The Soda Pop

Nhẹ bước vào tim anh

Posted at 25/09/2015

1118 Views

..


Có khi nào chị ấy lại đang viết trên bảng thông báo không ?


Bụi phấn rơi trắng xóa...Khuôn mặt đầy tức tối...


Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã cảm thấy lạnh hết cả người !


Hơn cả phim kinh dị !


Tôi khó chịu ho vài tiếng . Sắp không chịu nổi nữa rồi .


Hừ hừ, mùi thuốc càng ngày càng đậm .


Trúc Vũ làm cái gì mà lâu thế không biết nữa ?


Thật lắm chuyện ! Biết vậy tôi đi một mình cho rồi.


Ai bảo cái gì hai đứa tôi cũng phải làm cũng nhau cơ chứ .


Trong bệnh viện trắng xóa thế này, tiếng chuông Lolli vang lên thật lạc lõng.


Tôi mò mẫm trong túi , không thèm nhìn số, nghe máy với giọng điệu đầy mệt mỏi :


- Alô.


- Là anh.


Vừa nghe thấy chất giọng gây nghiện của anh, tôi liền cảm thấy tỉnh táo hẳn, cười một cách cực kì tự nhiên .


Giọng anh pha chút lo lắng :


- Vy Anh, hôm nay tới bệnh viện à ?


Vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, tôi như sắp khóc tới nơi, nói như mách tội :


- Tại mẹ bắt em đến đấy . Em có bị gì đâu chứ .


Bởi vì có lẽ đã quá quen với việc anh biết tất cả mọi điều nên tôi cũng quên luôn cả thắc mắc tại sao anh ấy lại biết tôi tới đây...


Anh cười một tiếng, giọng nói bớt đè nặng hơn nhưng xen lẫn sự chiều chuộng :


- Ừ. Anh sẽ lại gọi cho em nhé .


Vừa lúc tôi đang cười ngây ngô với cái di động thì Trúc Vũ mở cửa phòng khám bước ra, vứt cho tôi một tờ giấy, kênh kiệu nói :


- Nhìn đi ! Đã thấy bạn cậu chưa. Đỉnh của đỉnh !


Ồ ! Tất cả mọi thứ của Trúc Vũ đều rất tốt còn tôi thì...giấy mẹ cầm rồi.


Mà tôi cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này !




Đi nói với mẹ một tiếng rồi hai đứa nhanh chóng rời khỏi bệnh viện .


Chưa biết là sẽ làm gì tiếp theo nhưng mà đầu tiên là cứ phải thoát khỏi nơi đó cái đã !


Ra đến bên ngoài, tôi tham lam hít thở bầu không khí trong lành ...mà không đúng, bụi xe đầy kia kìa, nhưng không sao, tốt hơn mùi thuốc rất nhiều.


Hôm nay, tất cả người lớn đều bận cả, chỉ có hai đứa chúng tôi là nhởn nhơ những nghĩ mãi cũng chẳng ra là sẽ dùng ngày này để làm gì !


Tôi nhìn cửa hàng băng đĩa bên cạnh, lười biếng nói :


- Mua đĩa phim về cày đi .


Trúc Vũ lắc đầu lia lịa :


- Ở nhà chán lắm ! Đi đâu đó cho thay đổi không khí.


Tôi sửa lại quai túi, la lên :


- Tớ muốn về nhà ! Mệt chết đi được !


Nghĩ mà xem, chăn ấm nệm êm, ôm mấy con gấu bông đáng ghét kia mà vò ...quá sướng !


Đã lâu rồi không còn được ngủ trên mười tiếng một ngày...


Tôi thở dài một tiếng . Từ khi nào mà tôi buông thả như thế này.


Trong khi tôi đang hồi tưởng về nếp sống khoa học ngày trước của mình thì đột nhiên mắt Trúc Vũ sáng rực lên, lôi tuột tôi sang bên đường ...


Bước vào siêu thị , Trúc Vũ dúi cho tôi chiếc xe đẩy hàng, nháy mắt :


- Bọn mình sẽ dùng ngày hôm nay để phục vụ cho tình yêu.


Tôi tì người lên xe, nhấc chân lên cho xe tự đi, uể oải :


- Kệ cậu, tớ mua vài thứ rồi về.


Trúc Vũ giật phăng gói bebe tôi vừa chọn được, sau đó nắm lấy mũi xe, lôi ra khỏi hàng bánh, càu nhàu :


- Cậu ấy à, Duy Phong nhà cậu bận túi bụi như thế mà chẳng quan tâm gì cả ! Ham ăn ham ngủ vừa thôi chứ.


Tôi bĩu môi, phản đối :


- Ai bảo là tớ không quan tâm nào ? Này nhé, từng giờ từng phút từng giây từng tích tắc, tớ chỉ nghĩ tới anh ấy thôi.


Trúc Vũ quăng cho tôi ánh mắt đầy xem thường :


- Đồ mê trai. Anh Duy Phong á, tớ cũng nghĩ về anh ấy thường xuyên. Nhưng mà như thế đâu có nghĩa là quan tâm ?


Tôi liếc xéo Vũ :


- Hay quá ! Cái này tớ mà mách cho Mạnh Vũ nhà cậu xem ? Hừ.


Trúc Vũ sẵn tay ném vào xe một bó rau , lên giọng :


- Tớ không thèm chấp người mà đầu óc đơn giản như cậu. Mà thôi đi, vì cậu không có kinh nghiệm tình trường nên tớ phải có trách nhiệm dạy dỗ - lại ném thêm một hộp thịt – hôm nay, chúng ta sẽ chuẩn bị cơm tình yêu cho Duy Phong nhà cậu và Mạnh Vũ nhà tớ !


Ồ ...là thế à ! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ . Không phải tôi vẫn luôn lo anh ăn uống thất thường sao ?


Lần này, phải công nhận Trúc Vũ thông thái thật.


Tôi bắt đầu cảm thấy ngày hôm nay đã không còn nhàm chán rồi , sự chậm chạp thiếu tinh thần lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.


Thế là hai đứa kéo xe, vơ bao nhiêu là thứ.


- Cậu nghĩ là cho thêm cà rốt vào có ngon không ?


- Cứ bỏ vào đi. Cà rốt thì làm gì mà ngon được. Nhưng bổ !


- Khoai tây nữa này.


- Suýt thì quên, lấy hành tươi đi.


- Ở bên kia, ớt.


- ...


Lượn bao nhiêu là vòng, bây giờ thì đã xong hết rồi !


Đang định đẩy xe đi thanh toán thì Trúc Vũ đột nhiên gọi tôi :


- Vy Anh, lại đây .


Gian hàng kia, Trúc Vũ đang chống nạnh ngước lên nhìn .


Phía trên cao ...ồ, thấy rồi, là chai nước sốt ! Cái này thêm vào món ăn sẽ ngon hơn rất nhiều .


Sao lại không nhớ tới được nhỉ ?


Nhưng mà...cao thế này thì lấy kiểu gì đây.


Xung quanh lại chẳng có lấy một ai để nhờ cả, mà không , phải là không có ai có khả năng để nhờ. Vì toàn những người ...chiều cao khiêm tốn !


Để gì cao thế này ! Vô duyên vừa vừa phải phải thôi chứ !




Trúc Vũ bắt đầu nhún người...


Thật đau lòng ! Trúc Vũ có cao hơn tôi là bao đâu !


Hai đứa bặm môi tức giận nhìn nhau rồi lại nhìn chai nước sốt .


Được lắm ! Siêu thị biến thái này, dám chơi ác khách hàng ư ?


Hừ, để mà xem !


Dù biết là không được nhưng tôi vẫn thử nhún người, với tay...


- Được rồi – Trúc Vũ hớn hở vỗ tay.


Haha, cuối cùng cũng lấy được rồi !




Lấy được rồi ư ?...hình như có cái gì đó không đúng thì phải !


Mấy giây sau...Trúc Vũ cũng giật mình....