XtGem Forum catalog

Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

915 Views



Đến khu nhà của Đỗ Lối, Hứa Dực Trung mỉm cười cáo từ, "Tối nay chơi hơi muộn, nghỉ đi".

Đỗ Lối nở nụ cười cực đáng yêu, "Anh cũng vậy. Tạm biệt!".

Bóng dáng yểu điệu của cô biến mất trong tầm mắt. Hứa Dực Trung nhớ lại hai lần Nghiêu Vũ nói tạm biệt anh, anh đều buột miệng hỏi, khi nào gặp lại. Nhưng lúc này, tại sao anh không buột miệng hỏi Đỗ Lối như thế? Lại chợt nghĩ, tối nay anh và Đỗ Lối thân mật xuất hiện trước mặt Nghiêu Vũ, cô sẽ nghĩ gì? Không hiểu sao, anh rất muốn biết, liền lái xe đến nhà cô.

Cửa sổ căn phòng trên tầng bảy của Nghiêu Vũ vẫn chưa sáng đèn. Hứa Dực Trung mở chiếc cửa nhỏ trên nóc xe, gió lạnh thổi vào, anh ngồi yên, chờ đợi, chỉ muốn thấy Nghiêu Vũ về nhà.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Dực Trung nhớ tới truyện cổ tích Con quỷ và người đánh cá. Con quỷ bị hoàng đế Lomon nhốt trong bình ném xuống biển, trong một trăm năm chờ đợi đầu tiên, con quỷ nói, nếu được người cứu, nó sẽ cho người đó làm hoàng đế thiên hạ, đến một trăm năm thứ hai, con quỷ nói, nếu được cứu, nó sẽ cho người đó phú quý suốt đời, đến một trăm năm thứ ba, nó sẽ cho người đó thỏa mãn ba điều ước, đến một trăm năm thứ tư, sự kiên nhẫn của quỷ đã cạn kiệt, nó sẽ nổi điên giết ân nhân cứu mạng. Hứa Dực Trung thầm nghĩ, anh bây giờ chính là con quỷ đã chờ đợi bốn trăm năm.

Đã ba giờ sáng, Nghiêu Vũ vẫn chưa về nhà. Hứa Dực Trung bỗng nghĩ có phải Nghiêu Vũ đã về nhà đi ngủ lúc anh đưa Đỗ Lối về? Anh ngồi đây chịu gió rét, trong khi cô đã vào nhà ung dung ngủ trong chăn ấm. Vừa nghĩ vậy anh bỗng buồn cười, đang định bỏ đi, thì nhìn thấy một chiếc taxi phóng đến, Tiêu Dương đưa Nghiêu Vũ về.

Anh nhìn Nghiêu Vũ cười vẫy tay tạm biệt Tiêu Dương, nhìn chiếc taxi phóng đi và Nghiêu Vũ thong thả đi tới. Dưới ánh đèn đường vàng võ, trông cô càng mảnh mai đơn bạc. Mấy lần anh định gọi, lại kiềm chế.

Một lần nữa, anh lại nhìn đèn từng tầng sáng lên, bóng Nghiêu Vũ chập choạng trong ánh đèn đó và ánh đèn tối dần sau lưng cô. Hứa Dực Trung yên lặng ngồi trong xe. Ánh đèn nhợt nhạt trùm lên người cô, trong màn đêm đen, anh cảm giác Nghiêu Vũ lúc này vô cùng tội nghiệp. Không hiểu sao anh có cảm giác đó.

Đèn tầng bảy đã sáng. Hứa Dực Trung định chờ đèn tắt sẽ ra về, nhưng chờ đợi này hóa ra là suốt phần đêm còn lại. Có lẽ Nghiêu Vũ quên không tắt đèn hoặc suốt đêm không ngủ, đèn vẫn sáng mãi, Hứa Dực Trung cũng mãi không đi.

Khi anh tỉnh dậy, trời đã lờ mờ sáng. Anh nhìn đồng hồ, sáu giờ, trong khu nhà tầng cũ kĩ vang lên đủ mọi thứ âm thanh, thành phố phát ra tiếng nổ giòn giống như quả trứng bị đập vỏ, bừng tỉnh.

Anh hắt hơi, phát hiện suốt đêm không đóng cửa sổ trên trần xe, lạnh run người, vội đóng cửa, mở điều hòa để số to cho ấm, lại ngước mắt nhìn lên, ánh đèn tầng bảy lờ mờ, dần dần bị nhấn chìm bởi sắc ngày đang tới.

Hứa Dực Trung cử động, cảm thấy người hơi đau, đêm qua chắc mình uống rượu nhiều, lại ngốc nghếch đến ngồi suốt đêm dưới nhà cô, nghĩ vậy anh không nhịn được bật cười, lái xe đi.



Chương 14 - Tôi thích em

Đỗ Lối ngồi một góc lặng lẽ nhìn Hứa Dực Trung, tại sao anh lại hát bài "Anh đã yêu em"? Có phải là dành cho cô? Lần đầu tiên Đỗ Lối không nắm bắt được ý nghĩ của đàn ông. Hứa Dực Trung khác với những người theo đuổi cô, cô không đoán được anh nghĩ gì.

Lúc đi làm, Trương Lâm Sơn gọi điện hẹn gặp Hứa Dực Trung. Nhìn chung, điện thoại của Trương Lâm Sơn lúc này nghĩa là có chuyện muốn nói, Hứa Dực Trung đương nhiên nhận lời, "Vâng, hết giờ tôi sẽ liên lạc".

Vừa cúp máy, Đỗ Lối gõ cửa, cười tươi đi vào. Hứa Dực Trung ngẩng đầu nhìn cô, cũng cười tươi, "Sao hôm nay trang điểm đẹp thế?".

"Đâu có? Vẫn bộ đồng phục của công ty mà!". Đỗ Lối mỉm cười.

Hứa Dực Trung dựa lưng vào salon, ngắm cô một lượt từ đầu đến chân, "Hôm nay cô làm kiểu tóc mới, trang điểm rất tuyệt!".

"Cảm ơn phó tổng ban khen, hình như kiểu này hợp với em". Đỗ Lối đúng là uốn lại tóc, trang điểm nhẹ nhàng, rất đáng yêu, bộ đồng phục ôm khít cơ thể cao thon thả, đầy sức sống.

"Nói đi, có sự kiện gì?".

"Là thế này, tối nay phòng kế hoạch, phòng thị trường hợp tác tổ chức liên hoan, mời phó tổng tham dự, chung vui với mọi người!".

"Tối nay? Không được, tối nay tôi có hẹn". Hứa Dực Trung đã nhận lời gặp Trương Lâm Sơn, đầu vẫn đang nghĩ không biết là chuyện gì. Anh hiểu đây nhất định là vấn đề quan trọng, nếu không lúc gọi điện giọng Trương Lâm Sơn đã không nghiêm túc như vậy.

Vẻ thất vọng hiện ra trên mặt, Đỗ Lối cúi đầu chán ngán, lẩm bẩm, "Uổng công nịnh anh".

Hứa Dực Trung buồn cười, "Rốt cuộc là chuyện gì mà hai phòng hợp tác liên hoan?".

"Nếu anh không đến thì phải bỏ tiền bao bữa đó!". Đỗ Lối dẩu môi.

"Tại sao?". Hứa Dực Trung hứng thú nhìn Đỗ Lối, anh không thể không thừa nhận Đỗ Lỗi hôm nay vô cùng hấp dẫn, vừa trẻ trung vừa chín chắn, một sự kết hợp hoàn hảo.

Đỗ Lối ngẫm nghĩ, lại cười tươi: "Đến muộn một chút cũng được, anh đến thì được mời ăn, không đến thì bị phạt chi bữa đó. Có điều, nếu anh không đến, em sẽ không biết ăn nói thế nào với người của hai phòng kia". Đỗ Lối mỉm cười bí hiểm, quay người bỏ đi.

Hứa Dực Trung nghĩ mãi không hiểu chuyện gì. Hết giờ làm buổi chiều anh hẹn Trương Lâm Sơn đến một nhà hàng đặc biệt, ở đây cảnh quan đẹp lại yên tĩnh, không có phòng lớn, chỉ toàn phòng nhỏ.

Không lâu sau Trương Lâm Sơn đến, chỉ thấy có mình Hứa Dực Trung, liền cười, "Tôi tưởng cậu đi đâu cũng mang theo Tiểu Đỗ".

"Ha ha!". Hứa Dực Trung cười, "Lần trước anh chăm sóc cô ấy suốt đêm, Đỗ Lối suốt ngày nhắc đến anh, không quên ơn đâu".

Trương Lâm Sơn lườm anh, "Một cô gái tốt như vậy, sao phải suốt ngày chạy theo kẻ lông bông như cậu! Được rồi, nói vào chuyện chính!".

Hứa Dực Trung thong thả ngăn anh, "Không vội, đợi dọn đồ ăn đã". Thân nhau từ nhỏ là một chuyện, muốn qua Trương Lâm Sơn biết thông tin là chuyện khác, Trương Lâm Sơn nóng vội như vậy, Hứa Dực Trung vẫn muốn tranh thủ thời gian suy nghĩ thêm.

Thức ăn đưa lên, Trương Lâm Sơn gắp một đũa, vừa ăn vừa cười nói: "Hoa viên Lệ Thành của quốc tế Đông Nam ở khu Giang Dương mới xây đến tầng hai, nghe nói trong hồi chợ nhà ở vừa rồi đã bán hết veo!". Trong mắt anh là nụ cười không giấu nổi.

Hai nhà là đối thủ, Gia Lâm ra tay không chậm, đều muốn khai thác khu mới, quảng bá thương hiệu của mình.

"Ha ha, chúng tôi cũng có mảnh đất ở khu Giang Dương cần khai thác, dự án chẳng phải đã gửi lên chỗ anh".

"Ờ, xem rồi, kì phùng địch thủ, khu đất của cậu ngay sát khu của quốc tế Đông Nam".

Hứa Dực Trung nhướn mày, chạm ly với Trương Lâm Sơn, "Phòng quy hoạch của anh dưới quyền quản lí của phó giám đốc Chu phải không?".

"Đúng, anh ta quả rất có tài, tuổi mới bốn mươi". Trương Lâm Sơn cười.

Hứa Dực Trung rót rượu cho Trương Lâm Sơn, "Sơn Tử, tôi thấy anh cũng rất có năng lực, trẻ măng đã làm trưởng phòng, tiền đồ thênh thang. Chỉ có tôi bất tài, vẫn ăn bám ông già, trong ngõ mình ngày trước, chỉ có anh là giỏi nhất!".

Trương Lâm Sơn vỗ vai Hứa Dực Trung, cười lớn, "Anh em ta còn khách khí như vậy, cậu vẫn lẻo mồm như hồi nhỏ!".

Hai người vui vẻ ăn uống, Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm, chuyện cũng bàn xong, vui vẻ, "Tối nay anh còn việc gì nữa không? Nếu không, mời anh cùng tôi đến dự liên hoan, hai phòng bên dưới hợp tác tổ chức liên hoan, nghe nói nếu tôi không đến, tôi phải chi bữa đó, muốn đến xem thế nào".

"Tôi đi được không?". Trương Lâm Sơn hỏi.

"Đi với tư cách cá nhân, chỉ là bữa liên hoan thường, không phải là tiệc tùng tiếp khách!". Tính hiếu kỳ của Hứa Dực Trung bị Đỗ Lỗi kích thích. Thầm nghĩ hai phòng đó rất lâu không ăn với nhau, sao bỗng dưng lại cùng tổ chức liên hoan.

Khi Hứa Dực Trung và Trương Lâm Sơn đi vào nhà hàng, nghe thấy một trận cười rộ từ bên trong. Nhìn vào thấy mọi người ngồi kín hai cái bàn tròn rộng, Đỗ Lối một mình đứng giữa cầm ly rượu vang dở khóc dở cười, thấy hai người vào, cô sung sướng reo lên, "A, chính chủ đến rồi!".

Mọi người cười rộ, "Phó tổng Hứa đến đúng lúc! Nếu không trợ lí Đỗ sắp trụ không nổi!".

Hứa Dực Trung đang ngơ ngác, Đỗ Lối đã đi đến, đặt ly rượu vào tay anh và Trương Lâm Sơn, "Nếu anh không đến, em phải một mình tác chiến, không phòng nào chịu nhận em, một mình bơ vơ, rượu của anh em phải uống thay!".

Hứa Dực Trung cười, giới thiệu Trương Lâm Sơn, sau đó cùng mọi người chạm li. Nhân viên hai phòng đa số đều trẻ, họ ồn ào đua nhau đến chúc rượu hai người. Hứa Dực Trung nháy mắt chỉ vào ông bạn. Trương Lâm Sơn cười ha hả, "Bây giờ mới hiểu vì sao cậu lôi tôi đến đây. Thôi được, hôm nay rất vui, cạn ly!".

Hứa Dực Trung mỉm cười nháy mắt, hai người hiểu ý, anh rất khoái trá, nghiêng đầu hỏi Đỗ Lối: "Bây giờ có thể tiết lộ được chưa? Lí do liên hoan?".

Đỗ Lối cười, đứng lên nói to: "Tắt đèn! Tắt đèn! Đến giờ rồi!".

Đèn trong phòng vừa tối, nhân viên nhà hàng đẩy chiếc bàn nhỏ để bánh ga tô vào, tất cả hát bài mừng sinh nhật, Hứa Dực Trung không hiểu, Đỗ Lối vui vẻ nói: "Phó tổng Hứa của chúng ta, một lòng vì công việc, quên cả sinh nhật của mình!".

Lúc này Hứa Dực Trung mới nhớ ra, trên chứng minh thư, hôm nay là sinh nhật, trước giờ theo quy định của bố, cả nhà luôn tổ chức sinh nhật anh theo âm lịch, anh cười cảm ơn.

Đỗ Lối vui vẻ đứng trước mặt anh, trong ánh nến, mắt cô dịu dàng như nước, "Anh thổi nến rồi ước đi!".

Hứa Dực Trung liếc nhìn Trương Lâm Sơn, anh ta cười nhăn nhở, nhìn trả. Hứa Dực Trung nhắm mắt suy nghĩ, thổi một hơi tắt nến. Tiếng vỗ tay rầm rầm, Đỗ Lối lại đưa cho anh bát mì trường thọ, "Nhất định phải ăn!".

Mắt cô long lanh ánh sáng quen thuộc. Anh hiểu, tất cả những thứ này đều do Đỗ Lối dày công bố trí, mắt lướt qua các nhân viên xung quanh, mọi người vui vẻ nhìn anh chờ đợi, anh thầm than thở, mỉm cười gắp một đũa mì đưa lên miệng. Ăn xong mì, Hứa Dực Trung vui vẻ nói, "Bây giờ tôi mời mọi người đi hát, ai cũng phải vui hết mình!".

Mọi người vỗ tay hò reo tán thưởng. Sau khi ngồi xuống, Hứa Dực Trung nói với Đỗ Lối, "Cảm ơn!"...