Nếu như yêu
Posted at 27/09/2015
478 Views
Mà không biết Cẩm Tú đi đâu rồi không biết nữa để lại cô một mình ở đây. Tiết mục song ca mà chỉ có mình cô thì làm thế nào đây, mà giọng ca chính lại là Cẩm Tú chứ không phải là cô mới khổ.
Cô nhìn các bạn đang chuẩn bị chạy ra múa minh họa cho cô, nhân vật phụ đã sẵn sàng nhưng nhân vật chính thì không thấy đâu. Cô nhăn mày hỏi các bạn:
- Đã liên lạc được với Tú chưa?
Các bạn lắc đầu , một người lên tiếng trả lời:
- Điện thoại của Cẩm Tú tắt máy, chẳng thể nào liên lạc được với cô ấy.
Cô thở dài, cái cô bạn thân này của cô là chúa lề mề, nói không chừng đã quên mất hôm nay là ngày biểu diễn văn nghệ. Ngày hôm qua cô đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, thậm chí còn cài đặt điện thoại hẹn giờ nhắc nhở. Vậy mà….
- Thôi vậy, Chinh lên hát trước đi. Để xem Tú có đến kịp rồi lên hát sau vậy – Một người bạn khuyên.
- Đành phải vậy thôi – Cô thở dài gật đầu cầm micro chuẩn bị ra trong khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên, đội múa chuẩn bị ra trước.
Vĩ Thanh ló đầu vào quan sát, cậu ta nhíu mày hỏi:
- Cẩm Tú chưa đến à.
- Em ra trước, bạn ấy ra sau – Cô vội che dấu giúp Cẩm Tú.
Đối với anh chàng khúc gỗ Vĩ Thanh này, cô đành phải nói dối thôi, nếu không Cẩm tú chắc chắn là sẽ bị anh ta mắng rất thảm thương.
- Được rồi, ra đi – Vĩ Thanh gật đầu bảo.
Vĩ Thanh vừa nói xong liền đi ra ngoài, Cẩm Tú cũng vừa lúc chạy đến.
- Tới chưa? – Cẩm Tú thở hổn hểnh chạy ào ào vào hỏi, mặt mũi cô nàng đầy mồ hôi.
- Tới rồi, mình ra trước đây, lau mặt đoàng hoàng đi rồi ra – Cô vội giữ bạn lại rồi đáp.
Nói xong rồi, cô cầm micro đi ra vừa kịp lúc bắt đầu bài hát. Cô hát không hay lắm, nhưng giọng cô trong trẻo và trầm ấm. bài hát lại nhẹ nhàng nên rất hợp với giọng cô, khiến mọi người im lặng lắng nghe.
Cẩm Tú nhanh chóng bước lên hòa cùng giọng ca của cô. Cả hai cùng chìm đắm trong bài hát. Nhưng giọng của Cẩm Tú mới thật sự khiến mọi người chìm trong cảm xúc, cô ấy là giọng ca vàng của khoa. Còn cô, chỉ là người hát bè cho bài hát thêm hay mà thôi.
Vốn dĩ cô chẳng hứng thú với việc ca hát này, nhưng cô cứ bị Cẩm Tú năn nỉ ỉ ôi :
- Không có bạn, mình chẳng có hứng thú để hát tí nào. Bạn là nguồn cảm xúc của mình, là sự tự tin của mình, là giọng hát của mình….Bạn không tham gia làm sao mình có thể hát chứ…
Cẩm Tú lúc nào cũng thế, cứ nâng cô lên cao, nịnh nọt một cách trắng trợn nhưng luôn khiến cô phì cười chấp nhận. Cô thật là chịu thua cô bạn này của mình, chẳng làm sao từ chối được cái giọng trẻ con nhõng nhẽo của cô ấy. Có lẽ vì vậy mà cô và Cẩm Tú vừa bắt đầu gặp nhau đã thích nhau rồi trở thành bạn thân nhanh chóng.
Bài hát vừa kết thúc, cô và Cẩm Tú nhận được một tràng pháo tay vang dội. Hai người cuối đầu mĩm cười chào mọi người rồi nắm tay nhau đi xuống khán đài.
- Tuyệt quá, buổi biểu diễn của chúng ta rất thành công – Mọi người vỗ tay đôm đốp khen ngợi.
- Cám ơn…cám ơn…khen nữa đi – Cẩm Tú tươi cười không một chút khách sáo đón nhận những lời khen ngợi kia.
- Ui da … kẻ nào dám đánh bổn cô nương – Đang đắc ý bỗng nhiên Cẩm Tú bị ai đó cốc một cái thật đau vào đầu, cô đưa tay xoa xoa đầu rồi xoay người trừng mắt tìm kiếm kẻ thủ phạm.
Cô thấy anh chàng Vĩ Thanh đang đứng khoanh tay nghiêm nghị nhìn cô soi mói. Cô hơi chột dạ, biết anh ta chuẩn bị mắng cô vì cái tội đến trễ cho mà xem. Cô cung tay trừng mắt nhìn anh ta sẵn sàng cuộc chiến đấu võ mồm với anh ta.
Vĩ Thanh thấy sự ngang ngược của cô bèn thở dài lắc đầu bỏ đi không thèm chấp với cô nàng vô kỷ luật này nữa.
Thấy Vĩ Thanh không thèm nói gì bỏ đi, Cẩm Tú đưa tay thụt cùi trỏ vào mạng sườn của cô, thì thầm hỏi:
- Anh ta làm sao vậy, tự nhiên lại bỏ đi.
- Sao đây, ngày nào cũng cãi nhau với anh ta riết ghiền rồi à. Anh ta không cãi nhau với bạn nên buồn à hay là bạn có ý gì với người ta đó. Khai ra mau – Cô mĩm cười trêu chọc.
- Xí , ai thèm có ý gì với anh ta – Cẩm tú bĩu môi đáp – Người ta chỉ có mỗi bạn thôi – Nói rồi vòng tay ôm cô.
- Rồi…rồi…biết rồi – Cô thở dài nhìn đứa bạn đang ôm chầm mình nói – Buông tay ra đi, thấy ghê quá đi hà. Người ta nhìn vào tưởng hai đứa mình là dân đồng tính thì mệt đó.
- Không buông ….ai hiểu lầm cho hiểu lầm luôn – Cẩm Tú ương bướng lắc đầu nhất quyết không chịu buông tay.
- Này, bạn không đói bụng à, mình thì đói rã ruột rồi nè – Cô chịu thua nói.
- Mình muốn ăn buffe – Cẩm Tú nhỏng nhẻo nói.
- Được, đi thôi – Cô cười đồng ý như đang chiều một đứa trẻ vậy.
Cẩm Tú nghe vậy thì vui vẻ buông tay ra khỏi người cô.
Cả hai đi đến một nhà hàng buffe ngay trung tâm thành phố, nơi này rất nổi tiếng bởi đồ ăn rất ngon và tươi sống. Cẩm tú vừa đặt chân vào đây thì đã thích chí reo mừng, chạy thật nhanh đến cửa vào. Cô lập tức bị một cô nhân viên chặn lại, vì cô chưa có dán thẻ.
Vẻ buồn rầu, Cẩm Tú đành xụ mặt quay đầu chờ đợi bước chân chậm rãi của cô đến trong đôi mắt đầy mong đợi. Cô nhìn đôi mắt đó mà phì cười, đứa bạn thân của cô chẳng khác nào là một đứa trẻ, lúc nào cũng nhõng nhẽo cho được.
Nhân viên quản lý thấy cô đến bèn bước đến cuối đầu chào cô.
- Cô Kiều Chinh. Cô đến đây ăn sao?
Cô gật đầu cười đáp lại , rồi nhỏ nhẹ nói:
- Cho tôi hai suất.
Vừa nói cô vừa rút tiền ra định trả tiền thì quản lý lập tức nói:
- Không cần đâu, ông chủ bảo, khi nào cô và bạn cô đến cứ tự nhiên đi vào.
Nhưng cô vẫn nhất quyết đặt tiền trên bàn bảo:
- Không cần đâu. Làm ăn cho ra làm ăn.
Người quản lý chưng ra vẻ mặt khó xử, ai cũng biết cô là con gái duy nhất của ông chủ nhà hàng này. Sớm muộn gì nhà hàng này cũng nằm trong tay của cô, bây giờ làm thân với cô, sau này sẽ đỡ phải sợ. Vị trí này có biết bao nhiêu người nhòm ngó, bởi vì lương ở đây khá cao, hầu như đều là khách hạng sang đến.
- Này, đừng có ép người ta nữa, không thấy người ta bị bạn làm cho khó xử hay sao – Cẩm tú ở bên cạnh cô lay tay cô nhắc nhở.
Cô thấy vậy đành cầm tiền lại, người quản lý liền hướng dẫn cô đi vào trong bàn VIP, nhưng cô từ chối:
- Chỉ có hai chúng tôi thôi, ngồi bàn nào cũng được cả.
Người quản lí bèn dành cho cô một bàn tốt nhất ở ngay vị trí dễ dàng lấy được thức ăn. Cô hài lòng gật đầu nói:
- Cám ơn anh.
- Không có chi. Chúc cô và bạn cô ăn ngon miệng.
Người quản lí vừa bỏ đi thì Cẩm Tú liền cầm ngay dĩa lên, mắt cô sáng rỡ nhìn những món ăn đầy màu sắc trước mặt, miệng vui vẻ cười đến mang tai, nhanh chóng gấp thức ăn bỏ vào dĩa.
Cô cũng cầm dĩa đi vòng vòng gấp thức ăn. Cô lúc nào cũng nhẹ nhàng từ tốn, không thích chen lấn tranh giành nên chờ đến khi mọi người gấp xong cô mới tiến lại gấp. Cô chọn đầy hai dĩa rồi quay lại bàn của mình. Cô suýt chút không nhận ra bàn nào là bàn của mình nếu như Cẩm Tú ở phía sau nhắc nhỏ:
- Ngồi đi chứ, làm gì đứng như trời tròng vậy.
Cô chớp mắt nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, gần như không còn chỗ để nữa, mà dĩa nào dĩa nấy đầy ấp cả. Cô nhìn Cẩm Tú, cô ấy đã ngồi xuống bàn và nhanh chóng bước vào cuộc chiến diệt thức ăn rồi. Cô lắc đầu miễn cưỡng ngồi xuống, hai chiếc dĩa thức ăn của cô không biết nên đặt ở đâu.
Phía sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng phì cười, cô giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy chủ nhân tiếng cười đó là Vĩ Thanh, anh chàng bí thư của lớp cô. Thấy cô nhìn, anh ta bèn thu lại nụ cười nói:
- Trùng hợp quá.
Cẩm Tú nghe tiếng cười ngẩng đầu lên thấy anh ta thì lập tức xụ mặt xuống, nghe anh ta nói thì hằn học đáp.
- Có gì đâu mà trùng hợp.
Dường như anh ta không thèm để ý đến lời của Cẩm Tú, kéo ghế bên cạnh cô hỏi:
- Có thể ngồi cùng không?
Cô thấy anh ta hỏi nhưng đã kéo ghế ngồi xuống rồi thì đành gật chấp nhận, dù gì có thêm người càng tốt, có thể phụ giúp diệt sạch đống đồ ăn trên bàn, nếu không thì sẽ bị đổ bỏ, thật là lãng phí.
- Cứ tự nhiên.
Cẩm Tú thấy anh ta ngồi xuống thì đưa mắt lườm một cái rồi không thèm nữa mà tiếp tục công việc nhai gặm thức ăn.
- Nhà hàng này nấu đồ ăn quả thật rất ngon, ông chủ nhà hàng này rất biết cách kinh doanh – Vĩ Thanh cắn một miếng đồ ăn rồi gật đầu nói.
Cô không đáp chỉ cười cười gật đầu.
- Phí lời, nhà hàng này là của ba Kiều Chinh, đương nhiên là phải nấu ăn ngon rồi – Cẩm Tú nhai vội miếng thịt trong miệng rồi bĩu môi nói.
Vĩ Thanh hơi bất ngờ nhìn chầm chầm Kiều Chinh như không thể tin được. Vì nghe đâu ông chủ nhà hàng này rất giàu có, không chỉ có mỗi cái nhà hàng này, mà còn có rất nhiều nhà hàng khác, hơn nữa ông ta còn kinh doanh khá nhiều thứ. Ông ta chỉ có mỗi một cô con gái mà thôi.
Anh ta không ngờ người đó lại là Kiều Chinh, cô bạn cùng khoa vốn rất giản dị, không khoa trương, cũng không kiêu ngạo. Nhìn cô ấy như một cô gái trong gia đình có của ăn của để một chút, chứ chẳng hề giống mấy cô tiểu thư thích ăn diện tiêu xài hoang phí.
- Thế nào, không nhận ra đúng không? Nói cho anh biết, nhìn cô ấy giản dị vậy thôi, nhưng cái áo thun mặc trên người cô ấy trông thật bình thường nhưng lại là hàng cao cấp đấy. Một cái giá cả bạc triệu – Cẩm tú đắc ý tiếp tục nói.
Cô nhìn Cẩm Tú cảnh cáo, Cẩm Tú nhún vai cúi đầu nhìn xuống món ăn của mình.
Sau giây phút ngỡ ngàng, anh ta mau chóng khôi phục lại tâm trạng, ngượng ngịu nói:
- Xin lỗi anh không biết.
- Có gì đâu ạ, anh cũng đâu có nói xấu ba em đâu mà ngại – Cô cười nhẹ đáp.
- Mà này, anh có chuyện này muốn hỏi em ? – Vĩ Thanh nhìn sang cô nói...