Polaroid

Nếu chỉ là thoáng qua

Posted at 27/09/2015

640 Views

Ngay Thẩm Tiểu Giai cũng thấy nghịch mắt, đưa cho cô cốc nước: “Tử Mặc, hôm nay sao thế?”

Cô đón cốc nước như một phản xạ, trong đầu là một đám hỗn loạn, rối tung không hiểu chuyện gì. Tại sao anh lại lái xe đến khu nhà cô, rồi đợi ở đó đến tận sáng? Chẳng phải hai người đã chia tay? Hôm đó cô còn chưa nói rõ sao? Lời của Thẩm Tiểu Giai đã làm cô tỉnh lại. Đúng! Mình bị làm sao? Giang thiếu thế nào là chuyện của anh ta, không liên quan đến cô!

Nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là người bình thường, không phải bậc thần thánh, cho nên suốt buổi tối tâm trạng bồn chồn, bất an. Ngồi ở nhà lên mạng hồi lâu, chẳng thấy có gì hay, toàn chuyện bếp núc của các sao làng giải trí, tin thời sự xã hội... chẳng liên quan đến cô. Vươn vai, vặn người, đi vào bếp lấy cốc nước, nhìn thấy túi rác to tướng, ngẫm nghĩ một lát, cô xách túi rác đi xuống tầng.

Quả nhiên nhìn thấy xe của anh, con người anh. Cô đứng ngây ra, túi rác trong tay rơi xuống từ lúc nào. Anh nhìn thấy cô liền mở cửa xe, bước xuống, thong thả đi về phía cô. Cô không thể tỏ ra yếu thế, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Anh cũng nhìn cô chuyên chú, như người thợ săn khóa chặt con mồi.

Chỉ nói với nhau bằng ánh mắt như vậy, nhưng lại như con dấu nóng giẫy in vào lòng, như dấu ấn vĩnh hằng, rỉ máu đau đớn.

Nghe thấy âm thanh, khàn đến mức không nhận ra giọng mình: “Anh không phải đến thăm em chứ?” Cô chưa bao giờ ảo tưởng bản thân mình có sức hấp dẫn như thế!

Anh không nói, chỉ đứng lặng nhìn cô.

Trời lạnh, gió to. Quả thật không cần phải cùng anh đứng đây hứng gió Tây Bắc, cô quay người đi về phía thang máy, đằng sau vang lên tiếng bước chân, mới đến cửa thang máy đã bị anh ôm chặt, liền đứng khựng tại chỗ. Trò đùa gì thế này?

Chẳng phải đã chia tay rồi sao? Hơn nữa đã hơn hai tháng. Hai tháng là khoảng thời gian không ngắn để người ta đi tìm niềm vui mới. Chắc chắn anh đã tìm được, lúc ở nhà hàng chính mắt cô đã trông thấy còn gì! Mà cũng không thể nói có niềm vui mới, anh vốn thế, lúc nào chẳng có phụ nữ vây quanh! Còn cô không có thân hình của người mẫu, cũng chẳng có khuôn mặt như hoa khôi nọ, á hậu kia, có lẽ cô thuộc diện kém nhất so với những người đẹp của anh.

Anh cũng không nói gì, cứ đứng ở cửa thang máy ôm cô, xiết mạnh như chỉ muốn bóp chết, làm cô không thể thở. Anh gục đầu lên vai cô rất lâu mới hậm hực nghiến răng, buông mấy chữ: “Triệu Tử Mặc, em ghê gớm thật, em thắng rồi!”

Cô sững người, xung quanh chỉ phảng phất hơi thở có mùi thuốc lá của anh. Thực ra Giang thiếu rất ít hút thuốc, ít nhất cô không mấy khi nhìn thấy anh hút. Có lẽ anh lịch sự, không hút trước mặt cô. Cằm anh đầy chân râu tua tủa, cứng cứng, mềm mềm đâm vào cổ cô, làm cô nhồn nhột. Cảm giác đó quá quen thuộc, giống như khi vừa tỉnh giấc, anh làm vậy để đánh thức cô.

Câu nói đó vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, trên đầu cô: “Em thắng rồi!”

Cô thắng rồi ư? Không! Thắng gì cơ? Chẳng có gì hết! Không phải sao?

Chưa bao giờ cô nghĩ có kết quả gì với anh, cho nên có thể thanh thản chia tay, cũng chưa bao giờ nghĩ cần thắng anh cái gì? Thực ra cô luôn nghĩ đó chỉ là một cuộc vui chớp nhoáng, một trò chơi không hơn!

Suy cho cùng, trong xã hội hiện đại, quan hệ nam nữ ở một mức độ nào đó hình như chỉ là thỏa mãn cái mình cần mà thôi, còn trong tình yêu thật sự, vĩnh viễn không có người thắng, kẻ thua, nếu giữa hai người xảy ra chiến tranh thì đều có kết thúc thảm hại. Nếu giữ được cục diện hòa bình thì đó chính là hôn nhân, là may mắn đối với một số ít người. Ở thời điểm thích hợp, tìm được người thích hợp càng hiếm như sao buổi sớm.

Giang thiếu vẫn ôm riết cô từ phía sau, cắn vào cổ cô, như đang căm hận thực sự. Với phái đẹp, anh chưa từng thất bại như thế. Từ khi có nhận thức, anh luôn được nâng niu, cưng chiều, muốn gì được nấy... chưa từng nếm mùi vị bị từ chối. Đến khi có quan hệ với phụ nữ lại càng như thế, chưa có cô gái nào không nhất nhất phục tùng anh. Không ngờ anh lại gặp Tử Mặc, một người khác hẳn. Chưa bao giờ nịnh bợ, cũng không điệu đà làm nũng, chưa từng chủ động hẹn hò, càng không có bất cứ yêu cầu gì với anh... dửng dưng như thể anh không là gì đối với cô, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, cô cũng không bận lòng. Nhưng càng như vậy, anh càng bị thu hút, càng muốn quan tâm, rồi lún sâu từ lúc nào không hay.

Cô cảm giác trời đất xoay tròn, đã thấy anh bế xốc mình lên, bước vào thang máy, ghé tai thầm thì: “Lấy chìa khóa mở cửa!” Giọng vừa nôn nóng vừa như bức ép.

Không, cô không thể tiếp tục, không thể để anh lại vào nhà cô, giống như một lần nữa bước vào cuộc sống của cô, mà bây giờ đã là một khoảng trời khác. Sự ảnh hưởng của anh đã dần dần thấm vào cuộc sống đó. Cô không thể tiếp tục sống như vậy! Có một số thứ không thể bước thêm một bước, hoặc chỉ cần một bước rất nhỏ, nhưng sẽ có ảnh hưởng đến suốt cuộc đời. Bằng này tuổi, anh đã sớm học được bản lĩnh của bậc nam nhân, còn chút bản lĩnh bé nhỏ của cô, e là xách dép cho anh cũng khó, làm sao có thể đối phó với anh! Chẳng có ai biết rõ phía trước là lửa, mà vẫn không do dự nhảy vào.

Từ cơ thể cứng đờ của cô, anh hiểu Tử Mặc đã từ chối. Anh từ từ ngẩng nhìn cô, nhếch mép, giọng hơi lạnh nhưng dường như đang vui đùa: “Mặc Mặc, anh thì không sao, nhưng nếu em cũng không bận tâm, hay là chúng ta cứ để cho phòng bảo vệ xem phim miễn phí?”

Mặt cô bỗng đỏ lựng, sự xuất hiện của anh làm cô kinh ngạc đến nỗi quên là trong thang máy có camera giám sát. Trời ơi! Nhất cử nhất động vừa rồi của họ đều bị phòng bảo vệ nhìn thấy hết. Chưa bao giờ rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, cô giãy giụa muốn xuống nhưng anh không chịu buông. Thang máy lên đến tầng nhà của cô, do là nửa đêm, không có người ra vào nên cứ dừng như vậy. Cô biết tính gan lỳ của anh, xưa nay vẫn thế, một khi đã muốn điều gì thì không bao giờ chịu thỏa hiệp!

Cho dù bây giờ anh chịu buông cô, thì nãy giờ người của phòng bảo vệ đã được thưởng thức đủ rồi. Bị dồn vào chân tường làm cô tức điên, ngẩng lên thấy anh mặt tỉnh khô, như không liên quan, khóe miệng hơi nhếch, vừa phóng đãng vừa đáng ghét, nỗi giận bùng lên, cô dồn sức vào nắm tay, nhằm ngực anh đấm thùm thụp, vừa đấm vừa rủa: “Anh... Anh đáng chết! Anh đáng chết!”

Anh lại cười nhăn nhở, sung sướng, mãn nguyện, bế cô ra khỏi thang máy. Tử Mặc càng tức, khắp người bừng bừng như bốc hỏa: “Anh đi đi! Đi ngay đi...”

Anh phớt lờ, vẫn ôm riết cô, mặc cô vừa đấm vừa vùng vẫy, la hét. Hai tháng không gặp, vòng tay anh vẫn thế, hơi thở và mùi cơ thể anh, cô vừa ngửi thấy đã ngấm say.

Không biết từ căn hộ nào có tiếng nói vọng ra: “Nửa đêm rồi, có định cho người ta ngủ không? Vợ chồng cãi nhau về nhà mà cãi! Sao lại ra đường quấy quả người khác?”

Cô ngượng chín người, không dám đấm nữa, chỉ dồn cơn giận vào đôi mắt nhìn anh, đôi mắt lóng lánh như thủy tinh.

Vào đến phòng, anh đặt cô xuống, từ từ cúi đầu, định hôn đôi môi như trái dâu tây của cô. Cô vẫn còn giận, lùi mấy bước, đến khi dựa vào tường, không lùi được nữa thì nhất quyết ngoảnh mặt sang bên, không cho anh được toại nguyện. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi từ từ đỡ khuôn mặt cô trong hai bàn tay, khẽ xoay lại, thận trọng và gượng nhẹ để mặt cô đối diện mặt mình, ngắm nghía một hồi, dừng lại trên đôi môi dâu tây chín mọng, từ từ ép môi vào. Nhè nhẹ chà sát, day mút, dịu dàng, dai dẳng lại gấp gáp, ngấu nghiến như không thể chậm, không thể dừng...

Đã ngủ muộn lại phóng túng quá độ, đương nhiên khó mà dậy sớm, đến khi mở mắt đã muộn giờ làm. Triệu Tử Mặc là người trần, cho nên cũng không tránh được hậu quả đó.

Loạng choạng bò dậy, chải đầu, rửa mặt, lại bị anh kéo lại ôm riết: “Đằng nào cũng muộn rồi, đừng đi làm nữa!”

Cô chỉ thấy eo đau nhức, lưng mỏi rã rời, bực mình dùng chân đá thủ phạm: “Tất cả là tại anh...” Giang thiếu nhăn mặt, cấu vào eo cô, cảm giác trơn mát nơi đầu ngón tay. “Làm hại người ta!” Cô đã kịp tung chăn, chuồn xuống giường.

Vừa nhổm dậy, cảm thấy như thiếu thứ gì, hình như chăn cũng không đủ ấm, cô chạy ra kéo rèm cửa sổ, bên ngoài tuyết phủ trắng như trải bạc, đẹp như tranh.

Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi bước ra. Anh biết, cô không thích trang điểm, bình thường cũng chỉ tô chút son dưỡng môi, giản dị mà tươi tắn, không như những kiều nữ của anh, phấn son lồ lộ, mỗi khi ra ngoài, thời gian trang điểm, chải chuốt, thay váy áo cũng vài tiếng đồng hồ.

Cô ngẩng nhìn anh, cầm túi xách định đi, mới đến cửa đã bị anh kéo lại: “Bên ngoài có tuyết lạnh lắm, đừng đi!”

Cô đẩy anh: “Đừng quậy phá, công việc vẫn phải làm.” Anh tưởng ai cũng như anh, chưa từng vất vả gió mưa, làm sao hiểu công việc quan trọng với bữa ăn hằng ngày thế nào.

Anh thầm thì phía sau: “Hôm nay anh muốn em ở nhà với anh! Vả lại bây giờ cũng sắp trưa rồi!” Công ty anh thực ra có cả đống công việc đang chờ, đành để cho trợ lý làm được đến đâu thì làm. Hai người vừa hòa giải, tiểu biệt thắng tân hôn, làm sao mà đi được? Cô lại mềm lòng, để mặc cho anh ôm, kết quả là hôm đó cả ngày không ra khỏi cửa.

Tử Mặc vừa gõ máy tính vừa nghĩ, dạo này anh đến đây hơi nhiều, hầu như ngày nào cũng đến, giống như sống chung. Mấy ngày trước, anh chàng bảo vệ nói chuyện với cô lần trước còn đưa mấy tờ hóa đơn, nói là hôm đó bạn trai cô đã trả phí đỗ xe cả năm, không lấy hóa đơn, cho nên anh ta đưa đến.

Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy anh chàng đó là cô lại đỏ mặt, chuyện trong thang máy đêm nọ thật xấu hổ. Đáng ghét nhất là kẻ gây sự bây giờ lại đang ung dung nằm trong bồn tắm của cô, còn tự nhiên hơn ở nhà mình, đã thế mấy lần còn phàn nàn chỗ này quá nhỏ, muốn cô chuyển đến chỗ anh. Tử Mặc chỉ lườm mấy cái, nói: “Nếu có người đẹp nào nửa đêm gõ cửa, chẳng phải em lại phải khăn gói ra đi lần nữa sao! Anh thích thì ở, không thích thì về nhà mình!” Cô thường đối phó như vậy.

Chẳng lẽ anh sẽ đến thật, nếu không sao lại đóng phí để xe cả năm? Nhưng suy cho cùng, số tiền đó với anh cũng chẳng đáng là bao! Có lẽ thời gian này đã quá quen, cô lại có cảm giác họ là tình nhân, rồi lắc đầu, cười, có lẽ là do sắp đến Tết, sắp được hưởng kỳ nghỉ phép dài nên cũng hay suy nghĩ vẩn vơ, cũng mơ mộng vẩn vơ! Con người ta mỗi khi Tết đến càng nhớ nhà, càng thấy cô đơn.

Nghĩ đến kỳ nghỉ Tết dài ngày, cô liền vào mạng đặt một vé khứ hồi. Anh tắm xong bước ra, cả người toàn mùi sữa tắm thơm mát, ghé lại nhìn, thấy cô đang xem vé máy bay, hỏi: “Khi nào thì về?”

Cô nhấn nút xác nhận, trả lời: “Mấy ngày nữa!”

Anh vừa lau tóc, vừa thủng thẳng: “Mấy ngày nữa anh cũng phải đi Thượng Hải một chuyến, mình cùng đi nhé!” Thành phố nhỏ của cô cách Thượng Hải chỉ hơn trăm cây số, cho nên cô hầu như đều đi máy bay đến Thượng Hải, sau đó đi xe buýt hoặc xe đường dài về nhà.

Cuối cùng cô ngẩng nhìn anh: “Thôi, anh đi vé hạng nhất, em đi vé thường, dù cùng chuyến bay thì cũng không ngồi cạnh nhau đâu.”

Tưởng anh chỉ nói vậy, hóa ra hai người gặp nhau trên máy bay thật. Có lẽ là anh cố tình, với khả năng của anh, muốn biết cô ngồi ghế nào dễ như trở bàn tay! Thấy anh uể oải tựa vào thành ghế, mắt nheo nheo, chào: “Hi!”, trông phóng đãng đến mức cô chỉ muốn lấy túi xách đập cho một nhát vào đầu!

Cô ném chiếc túi trong tay: “Anh nhầm rồi, đây là khoang rẻ tiền!”

Giang thiếu đón cái túi của cô, ngồi xuống bên cạnh, mặt nhăn nhở, đắc ý vì gian kế thành công: “Anh vừa đổi chỗ với vị khách ngồi bên cạnh em, anh ta không có ý kiến gì!”

Cô lừ mắt, dùng vé hạng nhất đổi lấy chỗ ngồi ở khoang này, chỉ người ngốc mới có ý kiến. Do vào dịp nghỉ Tết, trên máy bay không còn chỗ trống. Nghĩ đến kỳ nghỉ dài, phải nửa tháng mới gặp lại, anh rất muốn hôn cô, nhưng thấy xung quanh toàn là người, hơn nữa khoang rẻ tiền không có không gian riêng biệt như khoang hạng nhất, lại thêm Tử Mặc hay xấu hổ, nếu cứ làm liều, có khi bị giết cũng nên!

Nghĩ tới buổi tối về đến nhà, có thể khoan khoái nằm trong chăn ấm, nghe mẹ phàn nàn cũng thấy sung sướng, lòng cô vui phơi phới, cho nên máy bay vừa cất cánh là ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có người đắp chăn cho mình, rất nhẹ, lại còn giúp mình vén những sợi tóc mai xõa xuống trán. Loại người này sinh ra là để hại người, thôi kệ, chỉ cần mình không bị hại là được, việc gì phải bận tâm người khác bị hại! Ông trời luôn có mắt, thế nào cũng có lúc anh ta bị tính sổ! Cô khoan khoái hít một hơi thật sâu, dường như đang đứng giữa một cánh đồng hoa tulip ở Hà Lan, với ánh nắng ngập tràn và gió nhẹ mơn man.

Anh ngây người ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng với các đường nét rất dịu dàng của cô. Nói về nhan sắc, Tử Mặc chỉ thuộc loại khá, có nét thanh tú đặc trưng của thiếu nữ Giang Nam, nhưng tư chất tốt, thông minh, nhạy cảm...