh bật cười :



-



Sai rồi. Là World.



Giọng cô bé có chút phụng phịu :



-



Tại sao lại sai hả anh Duy Phong ? Thế giới là Word ,anh dạy em như thế cơ mà.



Ánh mắt anh thoáng tia cười. Bé con này bắt anh phải dạy bé con tiếng anh. Đã được ba ngày rồi, bé con học rất nhanh nhưng duy nhất có từ World lại cứ phát âm thành Word.



Cũng một phần vì hai từ này khá giống nhau, mà tốc độ bắn ngoại ngữ của anh lại rất nhanh nên bé con khó phân biệt.



-



Lại nhé ! – anh cố phát âm một cách chậm nhất có thể - World !



-



Word !



-



Không phải. World !



-



Em không biết. Là word mà !



-



World !



-



Kệ đấy, em ứ học nữa đâu.



-



...

Lúc rời khỏi quán, tôi nói với anh :


- Bây giờ em về nhà với bố đây . Anh sẽ về công ty à ?


Anh lướt qua chiếc đồng hồ màu xám bạc , nhẹ nhàng :


- Không. Tới thành phố A khảo sát một chút .




Thành phố A ? Không phải cách nơi đây rất rất xa à.


Tôi có chút hoảng hốt :


- Anh đi bao giờ mới về ?


- Đi trong ngày.


Tôi vân vê chiếc mũ len trong tay :


- Trong ngày á ? Như thế có gấp quá không ?


- Ừ không. - Anh tháo đôi găng tay đen ra, giúp tôi đội mũ len, cười một tiếng .


Tôi ngơ ngác :


- Anh cười gì thế ?


Anh chăm chú chỉnh chỉnh lại chiếc mũ :


- Vy Anh rất nổi bật đấy. Nhiều màu thế này.


A ! .... Thì sao chứ....