Mưa nhỏ hồng trần
Posted at 27/09/2015
781 Views
Hai năm chat qua mạng, hai năm không gặp, liệu em có còn như ngày trước? Tôi hơi bất an. Trần Trần đã đi vào lòng tôi qua những con chữ.
Khi em tìm phó tổng giám đốc Gia Lâm nhờ giới thiệu, lòng vui như mở cờ, đang lo không biết làm thế nào tiếp cận, thì Trần Trần tự tìm đến.
Em thay đổi rất nhiều, lần trước chỉ gặp chớp nhoáng trên diễn đàn, lúc đó Trần Trần vẫn là cô gái sôi nổi đầy nhiệt huyết. Bây giờ đã có phần chững chạc, em đang dần dần chín chắn.
A Dương, bố mẹ, chồng và cuộc sống hiện thực mang đến cho em một vẻ u uẩn như thấm vào da thịt. Lần này tôi nhìn rất kĩ, Trần Trần trang điểm nhẹ, mái tóc uốn, lượn sóng xinh đẹp và quyến rũ. Đôi mắt sáng thông minh, tôi mỉm cười, nhưng thầm thở dài.
Trần Trần muốn một cuộc phỏng vấn độc quyền với tôi, tôi vờ từ chối, em vẫn không nản, mắt nhìn tôi, lộ vẻ bướng bỉnh trẻ con, khi làm việc em như con báo, khi chat với tôi, em như con dê nhỏ lạc đường, nếu yêu tôi, liệu em có dịu dàng như với Tiêu Dương? Tôi rất muốn biết, cũng khao khát có em.
Có thể ngồi riêng với Trần Trần, tôi cần gì bài phỏng vấn độc quyền đó, vội vàng gật đầu, lòng thầm nói, em có thể độc quyền cả con người tôi, huống hồ một bài phỏng vấn.
Tôi tranh thủ thời gian gặp Trần Trần, nhìn em chuẩn bị băng ghi âm, sổ ghi chép, hơi hếch chiếc cằm thon nhỏ, mỉm cười hỏi tôi: "Giám đốc Tần, có thể bắt đầu được chưa?"
Tôi quá xúc động, muốn nói với em, Cỏ Mùa Xuân là tôi, tôi là Cỏ Mùa Xuân.
"Giám đốc Tần?" Em nhắc lại, hơi cao giọng.
Tôi cười cười, bê cốc trà lên uống, thong thả nói: "Được, cô muốn tìm hiểu gì?" Ý của tôi là, em có thể nói dông dài được, chẳng hạn có thể hỏi về cuộc sống riêng tư của tôi.
Em cúi đầu, khẽ cười, viết gì vào cuốn sổ, rồi ngẩng lên nói, "Tôi muốn biết, tập đoàn Phương Bắc ở ngoại tỉnh khá xa, chuyên khai thác bất động sản, tại sao lần này quyết định hợp tác với Gia Lâm khai thác thị trấn cổ?"
Tôi rất muốn trả lời, phần lớn là vì em. Tôi đã đọc bài viết của em về thị trấn cổ trên mạng, biết nguyện vọng của em muốn bảo tồn thị trấn cổ, rất muốn ủng hộ em. Đương nhiên, quan trọng hơn là qua tìm hiểu nghiên cứu, biết giá trị của thị trấn cổ đó. Tôi cũng muốn nói với em, không có bài viết của em, chưa chắc tôi đồng ý hợp tác đầu tư lần này.
Bởi với số vốn tương tự, tôi sẽ lựa chọn đầu tư vào lĩnh vực khác có thể kiếm tiền nhanh hơn. Thị trấn cổ có giá trị nhưng thời gian thu hồi vốn sẽ khá lâu.
Tôi trả lời một cách bài bản, cuối cùng không kìm được, thêm một câu: "Những người kinh doanh bất động sản cũng có thể bảo vệ di sản văn hóa quốc gia, không chỉ vì lợi nhuận."
Tôi thấy mắt em chợt sáng, chưa kịp bộc lộ nỗi vui mừng ngạc nhiên, đã trở lại bình thường. Trong suốt quá trình phỏng vấn, em vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi cũng vậy. Bỗng nhiên lại nhớ những lời bộc bạch của em, nhiều nỗi niềm như vậy, chắc em rất đau khổ.
Chẳng phải một bài thơ nổi tiếng đã viết, khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là tôi ở ngay trước mặt em, nhưng em không biết tôi yêu em.
Tôi dường như không nén được xúc động, liên tục đưa chén trà lên miệng, nhấm nháp, cố giữ vẻ mặt bình thường. Cho dù Trần Trần không hạnh phúc, nhưng vẫn là người đã có gia đình, tôi chỉ có thể là Cỏ Mùa Xuân trên mạng.
Ý nghĩ đó làm tôi bình tĩnh, giữ thái độ lịch thiệp khách sáo có phần xa cách, đối với Trần Trần điều đó là bình thường, em đương nhiên không biết những ý nghĩ xô dạt trong đầu tôi.
Bài phỏng vấn đã xong, tôi vẫn không để lộ mình, ra về ngay hôm đó, tôi đành bằng lòng với kết quả đó.
Tôi không muốn làm tổn thương Trần Trần, lại trở về tiếp tục làm cái hố nhỏ của em.
Đọc bài viết em gửi qua mạng, tôi cố tìm trong đó đánh giá của em đối với tôi, nhưng chỉ là những nhận xét bề ngoài, như dịu dàng, khả năng quan sát thị trường nhanh, nhạy bén, nhưng tôi cũng rất vui. Điều đó chứng tỏ em có thiện cảm với Tần Huyên, cho dù thiện cảm đó là do tôi giúp em thực hiện bài phỏng vấn, tôi cũng thấy hài lòng. Đọc mấy lần bài viết đó, ánh mắt long lanh cái nhìn chăm chú của em luôn hiện trong tâm trí tôi.
Một cô gái đáng yêu và nghiêm túc mới là người đẹp thực sự. Dường như tôi chỉ lặng lẽ đứng ngoài thế giới của em, nhưng biết rõ cuộc sống, tâm tư của em.
Chắc chắn em là người phụ nữ thích hợp nhất với tôi. Có tiếng nói chung, cùng sở thích, quan trọng nhất là tôi muốn chăm sóc nâng niu em. Một người đàn ông phải rất yêu một người phụ nữ, mới thực lòng muốn chăm sóc nâng niu cô ấy. Nhưng để được một người đàn ông yêu, không phải dễ.
Một năm sau, Trần Trần quyết định ly hôn. Em nhắn cho tôi. Tôi bội phần cảm tạ mạng Internet không xảy ra sự cố, để mẩu tin đó đến được với tôi.
Rõ ràng em rất thoải mái, tôi cũng thế. Tôi nhất quyết không để mất cơ hội, nhất quyết cướp được người, rồi tính sau. Vậy là có chuyến du lịch đảo Saipan.
Trần Trần ngạc nhiên đến độ suýt ngã trên bãi cát. Tôi bật cười, quay đi. Mấy ngày sau đó tôi thu hoạch lớn, một khi đã như bóng với hình, tôi không muốn em cảm thấy xa lạ.
Tôi biết, không dễ khiến Trần Trần chấp nhận Cỏ Mùa Xuân là Tần Huyên, nhưng để em chấp nhận Tần Huyên là bạn thì không khó. Để Trần Trần yêu tôi, hình như mới khó.
Một mối tình sâu nặng, một cuộc hôn nhân thất bại, cho dù em tỏ ra thoải mái, nhưng lòng đã như con ốc sên thu mình trong vỏ.
Núi không biết đi, thì người phải trèo qua. Câu danh ngôn cổ khích lệ tôi. Tôi đến thành phố của em, lí do đơn giản, vì chuyện kinh doanh. Tôi nghĩ có lẽ mình chưa đủ lãng mạn, gặp mấy lần, Trần Trần vẫn tiếp tôi như một người bạn, nhưng tôi không nản.
Tôi đã qua cái tuổi kiên trì theo đuổi phụ nữ. Thầm nghĩ, Trần Trần đã ở trong tim tôi, tôi nói với em: "Trần Trần, ở thành phố này em có quá nhiều hồi ức. Dạo trước có lần em nói, em muốn đến một nơi mới mẻ để bắt đầu cuộc sống mới, có muốn đến tỉnh S? Tôi có thể giúp em?"
Mắt em lóe sáng, nhưng tôi thất vọng, em vẫn tế nhị từ chối. Tôi không biết, em không tin tôi, hay chưa dứt bỏ được mọi thứ ở thành phố này.
Nếu ở tuổi đôi mươi, tôi có đủ kiên nhẫn chờ đợi. Vài ngày tôi lại bay đến thành phố của em, đi càng nhiều, lòng càng rối, quả thực tôi rất sợ Trần Trần từ chối. Lần nào đến cũng có lý do hợp lí, nhưng cũng chỉ là mời em ăn bữa cơm, biến chuyện trò trên mạng thành đối thoại trực tiếp mà thôi. Tôi cũng cảm thấy hình như em bắt đầu mong ngóng tôi, cũng cảm thấy em đang phân vân.
Tuệ An, bạn em sinh con, đúng lúc tôi cũng ở thành phố A, tôi còn chưa mở miệng, Trần Trần đã mời, "Có muốn đi thăm không, một bé con mới chào đời."
Trời ơi! Tôi sướng phát điên, đây là lần đầu tiên Trần Trần để tôi xuất hiện trước mặt bạn bè em, có nghĩa là gì? Tôi vui như mình có con, vội vàng đi mua quà.
"Cỏ Xuân, có phải nếu anh có con, anh sẽ khuân hết đồ chơi ở đây về nhà?" Em bụm miệng cười trêu tôi.
Tôi ngoẹo đầu, nhíu mày nghĩ, rồi trả lời: "Nếu em sinh con, nhất định tôi sẽ khuân hết đồ chơi ở đây!"
Trần Trần quay người ngắm nghía thế giới đồ chơi huy hoàng trước mắt, thở dài nói: "Vậy trước tiên anh có thể cho tôi vay tiền, để tôi mở một cửa hiệu bán đồ chơi? Tôi nhất định nhanh chóng trả nợ anh! Hàng không lo ế ẩm!"
Tôi ngẩn ra rồi cười vang, Trần Trần cũng cười, bước đến chọn đồ chơi, còn trách tôi: "Bé mới sinh sao đã chơi được ô tô điều khiển từ xa, mua thứ gì sặc sỡ, có nhạc hay..."
Lòng tôi lay động, tôi rất thích thấy em như vậy, rất giống người mẹ.
Sau khi thăm Tuệ An, trở về chỗ ở của em. Trần Trần hôm nay rất vui, làm một bàn thức ăn, tôi ăn rất nhiều. Trong trí nhớ, vợ cũ tôi hầu như không xuống bếp, ngoài những lần về nhà bố mẹ, mấy năm vừa rồi, tôi về nhà cũng chỉ ăn cơm do giúp việc nấu. Sau phút xúc động, tôi bỗng có ham muốn mãnh liệt muốn cưới em. Ăn xong, tôi tranh rửa bát, Trần Trần đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi buột miệng nói, "Cảm giác này thật tuyệt, phải không?"
"Ờ, tôi rất hãnh diện, được một ông chủ lớn như vậy rửa bát cho."
"Có muốn suốt đời như vậy không? Tôi có thể rửa bát suốt đời!"
Trần Trần đỏ mặt, cúi đầu, không nói. Tôi bỏ bát xuống, lau tay vào tạp dề, đi ra, thong thả nói với em từng tiếng: "Lấy anh được không? Anh sẽ đưa em đi, suốt đời bảo vệ em."
Em ngẩng phắt đầu, ánh mắt mông lung: "Em từng ly hôn".
Tôi cúi nhìn mình, đeo tạp dề cầu hôn? Năm xưa khi cầu hôn vợ cũ, tôi bao cả một khách sạn. Tôi hiểu ý Trần Trần, với ngoại hình và tiền bạc của tôi, người đẹp nào chẳng mềm lòng? Hoặc có thể em đã nói với tôi quá nhiều về tình cảm sâu nặng với Tiêu Dương, nên đắn đo. Tuy nhiên, em là Trần Trần, người duy nhất suốt ba năm chuyện trò tâm sự với tôi không hề có bất kì toan tính thực tế nào.
"Nghĩ xem, tại sao anh dùng cái tên Cỏ Mùa Xuân nói chuyện với em. Trần Trần, anh đã là người đàn ông trưởng thành. Anh thật lòng hay không, em cũng biết. Cứ suy nghĩ đi, anh sẽ đợi. Dù em không bằng lòng, anh vẫn là Cỏ Mùa Xuân, hiểu không?"
Em cúi đầu.
Tôi quay vào bếp, rửa nốt bát, cởi tạp dề, lịch thiệp cáo từ.
Nếu ở tuổi đôi mươi, tôi sẽ ngông cuồng tìm mọi cách buộc em đồng ý. Nhưng Tần Huyên bây giờ, có thể cho em, ngoài sự ngông cuồng, còn là cảm giác an toàn, mà thứ em cần nhất là cảm giác an toàn.
Tôi trở về, lòng phấp phỏng không yên, không biết ý em thế nào, nhưng tôi cố che giấu tâm tư, lên mạng tôi vẫn là Cỏ Mùa Xuân. Tôi nói với em những lời ngọt ngào nhất, trừ nhắc lại lời cầu hôn.
Tôi đã bắt đầu quyến luyến em, cũng như em mong ngóng tôi, ngày nào chúng tôi cũng lên mạng chuyện trò. Từ lâu tôi đã cài chế độ truyền âm ở QQ, chỉ cần em lên mạng, là di động báo tin. Lúc đầu chỉ là muốn gây bất ngờ, bây giờ đã thành không muốn bỏ lỡ một giây phút gặp em, cho dù chỉ qua màn hình vi tính.
Trợ lí của tôi cũng có thói quen khi tôi lên mạng, tuyệt đối không quấy rầy. Có chuyện gì tự xử lí sau đó báo cáo lại, cũng may thời gian này cũng không có vấn đề gì lớn.
Lần nào Trần Trần cũng ngạc nhiên hỏi tôi: "Sao anh rỗi rãi vậy, lần nào lên mạng cũng thấy anh".
"Công việc của tôi là ngồi ở văn phòng nghe báo cáo, lúc nào cũng mở QQ." Tôi giấu nhẹm chuyện có tin báo qua di động.
Em đã quen có tôi, quen lúc nào lên mạng cũng gặp tôi.
Có lần biết em lên mạng, nhưng tôi không lộ diện...