Nếu như yêu

Posted at 27/09/2015

479 Views

Anh cứ nghĩ cô sẽ trách mắng mình vì những chuyện trước đây, không ngờ cô lại nói :

- Đừng có cản trở tôi làm ăn.

Nghe xong câu nói đó, khiến anh tức đến nỗi khí huyết sôi bùng lên, tức giận nói:

- Hắn trả em bao nhiêu, tôi trả gấp 3 lần.

- Không cần …

- Gấp 5 lần …

Cô cười nhạt quay lưng bỏ đi.

- Em ra giá đi? – Anh thở dài nhún nhường bảo.

- Bao nhiêu cũng được à? – Cô khẽ cười đắc ý quay người lại hỏi.

- Đúng vậy – Anh gật đầu khẳng định.

- Xem ra nếu tôi nói, phải trả gấp 10, 20 lần thì anh cũng sẽ đồng ý, đối với anh số tiền này chẳng qua như muối bỏ biển mà thôi đúng không? – Cô nhìn gương mặt đầy quyết đoán của anh khẽ cười nói – Nhưng xin lỗi, tôi có thể bán rẻ cho tất cả mọi người thân xác tôi, thậm chí cho không họ nhưng tuyệt đối không bán cho anh .

Nói xong cô bước đi thật nhanh, mặc kệ sắc mặt giận dữ của anh cùng tiếng gọi :

- Hoàng Kiều Chinh, em đứng lại đó cho anh.

Nhưng cô vẫn bước đi như không hề nghe thấy tiếng gọi đầy tức giận đó. Cảnh Phong thấy cô không chút sợ hãi, dừng lại giây phút nào, trong lòng dâng lên một ngọn lửa. Chưa bao giờ anh lại tỏ ra giận dữ mất bình tĩnh như thế kể cả đứng trước đối thủ đáng gờm.

Cô khiến anh tức giận đến nỗi sai người bắt cô đem lên xe rồi chở đến biệt thự này.

Tay chân bị trói, cô “ hừ” một cái rồi quay mặt đi không thèm đáp cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, lạnh lùng đến nỗi khiến tim anh thấy đau nhói, một cơn giận bùng lên, anh bước đến bên cạnh cô, đưa tay nắm chặt cằm cô giữ lại rồi xoay mặt cô đối diện mặt anh.

Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, muốn thoát khỏi tay anh nhưng không tài nào thoát được. Cô bèn phun một bãi nước bọt vào mặt anh, ánh mắt nhìn anh đầy thách thức.

- Em ….- Anh giận run người, cả bờ vai vạm vỡ và rắn chắc của anh cũng run lên thấy rõ sự kìm nén cơn giận của anh trong lòng, anh hít một hơi rồi đưa tay áo lau đi nước miếng của cô trên mặt mình.

Sau đó từ từ cởi áo khoát của mình ra, quăng mạnh xuống đất, ánh mắt nhìn cô như thêu như đốt.

- Thả tôi ra – Cô hoảng sợ trước ánh mắt của anh, co người lại, rồi hét lên.

- Em nghĩ tôi sẽ thả em ra sao? – Anh lạnh giọng hỏi.

Cô sợ hãi vội vã trườn người tránh né, nhưng cô càng tránh thì càng vô tình cả người cô đều nằm trên cái giường trắng êm mượt, chiếc váy cô mặc tốc lên cao, để hở một đôi chân trần đầy quyến rũ. Một hình ảnh đầy khiêu khích đối với dục vọng đang căng trào trong anh.

Anh nắm lấy cái áo sơ mi của mình giật mạnh, những cái nút bị rơi ra, chiếc áo nhanh chóng để lộ một khoảng ngực trần vạm vỡ. Cô hoảng sợ co người lại nhìn anh mắng:

- Anh là đồ tồi. Anh là thằng khốn. Anh muốn làm gì ….

Nhưng cô chỉ chửi được đến đó thôi đã bị môi anh chặn lại. Môi anh mịn màng, ngọt ngào cuồng dã chiếm đoạt môi cô, cắn mút điên cuồng không cho cô một phút giây yên nghỉ, một nụ hôn khao khát mong chờ từ rất lâu. Mùi hương trên người anh tỏa ra hết sức quen thuộc, khiến cô có chút ngây người, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Bờ ngực phập phồng nhìn gương mặt quen thuộc kia, tim cô nhói đau vô cùng.

- Tại sao? Tại sao ? – Trong lòng không ngừng hỏi tại sao. Muốn hỏi anh rốt cuộc xem cô là gì? Rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng rất nhiều nỗi hận trong lòng.

Cô tức giận phản kháng bằng cách cắn chặt môi không cho anh tiếp tục xông vào. Cơ thể nóng rực của anh như muốn trào ra, nhưng lại bị cô chặn lại, khiến anh tức giận dừng lại nhìn cô, đối diện với ánh mắt không khuất phục và đang không ngừng vùng vẫy tìm lối thoát của cô.

Một chút đau đớn trong lòng dâng lên, ánh mắt mà trước đây luôn nhìn anh với nụ cười thì giờ đây thì giờ đây chỉ toàn sự căm ghét.

- Thả tôi ra – Cô gằn từng tiếng nói.

- Em nghĩ xem …- Anh cười giễu cợt nhìn cô, sau đó dán lên môi căng mộng của cô, quyến luyến đem hơi thở cực nóng hít lấy hương thơm trên cơ thể cô.

Mùi hương thoang thoảng bay trong không khí dường như đọng lại, càng kích thích khứu giác của anh. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng.

Thân hình nhỏ nhắn của cô trên giường khiến bàn tay anh không cam chịu mà tiếp tục di chuyển trên thân thể cô cuối cùng chạm vào phần mềm mại trên ngực cô. Mái tóc đen mềm mãi có chút rối tung lộn xộn của cô cùng với gương mặt đã đỏ hồng . Ánh mắt anh rừng rực lửa nóng cơ hồ như có thể thiêu đốt hết mọi thứ, con ngươi nóng rực nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại , đầu lưỡi bá đạo của anh khẽ khiêu khích đôi môi đỏ hồng như trái anh đào của cô để anh có thể tự do tiến vào.

Cả người cô run lên, vô thức đắm chìm trong mùi hương quen thuộc kia, có thể cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp vô cùng quen thuộc đang nhen nhóm từng ngọn lửa trên thân thể mình.

- Vì cái gì? – Anh kinh ngạc kêu lên khi phần thân thể xâm nhập nơi nhạy cảm của cô, nắm chặt vai cô buộc cô phải đối mặt với khuôn mặt đầy thịnh nộ của anh lúc này.

Cái gì mà vì cái gì? Cô còn chưa kịp phản ứng lại với hàm ý trong lời anh nói thì đột nhiên anh đã thô bạo tách hai chân cô ra, thẳng người, rồi đem dục vọng của anh tiến thẳng vào cơ thể cô.

Trong nháy mắt, cô nghe được tiếng rên rỉ khó có thể kiềm chế được phát ra từ cổ họng anh, cảm nhận được cơ thể anh đang hưng phấn dị thường…

Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt cô chảy dọc xuống.

Cô khóc, cô mắng… nhưng tất cả đều không thay đổi được sự thật đã và đang phát sinh, điều cô sợ nhất đã trở thành sự thật, bất luận cô có cố gắng giãy dụa đến thế nào cũng không ngăn cản được anh xâm nhập vào cơ thể cô, không chối bỏ được sự thật khiến thân thể cô bất giác trở nên co rúm này kèm theo sự đau đớn vô cùng.

- Đây là lần thứ 2 sao? – Anh kinh ngạc trước những phản ứng của cô.

Cảnh Phong cứ nghĩ thời gian lâu như vậy, cô hận anh như vậy. Lại thấy cô cùng cái tên khốn kia làm cuộc mua bán, cứ nghĩ bản thân đã dồn ép cô vào con đường bán thân kiếm sống, anh cảm thấy vô cùng ân hận, cho nên mới bắt ép cô đến đây. Nhưng phản ứng của cô, cái phản ứng chỉ có ở những cô gái thuần khiết chứ không phải là giả vờ thuần khiết để làm thích thú những kẻ bệnh hoạn khiến anh giật mình.

Lần đầu tiên của cô đã trao trọn cho anh, đây là lần thứ hai.

Cô không đáp, đôi mắt nhìn anh long lanh, có sự uất ức, có sự căm giận.

Anh vội vàng đưa tay vuốt ve gương mặt cô an ủi. Nhìn lại những giấu vết mà bản thân đã thô lỗ để lại trên người cô, anh thấy cổ họng đắng ghét, đau xót nói:

- Xin lỗi …..anh không biết.

Cô mím môi nhìn anh, sóng mũi cay xòe, khóe mắt rơi ra những giọt nước mắt nóng hổi. Anh đau xót cuối xuống hôn lên lên những giọt nước mắt đọng trên gương mặt cô. Những nụ hôn dịu dàng từ từ di chuyển khắp nơi trên gương mặt cô.

Cô nhìn thấy trong mắt anh một sự đau xót, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa hình ảnh cô khiến cô run động, đôi mắt đã từng khiến cô yêu say đắm.

Sợi dây trói tay cô đã bị cởi bỏ ra từ lúc nào không biết. Nhưng cô hoàn toàn quên mất cảm giác kháng cự, chỉ có một cảm giác điên cuồng giống như bị đè nén lâu ngày , thẩm sâu trong lòng muốn phóng thích, không ngừng phóng thích.

Cô chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh từ từ đặt cô xuống giường , mái tóc mềm mại xõa ra trên gối, ga giường một màu trắng tinh khiết hòa hợp với nước da trắng mịn của cô.

- Gọi tên anh đi. Anh muốn em gọi tên anh như trước đây – Thấy cô đã không còn chống đối, lòng anh vui mừng khôn xiết, anh khẽ nói bên vành tai cô .

Nghe anh nói, cô đưa đôi mắt cùng rèm mi cong đang cụp xuống của mình nhìn anh đầy đau đớn. Tay cô sờ lên một vết tròn đứt đoạn, dấu vết mà răng cô đã để lại, cảm giác run run. Cuối cùng cô khàn giọng hỏi:

- Anh có yêu em không?

Anh sững người trước câu hỏi của cô.

Trước đây cô từng hỏi anh như vậy, đó cũng là câu cuối cùng cô hỏi anh trước khi hai người xa nhau. Cuối cùng anh đã trả lời là có, nhưng sau đó, ba cô chết trong tay anh.

Thấy anh sững người không trả lời, cô khẽ cười nói:

- Vậy thì tiếp tục đi.

Nói xong cô vòng tay lên cổ anh, tự động hiến dâng thân thể mình. Trên người họ đã không còn thứ ngăn cách nào nữa…. Một giọt nước mắt của cô rơi xuống trong hơi thở gấp gáp.

Cô đã sai rồi sao? Sự tao nhã, sự lý trí, sự si tình của anh… tất cả đều là giả dối sao?

Tất cả chỉ để lừa gạt cô, tất cả đều để che giấu bản chất đê tiện không bằng cầm thú của anh ta sao?

Cô nhắm mắt lại, sự cọ xát khác thường đã gần như làm cho cô không còn chút lực phản kháng, điều cô có thể làm lúc này là nhẫn nhục chờ quá trình này kết thúc, chỉ mong anh ta có thể chấm dứt sớm một chút.

Nhưng… quá trình này dường như kéo dài bất tận, anh không ngừng thay đổi tư thế, hưởng thụ khoái cảm theo từng lần thay đổi góc độ, vật mạnh mẽ của đàn ông không ngừng xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô không thể nào vờ quên được sự tồn tại của nó.

Khi anh tỉnh lại, cảm giác thỏa mãn dâng tràn, muốn đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, nhưng bên cạnh hoàn toàn trống không. Anh giật mình mở choàng mắt ra tìm kiếm xung quanh, tất cả chỉ là một nỗi trống không lạnh lẽo, không hề thấy bóng dáng cô.

Trên bàn đầu giường có mãnh giấy viết tay và một số tiền . Anh nhận ra là nét chữ tròn trĩnh ngay ngắn rất đẹp của cô liền đưa tay cầm lên đọc:

Tối qua anh phục vụ rất tốt. Tiếc rằng tôi chỉ có bao nhiêu đó tiền thôi.

Tạm biệt

Ngắn gọn vô cùng, không có thêm một chút gì nữa. Đêm qua là một cuộc mua bán, cô là người mua , còn anh là người bán. Cảnh Phong tức giận vò nát tờ giấy trong bàn tay to khỏe của mình, rồi ném mạnh vào góc tường.

Anh tức giận, đứng bật dậy điên cuồng đập phá cho hả cơn giận. Những tờ tiền cô đặt trên bàn bị cú hất chân của anh làm bay lên rồi từ từ rơi xuống chậm rãi. Cảnh Phong nhắm mắt ngồi bệch xuống, hơi thở đầy kích động, xót xa trào dâng.

Tiếng đồ đạc vỡ tan từ trong căn biệt thự vang xa. Khiến hai người ngồi trong xe, một người khẽ nhếch miệng cười, một người gác tay chầm ngâm.

- Cháu làm tốt lắm. Chúng ta đợi ngày này đã rất lâu rồi.

Cô gái khẽ nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra, ánh mắt cô trở nên đỏ ngầu, tay bấu mạnh lên chiếc váy cô đang mặc , móng tay ấn sâu trên bắp đùi của bản thân, cảm nhận nỗi đau luôn tồn tại trong trái tim tổn thương của bản thân.

- Đi thôi – Người đàn ông lên tiếng.

Tài xế gật đầu rồi lập tức đề máy xe chạy đi.

Cô nhìn căn biệt thự đang từ từ bị bỏ lại phía sau, căn biệt thự mà cô và ba đã từng sống những ngày hạnh phúc. Mọi chuyện trong quá khứ từ từ tràn về.

Sân trường đại học đầy ồn ào náo nhiệt khi mà buổi văn nghệ diễn ra sôi nỗi.

- Tiếp theo là tiết mục song ca của khoa quản trị năm thứ hai do hai mỹ nữ xinh đẹp song ca .

Tiếng của Vĩ Thanh, anh chàng bí thư của khoa cô ồn ồn vang lên khiến cô muốn choáng voáng :”Gì mà mữ nữ xinh đẹp chứ, thật là nổ quá đi mất”...

Lamborghini Huracán LP 610-4 t