Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

789 Views



Cô mãi mãi không quên vòng tay hôm đó, hình ảnh Tiêu Dương hôm đó và cảm giác của mình hôm đó.

Lòng ngổn ngang, không biết nói gì, lại không muốn ngắt máy, liền áp vào tai, nghe hơi thở của anh.

Tiêu Dương cũng không biết nói gì, cũng không ngắt máy, dường như dù Thiên Trần yên lặng bao lâu, anh cũng chờ cô.

Một lát sau, cảm thấy ưu tư vơi chút ít, hơi buồn ngủ, cô mới khẽ nói: "A Dương, em ngủ đây".

"Ừ, ngủ ngon!". Giọng anh ôn tồn.

Miệng cô thoáng cười: "Em cúp máy đây?".

"Ừ".

"Ngày mai mình cùng ăn cơm?".

"Ừ".

"Ngày mai hết giờ làm em đến tìm anh".

"Ừ".

"Anh muốn ăn gì? Đồ nướng ở quán ven sông lần trước rất ngon".

"Bé ngoan, ngày mai mình cùng đi ăn".

"Vâng, A Dương".

"Sao?".

"Em ngắt máy đây".

Thiên Trần nhẹ nhàng tắt điện thoại, mãn nguyện ngủ thiếp. Ngày mai, Scarlett o'Hara[1'> đã nói: "Tomorrow is another day".

[1'> Nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của nhà văn Margeret Mitchell.



Chương 5 - Hai bên đều ghét



Trong bốn cô bạn, Đỗ Lối xinh đẹp nhất, xứng danh mĩ nữ. Trần Tuệ An là kiểu phụ nữ thục hiền. Đôi mắt Thiên Trần đẹp nhất, trong veo như mặt hồ, còn Nghiêu Vũ, nhiều nhất có thể coi là thanh tú.

Ngày hôm sau quả thực là một ngày mới, đối với Nghiêu Vũ, là một ngày có tin tốt lành.

Thiên Trần đã lấy được giấy công tác cho cô, còn dặn: "Đây không phải là thẻ phóng viên, cậu chỉ có thể đi theo mình như thực tập sinh!".

"Biết rồi, mình cũng chỉ hiếu kì muốn đi chơi, lần này theo cậu làm phóng sự xem sao!". Nghiêu Vũ cười hi hí.

Thiên Trần lườm cô: "Con người cậu cái gì cũng hăng như chơi cổ phiếu. Lấy đâu ra lắm hứng thú thế không biết?".

Nghiêu Vũ ngẩn người, im lặng không nói. Thiên Trần dè dặt hỏi:

"Có phải Đồng Tư Thành sắp về nước?".

Nghiêu Vũ nhún vai, ngoảnh mặt đi: "Đừng nhắc đến anh ta! Chia tay là chia tay".

"Tiểu Vũ, ngay tên anh ấy cậu cũng không muốn nhắc, rõ ràng chưa quên được anh ấy!". Thiên Trần có vẻ không vui, mọi chuyện của mình cô đều nói với Nghiêu Vũ. Nhưng Nghiêu Vũ từ khi chia tay với Đồng Tư Thành tuyệt nhiên không nhắc nửa câu về anh ta.

Nghiêu Vũ im lặng cắn môi. Nỗi đau khổ lại bùng lên như nham thạch sôi sục trong lòng không tìm được lối thoát, lồng lộn công phá làm cô miệng khô lưỡi đắng.

Nghiêu Vũ biết giấu diếm như vậy, sẽ làm Thiên Trần tự ái. Nhưng... cô nhìn bạn, thong thả nói: "Thiên Trần, cậu có biết mình ngưỡng mộ cậu và Tiêu Dương thế nào không? Hai người yêu sau bọn mình, nhưng vẫn chung thủy bên nhau. Mình và Đồng Tư Thành đã chia tay, anh ấy cần đi du học, chỉ đơn giản có vậy. Đừng hỏi nữa được không? Mọi chuyện đã qua rồi".

Thiên Trần nói nhỏ: "Tiểu Vũ, xin lỗi, mình sơ ý, đừng giận!".

"Sao có thể? Chúng ta là đồng đảng mà!". Nghiêu Vũ nháy mắt với cô, "Đi, hôm nay đúng ngày nghỉ, ta đi đánh tập đoàn Gia Lâm!".

"Tiểu Vũ, không nên quá đà, cẩn thận Gia Lâm nổi giận gây áp lực với công ty, buộc ông chủ sa thải cậu!". Thiên Trần nhắc bạn.

Nghiêu Vũ bĩu môi: "Mình chỉ mượn oai của cậu, múa võ trước mặt anh chàng đó một chút, cần viết bài thật, đương nhiên phải viết sự thực, nếu đúng là suối khoáng tự nhiên, chẳng phải cũng là quảng cáo cho họ, ít nhất cũng định hướng cho khách hàng".

Thiên Trần cười ngất, theo trình tự gọi điện cho trưởng phòng Vương phụ trách truyền thông của Gia Lâm, nói rõ ý định đến thăm quan phỏng vấn. Trưởng phòng Vương vừa nghe nói có khách hàng nghi ngờ suối khoáng của công ty, có phần hốt hoảng. Suối nước nóng vừa mới khai thác, đúng lúc cần quảng cáo, nếu có dư luận nghi ngờ, nhiều khi thật cũng biến thành giả.

Thành phố này có một nửa diện tích là núi, mấy nơi phát hiện được nguồn suối khoáng, nhưng lượng nước không đều. Từ khi khu nghỉ dưỡng phía bắc thành phố được phóng viên đưa tin lượng suối khoáng tự nhiên ít, nhà đầu tư đã dùng nước nóng nhân tạo đánh lừa khách hàng. Mấy khu nghỉ, khách sạn kinh doanh suối nước nóng lập tức vắng khách trong thời gian dài.

Trưởng phòng Vương nhanh chóng thu xếp tiếp đón phóng viên. Ngay lúc đó đã thề bồi qua điện thoại, cam kết suối nước nóng này đã được chuyên gia cục địa chất tỉnh và quốc gia kiểm định, có biên bản kiểm định, vân vân.

Thiên Trần và Nghiêu Vũ ngồi xe do Gia Lâm cử đón, phóng thẳng đến sơn trang suối nước nóng. Đào Thiên Trần biết, những cuộc phỏng vấn thế này cơ bản không cần Hứa Dực Trung tháp tùng. Nhưng lần này chủ yếu là để Nghiêu Vũ xả hận, vậy là sau khi xem kĩ các loại giấy tờ, chứng nhận liên quan, lại giả bộ lấy máy ảnh yêu cầu được chụp giếng phun tự nhiên, nghe nhân viên sơn trang giới thiệu hệ thống vận hành nguồn nước. Đối với những phóng sự thế này, Nghiêu Vũ là người ngoại ngạch, chỉ dỏng tai nghe cốt tìm ra sơ suất.

Giám đốc sơn trang đắc ý nói: "Suối khoáng của chúng tôi cả khu vực miền tây chỉ có hai nơi phát hiện có, một ở núi Nga Mi Tứ Xuyên, một chính là chỗ chúng tôi đây!".

Lời vừa nói ra, Nghiêu Vũ vốn đã có chuẩn bị, trao đổi ánh mắt với Thiên Trần, Thiên Trần thong thả nói: "Không phải chứ? Giám đốc Trương! Miền tây còn một nơi nữa có suối khoáng tự nhiên ở Cam Túc, các ông làm quảng cáo như vậy e khiến người tiêu dùng hiểu lầm".

"Đúng, đúng, đúng, quên mất, Vũ Hóa Cam Túc cũng có, chỗ chúng tôi là mới được phát hiện!". Giám đốc Trương vội đính chính.

Thiên Trần khôn ngoan hỏi: "Tôi thấy miệng giếng phun tự nhiên ở đây rất nhỏ, lại bố trí nhiều bể tắm như vậy, lượng suối khoáng tự nhiên liệu có đủ?".

Giám đốc Trương mặt tươi như hoa: "Sao lại không đủ? Còn một giếng phun nữa ẩn trong bể to nhất phía trên, nước nóng chảy xuống theo hình bậc thang".

Đào Thiên Trần ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: "Công việc hôm nay của chúng tôi cũng đã tạm ổn, trở về tôi sẽ phỏng vấn chuyên gia địa chất tỉnh, nghe ý kiến chính thức của họ, nếu thành phố chúng ta có được nguồn suối khoáng hiếm có như vậy rất đáng để tuyên truyền".

Giám đốc Trương vội giữ họ lại ăn cơm, anh ta đã gọi điện cho tập đoàn, cấp trên chỉ thị thời gian này nếu có phóng viên đến nhất định phải tiếp đón thật chu đáo.

Vốn dĩ hai người ra về tay không, Đào Thiên Trần lại nghĩ nhân dịp này làm loạt phóng sự về suối nước nóng của thành phố, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, liền hỏi giám đốc Trương về tình hình kinh doanh của sơn trang.

Hứa Dực Trung được giám đốc Vương báo cáo, có phóng viên mạng thời sự trực tuyến Đào Thiên Trần và thực tập sinh Nghiêu Vũ đến thăm quan phỏng vấn sơn trang, thầm nghĩ, hai người này rõ ràng đến kiếm chuyện. Nghiêu Vũ là người của công ty Đại Đường sao có thể đến phỏng vấn. Nhân lúc không bận, liền phóng xe đến sơn trang. Anh không lo suối nước nóng có vấn đề, chỉ ngại nếu cô phóng viên kia nắm được tình hình chi phí chiêu đãi khách của sơn trang có thể sẽ viết bừa, ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty. Nếu không kịp thời ngăn chặn, giới truyền thông đều biết, vài ba ngày lại có phóng viên tìm đến thì phiền to.

Khi anh đi vào phòng khách trang nhã của sơn trang, Đào Thiên Trần và Nghiêu Vũ đã xong việc, đang ăn bữa trưa do sơn trang chiêu đãi. Nghiêu Vũ không tin không có vấn đề để viết. Nhìn thiết bị của sơn trang hỏi giám đốc Trương: "Bữa ăn này giá bao nhiêu?".

"Một ngàn tám trăm tám mươi đồng!". Hứa Dực Trung lên tiếng trả lời thay.

Hai cô gái ngẩng đầu. Thiên Trần vui vẻ: "Phó tổng Hứa đích thân đến ư, chúng tôi đâu dám!".

"Phóng viên các bạn vất vả, sơn trang mới khai trương, rất cần sự ủng hộ của các bạn!". Hứa Dực Trung mặt cười tươi rói, liếc nhanh Nghiêu Vũ. Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần bò mài rách đầu gối, mặt cười vui có vẻ thoải mái, ngoài chiếc váy bồng mặc hôm dự tiệc, lần nào gặp cũng thấy cô ta ăn mặc đúng một kiểu như vậy. Anh cho là, trang phục của một người phản ánh tính cách người đó, ấn tượng Nghiêu Vũ gây cho anh là hơi tùy tiện, "Cô Nghiêu, trở thành phóng viên thời sự trực tuyến lúc nào vậy?".

"Tôi thực tập ở báo đó! Biết làm thế nào, ai cũng phải sống, làm thêm kiếm ít tiền, nếu không, những nơi thượng hạng thế này sao dám đến!". Nghiêu Vũ nói đầy hàm ý.

Thiên Trần tiếp lời: "Sơn trang chủ yếu nhằm vào nhóm người thu nhập cao phải không?".

"Sao có thể?". Hứa Dực Trung đi đến ngồi xuống ghế, nhiệt tình trả lời: "Chúng tôi chủ yếu phục vụ tầng lớp bình dân của thành phố!".

"Một ngàn tám trăm tám mươi đồng mà là tầng lớp bình dân? Phó tổng Hứa không đùa chứ?". Nghiêu Vũ cười ranh mãnh.

Hứa Dực Trung bắt đầu bực mình, như nhìn thấy một kẻ quấy rối: "Đây là mức giá cao nhất sơn trang, nhằm vào nhóm người có thu nhập cao, tắm suối khoáng chỉ cần một trăm hai mươi đồng cho một lần, trẻ em giảm một nửa. Nghỉ ở biệt thự đắt nhất cũng chỉ có hơn ba ngàn, không phải ngày lễ ngày nghỉ còn được giảm giá, nhà nghỉ bình thường tương đương khách sạn ba sao, đương nhiên, ở đây trang thiết bị của chúng tôi tương đương khách sạn bốn sao. Cô Đào, xem có còn vấn đề gì không?".

Thiên Trần cười: "Phó tổng Hứa nắm rất vững nghiệp vụ, không còn vấn đề gì nữa. Chúng tôi chỉ muốn góp phần định hướng cho người tiêu dùng sử dụng dịch vụ tắm suối nước nóng trên địa bàn thành phố".

"Ô, tôi khá thân với chủ biên trang mạng của các cô, sau này sẽ thảo luận với ông ấy nên tuyên truyền quảng cáo thế nào"...

Polly po-cket