Nếu như yêu
Posted at 27/09/2015
482 Views
Nào ngờ tay hắn vừa buông xuống đã bị chặn lại.
Một bàn tay cứng rắn mạnh mẽ siết chặt lấy cổ tay của tên đó khiến hắn ta đau đớn nhăn mặt mắng:
- Thằng khốn, mày làm gì vậy hả. Có buông tao ra hay không hả.
Kiều Chinh quay mặt nhìn lại, thì đó chính là chàng trai ngồi ở bên cửa kính lúc nãy.
- Tao không buông ra đó thì sao nào? – Giọng anh ta trầm bỗng cười khịa đáp lời hắn ta.
- Mày mà dám làm bậy, tao sẽ báo công an – Hắn ta lập tức đe dọa ngay.
- Vậy để tao cho mày báo cho đã đi .
Nói xong anh ta quặt tay hắn ta về phía sau hất ngã hắn ta về phía bàn, khiến hắn ta bị đập mạnh rồi nằm sấp xuống đất rên la. Anh ta chẳng những không sợ hãi, mà còn bước đến cho hắn ta một trận trong sự phấn khích của mọi người và sự cảm kích của Kiều Chinh.
Đánh xong anh mĩm cười ngạo nghễ nhìn hắn ta , sau đó móc trong bóp ra một xấp tiền dày cộm đưa cho người chủ quán vừa chạy vào vì thấy quán xảy ra chuyện.
- Đây là tiền bồi thường quán.
Người chủ quán tròn mắt nhìn số tiền trong tay mình, đồ đạc trong quán ngoài mấy cái ly bị bể ra thì hầu như mọi thứ đều còn nguyên vẹn, số tiền này thì lại quá lớn, thậm chí mua lại toàn bộ số ly và một số vật dụng trong tiệm còn dư ra nữa là. Nhưng người vì lợi ích mà sống, nên người chủ quán cũng đưa tay cầm lấy, là người ta tự nguyện đưa không phải mình bắt ép, chỉ có kẻ ngu mới không nhận.
Đưa tiền cho người chủ quán xong, anh ta đá một phát nữa vào tên khốn đó nói:
- Tao nói cho mày biết, cô ấy là bạn gái của tao. Tiền tao đưa cô ấy còn không thèm nhận nữa là. Mày nghĩ sao mà dám bảo bạn gái tao là gái hả.
Kiều Chinh nghe anh ta nói thì ngạc nhiên sững người nhìn anh ta. Anh ta đang bảo vệ danh dự cho cô, chỉ một câu nói, cho thấy rõ nhân phẩm của cô. Cô không cần tiền từ người bạn trai giàu có như anh , cho thấy nhân phẩm của cô rất tốt đẹp, không vì đồng tiền mà trục lợi. Cô thật sự cảm kích anh vô cùng.
Mấy người trong quán nghe vậy thì nhìn cô đầy ngưỡng mộ, anh ta vừa bỏ ra một số tiền lớn chỉ để đền bù cho mấy cái ly bể, điều đó cho thấy anh ta là người cực kì giàu có, ai được làm bạn gái anh ta nhất định rất sung sướng. Mà cái cô bạn kia lại không chịu nhận tiền tử anh thì làm sao có thể làm gái được
Tên kia nghe vậy thì thất kinh. Hắn ta bị trận đòn nhừ tử của anh làm sợ hãi, rối rít nói:
- Tôi sai rồi, là tôi nhận nhầm người, là hiểu lầm thôi. Tôi xin lỗi, anh làm ơn tha cho tôi đi .
Kiều Chinh thấy hắn ta cũng bị một trận nhừ tử rồi, cũng không muốn gây thêm nhiều chuyện phiền phức nữa, nên bèn lên tiếng:
- Thôi bỏ đi.
Anh chậm rãi đưa mắt nhìn cô gật đầu, đôi mắt của anh có màu hổ phách rất sâu, như ẩn chứa bí mật nào đó đẹp hút hồn người. Lần đầu tiên cô thấy một chàng trai đẹp đến thế. Không phải vì anh quá đẹp trai, mà là vì ở anh ấy toát ra một cảm giác rất khó diễn tã thành lời, chỉ biết rằng, cái cảm giác đó khiến người tiếp xúc anh ta một lần là ấn tượng không phai.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô ra khỏi quán nước trong sự ái mộ của tất cả mọi người trong quán.
Ra khỏi quán đi đến bãi đậu xe, anh mới buông tay ra khỏi người cô rồi bối rối nói xin lỗi.
Kiều Chinh từ lúc bị anh ôm lấy eo dìu cô đi thì đã không còn suy nghĩ được điều gì nữa. Đầu óc trở nên rối loạn trước cảm giác ấm áp của thân người anh, tim cô đập loạn cả lên với cảm giác tiếp xúc này, mặt cô đỏ hồng lên. Chưa bao giờ cô tiếp xúc gần gũi với nam giới như vậy. Trên người anh lại tỏa ra mùi hương bạc hà mát lạnh khiến người ta choáng ngợp.
Phải một lúc sau, Kiều Chinh mới lấy lại được tâm trạng điềm tĩnh của mình, cô vội cúi đầu che dấu gương mặt đỏ hồng của mình, lí nhí nói:
- Rất cám ơn anh đã giúp đỡ.
- Không có chi, chuyện nên làm thôi mà – Anh đáp lời cô thật nhẹ nhàng.
- Anh có thể cho tôi số điện thoại được không?
Anh nhìn cô nghi ngại, Kiều Chinh hốt hoảng vội xua tay nói:
- Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là anh đã bỏ ra một số tiền lớn như thế để giúp tôi bảo vệ danh dự, tôi rất cám ơn anh và không muốn anh chịu thiệt thòi như vậy nên muốn xin điện thoại của anh để tiện liên lạc gửi tiền lại cho anh. Hôm nay tôi không đem theo nhiều tiền.
- Không cần đâu. Cô đâu bắt ép tôi phải bỏ ra số tiền đó, sao tôi lại bắt cô trả được – Anh cười nhạt đáp.
- Nhưng mà …nhưng mà …- Nét mặt cô bối rối nhìn anh.
- Cô cảm ơn tôi là đủ rồi – Anh dứt khoát nói.
Kiều Chinh thấy anh ta dứt khoát như vậy thì cũng đành chấp nhận, cô không muốn anh hiểu lầm là cô vùng vằng vì muốn theo đuổi anh, cho nên cô bèn nói:
- Vậy cám ơn anh, tôi về trước đây.
Nói rồi cô quay lưng dứt khoát ra đi, bày tỏ thái độ không muốn làm phiền anh, không ngờ anh lại nhìn theo bóng dáng cô rồi lên tiếng nói:
- Tôi là Trần Cảnh Phong.
Kiều Chinh lần nữa ngỡ ngàng trước câu nói của anh. Anh giúp cô cứ ngỡ là vô tình, hóa ra là vì anh cũng đang đợi cô và nhận ra cô. Trong lúc cô còn chưa có phản ứng gì thì Cảnh Phong đã nắm tay cô kéo lên xe, chụp lên đầu cô chiếc mũ bảo hiểm rồi phóng xe vọt đi.
Kiều Chinh chưa từng đi xe mô tô bao giờ, cả người cô căn cứng lại trước tốc độ vùn vụt bay của chiếc xe mô tô của anh. Cổ họng cô khô đắng khi bị từng đợt gió mạnh thổi lùa vào trong huống họng. Hai tay tự do của cô bắt đầu hoảng loạn vội vã ôm chầm lấy eo anh, cả người cô bị đỗ ập vào tấm lưng thẳng và rộng của anh. Mắt cô nhắm ghiền lại, để bên tai là những tiếng vù vù khiếp sợ.
Dường như nhận ra được sự sợ hãi của cô, anh lái xe chậm lại. Giọng của anh ngược gió thổi vào tai cô:
- Cô sợ sao.
Cổ họng khô đau nhức khiến cô không thể mở lời, chỉ có thể dùng động tác gật đầu biểu thị. Mái tóc cô vì vậy cọ xát vào lưng anh. Xe anh bỗng chậm lại thêm chút nữa, tốc độ bằng tốc độ của những chiếc xe bình thường. Mặc dù biết như thế nhưng Kiều Chinh vẫn không dám mở mắt, cô sợ anh lại đột ngột tăng tốc.
Cuối cùng anh chở cô đến một nơi vắng vẻ vô cùng, khi chiếc xe ngừng lại, cô ngỡ ngàng mở mắt ra nhìn xung quanh, trong lòng bỗng có chút e sợ. Vốn dĩ ấn tượng về anh rất tốt đẹp, nhưng mà từ việc anh ra tay đánh tên khốn kia mà không chút sợ hãi, rồi cách ăn mặc đầy bụi đời của anh, cho thấy anh là người có dính líu đến giang hồ, cho nên cô có chút e dè.
- Đây là đâu? – Cô bước xuống khỏi xe tò mò hỏi, từ lúc rời đi, cô bị hoảng sợ mà nhắm ghiền mắt lại nên không hề biết anh chở mình đi đâu.
Anh không đáp, mà quay mặt hỏi cô:
- Thứ đó đâu?
Nghe anh hỏi bằng giọng ra lệnh, cô bất giác sợ hãi lùi lại:
- Anh nói rõ đi, Cẩm Tú hiện giờ ra sao.
- Chuyện này không liên quan đến cô, chỉ cần giao cho tôi thứ đó là được – Giọng Cảnh Phong bỗng trở nên lạnh lùng vô cảm, giống như anh và cái người đã giúp cô khi nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Không bao giờ, trừ khi anh cho tôi biết tin về cô ấy, còn nếu không ….- Kiều Chinh nắm chặt cái túi xách có chứa chiếc thẻ nhớ ngang bướng nói.
- Cô phải hiểu, nếu cô cứ cố chấp giữ chiếc thẻ nhớ đó thì chỉ chuốc vào người mình những nguy hiểm không đáng có mà thôi – Cảnh Phong vừa nói vừa bước từng bước về ph nguy hiểm vô cùng.
- Anh…anh đừng hòng đe dọa tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã sao chép lại toàn bộ mọi thứ trong cái thẻ nhớ này rồi. Nếu như tôi không chở về thì bạn tôi sẽ đem phần sao chép lại gửi lên công an ngay lập tức – Cô hoảng sợ càng siết chặt cái túi nhiều hơn nữa, hai chân run rẩy lùi bước về phía sau, mắt vẫn không dám rời khỏi anh.
Thật ra cô vẫn chưa kịp sao chép lại những thứ trong thẻ nhớ, vừa tỉnh lại đã gọi điện thoại ngay và gặp anh ta. Rồi lại vội vã đến gặp mà không kịp suy nghĩ thấu đáo. Những lời đe dọa của cô căn bản chỉ là lời đe dọa suông mà thôi.
Trước lời đe dọa của cô, Cảnh Phong chỉ ngước đôi mắt đen của anh rồi cười khẽ:
- Cô đã sao chép, vậy chắc là có nhìn thấy những thứ trong thẻ nhớ đó chưa?
Kiều Chinh lập tức xanh mặt, cô mím môi đầy nhìn anh đầy sợ hãi. Anh ta đang thử cô, chắc chắn là như vậy, cô không thể để anh ta nắm được cái tẩy của mình, cho nên cô hất mặt nhìn anh ta nói:
- Đúng vậy.
Cảnh Phong gật đầu cười cười nhìn cô ra vẻ thú vị.
- Được rồi, thấy cô lo lắng cho Cẩm Tú như vậy, tôi đành đem cô theo vậy.
Nói xong, anh cầm điện thoại lên gọi:
- Có rồi, người đâu?
………
- Được, tôi lập tức tới ngay. Cô ấy đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
……….
- Em không sao chứ. ? Yên tâm đi, lát nữa anh tới, nếu bọn chúng dám đụng đến một sợi tóc của em, anh nhất định không tha cho bọn chúng.
Kiều Chinh đứng lặng yên một góc nghe anh ta nói chuyện điện thoại, giọng nói trong điện thoại phát ra rất nhỏ, cô không xác định được có phải là Cẩm Tú hay không, nhưng thấy thái độ mềm mỏng của anh ta, không hiểu sao cô lại thấy tin tưởng người đang nói đó là Cẩm Tú.
Cảnh Phong làm thêm một cuộc gọi nữa rồi mới tắt điện thoại quay người nhìn Kiều Chinh nói:
- Cô suy nghĩ kỹ chưa?
Cô nhìn anh chớp mắt mấy cái rồi gật đầu, quyết định liều lĩnh đi theo.
- Đi thôi.
Cả hai bèn lên xe anh chạy đến chỗ hẹn của bọn chúng.
- Tên của cô là gì?
- Em tên Kiều Chinh – Cô e dè giới thiệu tên mình.
- Chinh trong Chinh Phụ Ngâm à?
Cô hơi bất ngờ khi nghe anh hỏi như thế. Khi nghe đến tên cô, ai cũng nghĩ là chữ “ Trinh” cả, ít ai nghĩ là chữ Chinh này cả.
- Tên đẹp lắm – Anh nói thêm một câu khiến mặt cô có chút đỏ.
Hai người chạy được một lát thì có tiếng bóp còi sau lưng khiến cô giật cả mình. Cô quay người lại nhìn thấy phía sau là có ba chiếc mô tô đang đuổi theo họ, tốc độ của ba chiếc xe kia rất nhanh, chẳng mấy chốc là đuổi kịp họ.
Kiều chinh không biết ba người kia là ai nên có chút sợ hải, cô từ nãy giờ vẫn cầm nhẹ vạt áo anh, vì sợ hãi mà siết chặt. Nhận ra điều này, Cảnh phong bèn nói:
- Không sao, đó là anh em của tôi.
Lúc này cô mới thở phào, buông nhẹ vạt áo của anh ra.
- Anh! Xe trục trặc gì à, sao chạy chậm thế – Một anh chàng chạy đến nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc rồi quay sang cảnh Phong hỏi.
- Chờ mọi người – Cảnh Phong hờ hững đáp rồi hơi quay đầu về phía cô nói – Bám chặt vào.
Cô còn chưa kịp nghe rõ lời của anh thì chiếc xe đột nhiên tăng tốc bất ngờ. Cô vội vã ôm chặt lấy cậu, mắt nhắm ghiền lại đầy sợ hãi.
Tới khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn thì trước mặt họ là một đám người mặt mày dữ tợn, Cẩm tú đang bị họ bắt giữ, tay bị trói chặt, tóc tai rối nùi, gương mặt sưng đỏ, chắc chắn là bị bọn chúng đánh.
Vừa bước xuống xe, Cảnh phong đã thì thầm bên tai cô:
- Lát nữa, bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng phải đứng ở sau lưng tôi...