Nếu như yêu
Posted at 27/09/2015
481 Views
Anh còn nhớ, mỗi lần anh về trễ, vừa mở cửa nhà ra thì đã thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi co ro trên ghế sofa ngủ gục chờ anh về nhà. Mỗi lúc đó trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp. Bước đến bên cô bế cô về phòng, nhưng những lúc đó cô đều tỉnh lại cười nói :
- Phong, anh về rồi.
Rồi nói với anh tíu tít không ngừng. Vội vã hâm nóng đồ ăn cho anh, ngồi nhìn anh ăn với ánh mắt ấm áp và vui sướng. Giờ đây đã không còn những giây phút đó nữa rồi.
Anh nhìn thấy ánh đèn ở nhà mình bật sáng, trong lòng bỗng thổn thức một điều gì đó, vội vàng lao nhanh vào nhà, hy vọng mở cánh cửa đằng sau ra, bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn ngồi cuộn tròn chờ đợi anh như mọi ngày.
Anh vừa mở cửa, một bóng người đã lao đến ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào lòng ngực của anh.
- Phong, anh về rồi.
Cũng là câu nói này, nhưng sao anh nghe lại thấy không được ấm áp chút nào cả. Cả người trong lòng anh cũng không có mang mùi hương dịu nhẹ của cô, không có cảm giác ấm áp của cô.
- Tú, sao em ở đây – Anh đẩy nhẹ người đó ra khỏi mình ngạc nhiên hỏi.
- Em không ở đây thì ở đâu – Tú nói giọng hờn dỗi, nhưng ngay sau đó, cô nhoẻn miệng cười – Phong, chúc mừng anh, anh đã trả được thù rồi.
- Phải! Anh đã trả được thù rồi – Anh cố gắng gượng cười đáp.
Anh vừa nói xong thì Tú nhón chân lên hôn môi anh, tay cô vòng qua cổ anh siết chặt, cô thổn thức nói:
- Phong! Em nhớ anh, yêu em đi.
Anh nhìn Tú thật lâu, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô, cô đáp lại anh nhiệt tình. Anh ôm Tú vào trong vòng tay, đi vào trong cô. Phong nhìn Tú, đây là cô gái rất yêu anh, vì anh mà chấp nhận tất cả, tìm mọi cách giúp anh trả thù, đây là cô gái anh nên yêu thương. Nhưng mà tại sao, ở bên cạnh Tú, anh lại không có cái thứ cảm giác say đắm như ở bên cạnh cô. Anh nhắm mắt lại, đôi mắt của cô xuất hiện trong đầu anh, tại sao trong đôi mắt đó không còn hình bóng anh, như anh chưa từng xuất hiện. Anh thà để cô oán hận anh còn hơn xem như anh không tồn tại.
Khi cô tỉnh dậy, bên cạnh cô là gương mặt khóc nức nở của mẹ cô. Bà đang mặc áo tang cho chồng, đôi mắt bà xưng húp cả lên, toàn thân vì tiếng nấc nghẹn mà run lên, trông đáng thương vô cùng. Cô đưa tay nắm lấy tay bà rồi gọi khẽ:
- Mẹ, đừng khóc, mẹ còn có con, không có mẹ, con không thể sống nỗi.
Đó chính là lời an ủi duy nhất dành cho mẹ cô, lời động viên tinh thần tốt nhất trong giây phút tuyệt vọng của đời bà. Bà còn có cô, bà sẽ không nhẫn tâm bỏ lại cô một mình cô đơn trên cõi đời này đâu. Cô biết điều đó, bởi vì cũng như ba cô, bà là người yêu thương cô nhất.
Mẹ cô nghe vậy càng khóc nhiều hơn nữa, bà ôm chầm lấy cô khóc nức nở:
- Mẹ sẽ không bỏ con, mẹ sẽ không bỏ con.
- Chị và cháu hãy yêm tâm, em nhất định phải trả thù cho anh hai – Một người bỗng lên tiếng nói.
Cô nhìn về người đó, đó là chú cô, ông có nét mặt của cha cô, xưa nay tình cảm hai anh em rất tốt, nhưng trước giờ, chú không xem vào chuyện làm ăn của ba cô nên một hai tháng mới ghé nhà cô một lần.
Ông cũng nhìn cô thương cảm đứa cháu gái, đứa con duy nhất của anh mình.
- Hãy đi theo chú, chú sẽ lo lắng cho hai mẹ con cháu. Chúng ta cùng trả thù cho cha con.
Cô nhìn ông khẽ nhắm mắt lại. Cô từng nói:” Oan oan tương báo biết bao giờ cho xong”.
Chương 1: Ăn bánh trả tiền
Sài Gòn vào những năm 20XX, bọn buôn lậu, và các băng nhóm giang hồ ngày càng rầm rộ và phát triển tinh vi hơn. Bọn chúng tìm đủ mọi mánh khóe để buôn bán trái phép và uy hiếp những doanh nghiệp không chịu khuất phục mình.
Trong đó có một băng nhóm rất có thế lực trú ngụ ở quận 4 Sài Gòn, chỉ cần nghe tên, các băng nhóm khác lập tức rút lui, không dám đắc tội. Các nhà doanh nghiệp cũng không dám cạnh tranh với các mặt hàng mà chúng sản xuất.
Bọn chúng kinh doanh từ vũ trường, quán bar, nhà hàng, khách sạn, khu trò chơi ….những trốn ăn chơi sa đọa hấp dẫn các thanh niên có tiền có bạc. Chỉ có một thứ bọn chúng tuyệt đối không buôn bán đó là thuốc phiện, chất kích thích, thuốc lắc ….cho nên đối với vài sự việc đánh lộn, chém giết ầm ĩ của chúng trong quán bar hay vũ trường, đều dùng tiền giải quyết dễ dàng.
Thủ lĩnh của băng nhóm đó là Trần Cảnh Phong, cũng là ông chủ của hơn 10 nhà hàng cao cấp, 15 khách sạn từ 5 sao trở lên, cộng với những vũ trường quán bar rải khắp mọi nơi từ Bắc vào Nam. Dưới tay anh có hàng trăm tên đàn em.
Người trong giới giang hồ không ai không nể mặt, người kinh doanh càng không dám đắc tội.
Vì vậy, có rất nhiều người con gái đeo bám xung quanh anh, nhưng người con gái duy nhất được bên cạnh anh là cô gái có tên Cẩm Tú. Người ngoài nhìn cô ta với con mắt đầy ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ.
Trên người cô ta mặc toàn hàng hiệu, trang sức đắc tiền, xài thẻ vàng, cô ta được xem như là vợ của Cảnh Phong, mặc dù anh chưa từng thừa nhận, nhưng cũng chưa từng phủ nhận. Cô ta là người đã cùng anh trải qua những ngày tháng trả thù cho cha anh. Được xem là người tin cẩn, cô ta yêu anh đến nỗi chấp nhận bán thân để anh đạt được mục đích của mình.
Quán bar Free Men, 8 giờ 45 phút tối, ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc khiến quán nổi bật trên con đường giữa lòng thành phố. Nơi trong đó có vài trăm nam thanh nữ tú đang vui vẻ chơi đùa nhảy nhót.
- Công việc làm ăn ở đây dạo này thế nào? – Cảnh Phong ngồi tựa người vào thành ghế sofa, tay cầm điếu thuốc, dáng bộ cực kỳ oai phong khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Anh còn trẻ như vậy mà đã nắm trong tay một khối lượng tài sản kết xù. Đàn em nhiều vô số, cho nên việc quản lí đều giao cho bọn đàn em, còn anh chỉ thỉnh thoảng đến xem qua.
Người quản lí của quán Bar đang khúm núm cầm trong tay bản chi tiêu hàng ngày của quán báo cáo tình hình thu nhập của quán.
- Xem ra các anh quản lí rất tốt, tiếp tục như thế cho tôi – Cảnh Phong gập cuốn sổ chi tiêu lại quẳng sang một bên gật đầu hài lòng.
Người quản lí lén lút thở ra mừng rỡ. Mồ hôi trên trán nãy giờ rịn ra, nhưng không dám đưa tay gạt lấy, từng giọt từng giọt chạy xuống mắt cay xòe nhưng vẫn phải cố mở mắt to.
- Được rồi, anh tiếp tục làm việc của mình đi, tôi muốn ngồi đây một lúc – Cảnh Phong phất tay xua người quản lí đi, tay kia dụi điếu thuốc đã tàn xuống gạt.
Người quản lí vội cúi đầu cáo lui, để lại anh ngồi trầm tư ở đó, hai ba tên đàn em theo sau đứng chắp tay im lặng, nhìn vào cảnh tượng này trông cực kỳ oai phong nhưng cũng cực kì nguy hiểm, khiến không ai dám đến gần.
Cảnh Phong chậm rãi đưa mắt nhìn những cô cậu còn khá trẻ đang uốn éo mình trên sàn nhảy theo điệu nhạc xập xình, anh cười lạnh một cái rồi, đưa tay rút một điếu thuốc ra chậm rãi đưa lên môi. Một tên đàn em ngay lập tức bật lửa đưa tới châm thuốc cho anh một cách thận trọng, sau đó lại đứng nghiêm trang như cũ.
Một vài cô gái ngồi xung quanh cứ đưa mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ, 26 tuổi đã là ông chủ lớn, lại có gương mặt cực kỳ điển trai, cả người toát lên sự phong độ đến vô cùng, hỏi xem có cô gái nào nhìn thấy anh mà không ngưỡng mộ, mà không mê đắm.
- Ồ, anh Phong, không ngờ được gặp anh ở đây – Một gã đàn ông đầu trọc lóc, có cái bụng bia đi ngang qua bàn anh đang ngồi bèn reo lên mừng rỡ.
Hắn ta đang ôm eo một cô gái vẻ mặt trầm lặng bước vào. Hắn tỏ ra thân thiết bước đến bên bàn Cảnh Phong ngồi xuống, cô gái bị hắn đẩy ra đứng im lặng một bên, còn hắn tự nhiên đưa tay cầm chai rượu XO trên bàn, rót vào cái ly trống một cách cẩn thận, khóe miệng nịnh nọt cất lên:
- Anh Phong, hôm nay nể mặt em, uống với em một ly rượu có được không?
Hắn ta vừa nói xong vừa nhìn Cảnh Phong vẻ mặt chờ đợi, tay cầm ly rượu giơ lên kính cẩn.
Khóe môi Cảnh Phong nhếch lên một cách khinh bỉ, thổi qua một luồng khói thuốc vào mặt gã, rồi chậm rãi dụi tắt điếu thuốc trên tay, nhỏm người đón ly rượu trên tay hắn ta, một hơi uống cạn.
- Cạch – Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi rừng mắt nhìn hắn, khiến tên trọc hoảng hốt, sợ hãi.
Chẳng là dạo trước, thay vì giao hàng cho bên của Cảnh Phong, hắn ta lại giao ở bên khác, có lợi nhuận cao hơn. Cho nên trước ánh mắt đỏ ngầu của Cảnh Phong, hắn ta không khỏi sợ hãi, hắn ta lắp liếm nói:
- Anh Phong, anh cũng biết mà, kinh doanh dạo này rất khó khăn, vật chất tăng cao, khó lòng mua được hàng, chỗ em cũng vậy. Công nhân của em cũng đang thất nghiệp cho nên tụi em mới chậm giao hàng ở bên anh như thế, chứ đâu phải em muốn .
Ánh mắt của Cảnh Phong vẫn không dịu lại, nhưng khóe miệng anh lại cong lên một nụ cười lạnh đáng sợ:
- Tôi hiểu mà. Chúng ta ra đời làm ăn, bên nào mua cao hơn thì ông nên bán bên đó, như vậy mới có lợi cho bản thân. Tôi đâu thể nào trách ông được.
Một lời nói khách sáo, lẽ nào gã đầu trọc lại không biết, nhưng ít ra thì ông ta cũng có một chỗ dựa vững chắc nên không sợ người trước mặt của mình và cũng đoán Cảnh Phong không dám làm gì mình. Vẻ mặt ông ta có chút đắc ý thầm nghĩ :” Tao chịu đến nói với mày vài câu là đã nể mặc mày lắm rồi”
- Anh cũng biết đó, ông cậu tôi là đội trưởng đội điều tra tệ nan xã hội, dạo này ông ấy bỗng đâm ra bực bội, thường xuyên cho cấp dưới đi truy xét các quán bar, vũ trường ….
Gã đầu trọc nói rất nhẹ, nhưng hàm ý đe dọa rõ rệt. Cảnh Phong khẽ cười ngồi im lặng nghe lão ta huyên thuyên một hồi rồi nhấc điện thoại ra bấm số. Thì thầm vài câu, sau đó cúp máy. Chậm rãi rót cho mình ly rượu, ánh mắt nheo lại nhìn vẻ mặt ngông cuồng của gã đầu trọc cười nhạt.
Chỉ vài phút sau, điện thoại của gã đầu trọc vang lên, hắn ta nhìn số rồi vội vàng bắt máy, hắn vâng dạ một hồi rồi tái mặt liếc nhìn Cảnh Phong, anh vẫn bình thản uống ly rượu trên tay mình.
Gã đầu trọc cúp máy xong nhìn Cảnh Phong mếu máo khẩn cầu:
- Anh Phong, em sai rồi. Xin anh tha cho em lần này đi, từ nay em sẽ không dám nữa đâu. Em còn vợ con và đám công nhân, nếu anh dẹp đi, bọn họ lấy gì mà sống.
Anh nhếch môi đổ thêm rượu vào ly rồi đẩy về phía hắn, cười như không cười nói:
- Lúc nãy ông kính tôi, bây giờ tôi cũng kính lại ông.
Gã đầu trọc e dè nhìn anh sợ hãi rồi nâng ly rượu uống một hơi, Cảnh Phong cười nói:
- Tốt! Coi như nể mặt cậu ông, tôi tha cho ông lần này.
Gã đầu trọc mừng rỡ vội vàng vội vã cảm ơn.
- Cút đi – Cảnh Phong lạnh lùng thẳng thừng xua đuổi không một chút nể mặt.
Hắn ta vội vàng đứng dậy kéo cô gái đang đứng im lặng định bỏ đi. Cảnh Phong lúc này ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt vô tình chạm vào gương mặt của cô gái. Cả người anh sững lại bất động.
Đôi mặt cô gái cực kì lạnh lẽo quét qua gương mặt đẹp nhưng bất động tựa như một tảng băng của Cảnh Phong một cái rồi dời mắt đi ngay, biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt vô cùng. Sau đó bước chân theo gã đầu trọc.
- Khoan đã ….
- Anh lại muốn gì đây? – Cô giận dữ nhìn anh hỏi sau khi bị bọn đàn em của anh bắt ép đến căn biệt thự này rồi quăng cô lên giường, trói chặt tay chân để cô không vùng vẫy.
- Em đoán xem – Anh cười cười nhìn cô trả lời.
Sau khi anh phát hiện cô gái đi cùng gã đầu trọc là cô, lại biết cô cùng hắn vừa ngã giá đi đêm với nhau, chuẩn bị đi đến khách sạn thì tức giận gạt tên đầu trọc đi, nắm tay cô kéo thẳng ra ngoài. Chẳng ngờ cô lại giơ tay tát mạnh vào mặt anh, bọn đàn em đi theo sau lưng cũng hết sức ngạc nhiên, đang định tiến lại gần thì anh phất tay xua đuổi...