Nếu chỉ là thoáng qua
Posted at 27/09/2015
580 Views
Anh cũng làm như vô tình ngồi xuống bên cô, mỉm cười nhã nhặn: “Sao không ra hát với mọi người?”
Cô cười: “Tôi không biết hát nên không dám mạo hiểm, sợ mọi người chạy hết.”
Hai người một hỏi một đáp, hầu như cô chỉ trả lời. Dù gì cũng là đồng nghiệp, ra vào chạm trán nhau hằng ngày nên cô vẫn phải nhiệt tình tiếp chuyện. Nói những chuyện liên quan công việc, coi như vẫn tương đối hợp.
Đến lúc ra về, mọi người tốp năm tốp ba tiện đường đi nhờ xe của nhau, Tử Mặc hóa ra lại cùng đường với sếp Tịch, nếu thoái thác cũng không hay, huống hồ cũng chưa thấy người ta thể hiện gì, tất cả đều do Thẩm Tiểu Giai phán bừa khiến cô hơi mất tự nhiên.
Trưởng phòng Tịch rất chu đáo, đưa cô về tận nhà. Đèn xe vừa tắt, Tử Mặc tháo dây an toàn, tươi cười nói: “Cảm ơn!”
Anh chỉ cười, nửa đùa nửa thật: “Không có gì! Có cơ hội rất mong được mời Triệu tiểu thư đi ăn bữa cơm!”
Dù không phải người từng trải nhưng Tử Mặc vẫn hiểu hàm ý thăm dò của anh ta qua câu nói đó. Cô vẫn cười cười, thầm mắng: “Thẩm Tiểu Giai chết tiệt, miệng quạ khoang, nói như thánh phán!”
Theo quan hệ hiện nay của cô và Giang Tu Nhân, bản thân cô cũng khó nói rõ. Anh không thổ lộ với cô nhưng hầu như chiếm toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô, vì vậy Tử Mặc chẳng còn thời gian và hơi sức dành cho người khác. Hết lần này đến lần khác cô từ chối Hình Lợi Phong, cũng chỉ nói vì công việc quá bận.
Anh ta dường như đang chờ câu trả lời của cô. Tử Mặc cười, nói khéo: “Vâng, nếu có cơ hội!”, rồi đẩy cửa xe bước xuống, đứng bên đường, giữ phép lịch sự nhìn anh ta lái xe đi. Lúc chuẩn bị vào cổng khu chung cư, chợt từ xa vọng đến mấy tiếng vỗ tay bôm bốp: “Tuyệt, đúng là một cảnh tuyệt vời!” Thì ra là Giang Tu Nhân.
Cô quay ngoắt lại, thấy anh đứng tựa vào chiếc xe màu đen, hiếm khi thấy anh vận com lê chỉnh tề như vậy, vỗ tay, miệng cười khẩy, ngang tàng và bất cần. Chiếc xe này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên lúc trước cô không để ý.
Dường như anh không có ý đi về phía cô. Tử Mặc cũng đứng yên, lát sau cảm thấy đứng như vậy thật ngớ ngẩn, cô quay người đi vào cổng khu chung cư. Tuy rất giận nhưng anh hiểu, anh vừa đi là cô liền về nhà mình, hình như ở chỗ anh chỉ là quán trọ sang trọng, cô chưa bao giờ lưu luyến, vì vậy từ xa xôi đáp máy bay trở về, anh đến thẳng đây. Kết quả là nhấn chuông đến mỏi tay mà vẫn không có ai mở, đến tận nửa đêm canh ba cô vẫn chưa về. Anh dứt khoát không gọi điện, ngồi chờ trong xe xem rốt cuộc mấy giờ cô mới về, không ngờ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, một người đàn ông khác đưa cô về, Tử Mặc lưu luyến đứng nhìn chiếc xe của anh ta đi rất xa, hỏa khí trong người anh lập tức bốc lên. Nhưng lăn lộn trong xã hội bằng ấy năm, cho dù trong lòng anh bực đến đâu thì vẻ bề ngoài vẫn ung dung.
Tháo cà vạt và cởi chiếc áo vest, anh uể oải ngồi xuống, nói: “Sao không giới thiệu vị khách lúc trước?”
Cô liếc nhìn anh một cái, chợt băn khoăn, có phải anh ghen không? Nhưng rồi lại cười khẩy, tự chế nhạo sự tưởng tượng đã đi quá xa của mình: “Không cần thiết!”
“Ồ, sao lại không cần thiết? Em chắc chứ?” Anh nhướn mày.
Cô lặng thinh đi vào phòng, lấy quần áo chuẩn bị tắm, bộ dạng anh rõ ràng không có thiện ý, bảy tám ngày không gặp, không phải định đến để cãi nhau chứ? Cô không có nghĩa vụ ngồi hầu chuyện anh!
Tắm gội xong xuôi, cô ngồi trên sofa xem ti vi. Tiếng nước trong nhà tắm nhỏ dần, loáng thoáng nghe thấy tiếng anh vọng ra: “Lấy giúp anh bộ đồ ngủ.”
Cô đi lấy quần áo cho anh, hơi hé cửa phòng tắm, đưa vào, bỗng bị anh nắm tay, kéo mạnh. Do bất ngờ, cả người cô lao thẳng vào trong, bị nước từ vòi sen xối lên, toàn thân ướt như chuột lột. Người anh vẫn đầy sữa tắm, ướt rượt, ôm lấy cô. Bộ đồ ngủ bằng vải bông mỏng trên người cô ướt gần hết, xem ra vừa rồi uổng công tắm!
Cô không kìm được nổi đóa: “Anh điên à?”
Anh vẫn ôm riết không buông, hồi lâu mới thầm thì: “Lần sau không được về muộn như vậy nữa!”
Anh là ai, có quyền gì mà quản lý cô? Huống hồ cô chỉ là tiện đường nên đi cùng với đồng nghiệp! Vừa bực vừa tức, cô vặn lại: “Tại sao quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn?” Đúng là không biết tự soi gương!
Anh bỗng im bặt, hình như rất giận, ngực phập phồng, hơi thở ngắt quãng. Bỗng anh đẩy mạnh cô ra, mở cửa lao ra ngoài. Lát sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng. Tử Mặc ngây người đứng dưới vòi sen, nước không mạnh, tí tách nhỏ xuống đầu!
Anh đóng cửa lao đi như vậy, mấy ngày liền không gọi điện. Tử Mặc cũng bận rộn với các đơn hàng, ngày nào cũng làm thêm đến khuya, nên cũng không gọi. Hơn nữa, từ khi chung sống đến giờ cô vẫn thế, chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh.
Nhưng mỗi ngày sau khi làm xong việc, thỉnh thoảng trong đầu cô lại hiện lên cảnh trong vòng tay anh, bị xiết đến phát đau. Tuy vậy, tất cả vẫn mông lung, chẳng có gì rõ ràng.
Chung sống với nhau, cô cũng hiểu một số thói quen của anh. Chẳng hạn anh rất kén ăn, không thích gia vị có mùi đặc biệt như hành tây, tỏi... Sáng thức dậy không bao giờ kéo rèm cửa sổ, vì anh không thể lập tức thích nghi với ánh sáng. Khi ngủ thường không để đèn, nhưng lại rất bá đạo độc chiếm cả chiếc giường, khi lương tâm phát hiện mới dành cho cô một nửa. Khi anh sắp bốc hỏa, tốt nhất không nên đổ thêm dầu, nhưng khi đã giận thật lại vô cùng điềm tĩnh, nói cười như không, chỉ có điều, không biết mặt sẽ biến sắc lúc nào, luôn hỉ nộ thất thường...
Con người ta khi ốm thường hay suy nghĩ vẩn vơ, cô lại cười tự giễu mình. Trong phòng bệnh, mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện nồng nặc như chích vào mũi. Cô lại bồn chồn, dường như lo sợ điều gì.
Mẹ thường phàn nàn bọn trẻ hay chủ quan, coi thường sức khỏe, Tử Mặc cũng thế. Khi còn học đại học, một mình cô làm thêm hai công việc, bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, thường xuyên phải ăn đồ ăn nhanh, đến nỗi bây giờ chỉ cần nhìn thấy hoặc ngửi thấy mùi mì tôm là cô buồn nôn.
Ngày hôm trước bận từ sáng đến tối nhưng vẫn ăn cơm đúng giờ. Vì dạ dày có vấn đề nên cô vẫn chú ý giữ gìn, nhưng đến gần tối, bụng bắt đầu đau lâm râm, lúc đầu còn tưởng dạ dày lại phản đối. Uống hai viên thuốc dạ dày, vẫn đau, thực ra chỉ âm ỉ, cũng không quá khó chịu nên cô cũng không bận tâm.
Kết quả là đến chiều nay, tự dưng bụng cô đau dữ dội, Thẩm Tiểu Giai cũng nhận ra, vội hỏi: “Tử Mặc, cậu sao vậy? Sao mặt tái thế kia?”
Cô vẫn cười: “Không có gì, bệnh đau dạ dày tái phát!” Về sau lại đau đến toát mồ hôi, Thẩm Tiểu Giai đưa cô vào viện, bác sĩ nói là cô bị viêm ruột thừa cấp, nếu vào viện muộn chút nữa là nguy hiểm.
Truyền nước muối, uống thuốc, thời gian làm phẫu thuật cũng đã ấn định vào sáng sớm mai. Thẩm Tiểu Giai lại hỏi bác sĩ một loạt vấn đề cần chú ý, lúc đó mới yên tâm.
Tử Mặc rất cảm động, bình thường Thẩm Tiểu Giai thích trêu đùa cô nhưng khi gặp chuyện gì thì luôn ra dáng đàn chị. Con gái miền Bắc là thế, vừa hào phóng vừa trượng nghĩa, lại độ lượng.
Giường bên là một cô gái mười bảy tuổi, cũng làm tiểu phẫu, đã ngủ từ sớm. Do phẫu thuật tốt nên bình phục rất nhanh, bà mẹ đến chăm sóc con gái cũng đã ngủ say, hơi thở đều đều nhưng âm thanh đó lọt vào tai cô, không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an. Không những vì không có ai chăm sóc, mà còn vì hơi sợ.
Thực ra cô vốn không sợ bệnh viện, thời gian bố ốm, cô ra vào bệnh viện hằng ngày, đều đặn ngày hai lần đưa cơm cho bố. Quen thuộc đến mức, ngay cả các bác sĩ điều trị cũng biết cô, mỗi lần thấy cô xách cặp lồng đến là lại nói với bố cô: “Con gái lại đưa cơm đến kìa, ngoan thật!” Bố luôn cười sung sướng, gật đầu lia lịa. Trong ký ức của cô, bố luôn cười, cười rất hiền, cho dù bị bệnh nặng cũng vẫn cười đùa, cũng để an ủi cô: “Thủ tướng Chu cũng mắc bệnh này, bố cùng bệnh với vĩ nhân cũng là điều vinh dự!”
Trong bệnh viện luôn sặc mùi thuốc sát trùng, rất khó chịu, nhưng về sau cô cũng quen. Đến Thủ tướng Chu Ân Lai mắc bệnh đó cũng không có hy vọng chữa khỏi, huống hồ bố cô? Cuối cùng bố ra đi trong một chiều mưa mênh mang, vĩnh viễn rời xa hai mẹ con cô.
Sau này, ký ức về bố luôn gắn với nụ cười đôn hậu và những món ăn bố nấu. Rồi cô đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước, hàng xóm và họ hàng đều khen, con gái đã làm cho bố mát mặt. Thấm thoát đã ngần ấy năm, giống như chiếc cốc đánh răng in hình con bướm hồi nhỏ, từ lâu đã không còn dấu vết, nhưng cô vẫn nhớ rõ, như mới xảy ra ngày hôm qua.
Mỗi lần Giang Tu Nhân nhìn thấy những đồ dùng có hình con bướm trong nhà cô, dù rất ngạc nhiên nhưng anh không hỏi. Giữa anh và cô, có thể coi là gần gũi hết mực, từ lâu đã làm mọi chuyện giữa một người đàn ông và một người đàn bà, nhưng mỗi người đều có những nỗi niềm riêng tư không thể chia sẻ, cho dù anh hỏi cô cũng không trả lời. Có những lúc, gần gũi không có nghĩa là có thể chia sẻ mọi bí mật riêng tư.
Cho nên từ sau khi sống chung, mỗi khi đi chơi cùng nhau, cô thường mua một đống đồ có hình con bướm. Chỉ riêng gối ôm cũng có tới bốn, năm cái, vứt rải rác trên giường, trên sofa, thậm chí trên nền nhà. Ngay trên xe của anh cũng có một đôi. Anh không có ý kiến gì, để mặc cô bình thường thì ôm, lúc giận thì ném anh.
Suốt một đêm suy nghĩ miên man, chỉ ngủ chập chờn một lát, trời đã rạng. Mới sáng sớm Thẩm Tiểu Giai đã đến, nói là xin nghỉ để chăm sóc cô, bác sĩ lát nữa sẽ tới. Thời gian từ từ trôi, Tử Mặc càng lúc càng bồn chồn, rất muốn gọi điện cho Giang Tu Nhân, muốn được nghe giọng nói của anh.
Từ sau khi anh bỏ đi hôm đó, đã mười ngày hai người không liên lạc.
Xem ra hôm đó anh giận thật, giận cô không đưa chìa khóa nhà cho anh. Anh đã đưa cô chìa khóa căn hộ của anh, theo lẽ thường cô cũng nên làm như thế, nhưng cô luôn do dự, đến khi anh nhắc, cũng chần chừ né tránh. Anh có nhiều căn hộ, còn cô chỉ có một, cô không muốn để anh bước vào, cảm giác như vỏ bọc của mình bị bóc từng lớp, từng lớp một, cực kỳ khó chịu.
Còn mười phút nữa là phẫu thuật, y tá thông báo chuẩn bị gây mê, Tử Mặc nhìn điện thoại, do dự một lát rồi bấm số. Điện thoại đã kết nối, cô nghe thấy nhạc chuông nhưng không ai nghe máy. Đột nhiên cô nghĩ, hôm đó anh rời đi, đến nay vẫn không hề liên lạc lại, có lẽ định chia tay, mình gọi thế này quả thực không hay lắm. Nếu anh đã muốn vậy thì cô cũng không nên níu kéo, quan hệ của họ vốn dễ hợp dễ tan, vậy là vội vàng tắt máy.
Gây tê nửa người, toàn thân cô nặng trĩu, đầu u u mê mê nhưng vẫn còn chút cảm giác. Cuộc phẫu thuật đã kết thúc, cô được một người rất nhẹ nhàng bế lên giường bệnh. Trong mơ màng, loáng thoáng nghe thấy tiếng người nào đó nói chuyện với bác sĩ, cô rất muốn nắm bắt âm thanh đó nhưng không nghe rõ, chỉ chập chờn hư hư thực thực, như trong giấc mơ. Mặc dù ý thức chưa phục hồi nhưng cô vẫn biết giọng nói đó không phải của Thẩm Tiểu Giai.
Trong mơ, có người nắm tay cô, bàn tay rất ấm, mạnh mẽ, như có sức mạnh làm yên lòng người. Giống như hồi nhỏ, mỗi khi đi qua cầu hay ngồi thuyền, bố luôn nắm tay cô như vậy, bởi Tử Mặc rất hiếu động, thích nhảy nhót, nghịch ngợm. Mẹ nhìn thấy thì lắc đầu, phàn nàn con gái được bố nuông chiều sinh hư, nghịch như con trai, không lúc nào yên chân yên tay. Nói vậy nhưng mẹ cũng không nỡ phạt, chỉ nắm chặt tay không cho cô chạy đi đâu, hình như chỉ như thế mẹ mới yên tâm. Còn cô mỗi lần đều cảm thấy vững dạ, dường như dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần bàn tay đó nắm chặt tay mình, cô sẽ được an toàn.
Lúc này, lại có cảm giác được trở lại ngày xưa, lòng bình yên, cô mơ màng ngủ thiếp.
Khi tỉnh lại đã là chiều tối, mặt trời sắp lặn, ánh nắng cuối ngày tràn vào qua cánh cửa sổ mở rộng, cả căn phòng ngập tràn ánh nắng. Đang là mùa xuân, có gió nhẹ nên vô cùng dễ chịu. Cô hé mắt, rồi lại nhắm, cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, vẫn còn trong giấc mơ. Chỗ này rõ ràng là phòng bệnh, nhưng nhìn thiết bị xung quanh khác hẳn căn phòng đã nằm lúc trước, hình như là một phòng đặc biệt nào đó.
Nhắm mắt một lát, lại mở ra, cô liếc nhìn xung quanh, bỗng giật mình, Giang Tu Nhân đang đứng bên cửa sổ, xoay lưng lại phía cô...