Mai tỉnh giấc là một cuộc đời khác
Posted at 27/09/2015
185 Views
() "Đường khó đi quá, em sợ mình rơi xuống vực"
"Để anh bế em lên"
...
***
1.
Tôi gặp em lần đầu ở công viên. Em ôm cây guitar màu hồng, mái tóc dài xõa tung trên cỏ. Nắng chiếu trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại dấu vết của nước mắt.
Em ngủ ngon như thiên sứ. Tôi ngắm em đến thẫn thờ.
"Dậy đi bé, ngủ ở đây người ta khiêng đi bây giờ"
"Em vừa béo lại ăn nhiều, ai khiêng thì ném em xuống sông cho đỡ tốn cơm bố mẹ"
"Em biết chơi guitar à?"
"Quăng em xuống sông đi rồi nói cho anh biết"
Đó là lần đầu tiên tôi bế em. Bất ngờ. Đột ngột. Không quen biết nhau. Không tự chủ. Đầu óc trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bế em lên.
Em không giãy giụa, cứ nheo mắt cười khanh khách. Trong phút chốc, thế giới quanh tôi như đảo lộn. Tên con trai 24 tuổi lần đầu tiên biết đỏ mặt ngượng ngùng.
Hình như nắng Sài Gòn cũng dịu đi...
"Vì anh đẹp trai, nên em nói nhỏ anh nghe nè... Em cầm đàn cho đẹp thôi"
Tôi cũng đáp lại "Còn anh là giáo viên dạy đàn"
Em cười. Và tôi thấy định mệnh cũng đang mỉm cười.
2.
Đó là một buổi chiều, em xếp tên tôi bằng lá khô trên thảm cỏ xanh ngắt. Em kể cho tôi những câu chuyện ở trường học, món cơm ở kí túc xá kinh khủng thế nào, hôm nay ai là tiến sĩ gây mê cho lớp em, rồi thì ông tài xế xe bus vừa xấu lại vừa hắc ám thắng xe bất ngờ làm cây đàn của em rơi xuống...
Tôi luôn háo hức lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày của em để lấp vào chuỗi ngày tẻ nhạt của mình. Tôi thấy sức sống và niềm vui trong mắt em.
"Huy, mình yêu nhau đi, nhỡ con nào cướp anh đi thì tội em chết".
Tôi nhìn đám lá khô xếp ngay hàng thảng lối rồi vô thức gật đầu . Nhỡ anh chàng nào cướp em đi thì tội anh chết, cô nhóc ạ.
Thế rồi tôi lại bế em lên...trong hạnh phúc.
Để rồi biết rằng em không phải thiên thần. Em là thuốc phiện.
3.
Bắt đầu chuỗi ngày hẹn hò, yêu đương như bao cặp tình nhân khác.
Tôi trở thành người yêu, cũng là thầy giáo dạy đàn của em. Em biến thành bà giúp việc bất đắc dĩ trong căn nhà nhỏ của tôi. Chúng tôi sống chung sau 4 tháng hẹn hò.
Ở với em mới biết em là con yêu tinh nhỏ. Thích làm phiền người khác, và có lẽ "người khác" rất thích được em làm phiền.
"Anh ơi, hợp âm này bấm thế nào?"
"Anh ơi, sao cái đàn của em kêu cái tiếng kì quá"
"Anh ơi, móng tay em bị mẻ mất một miếng"
"Anh ơiiii...."
Những lần như thế tôi lại bế em lên xoay vài vòng. Cười nghiêng ngả. Và kết thúc vài vòng xoay là "Anh hư thật".
Em bảo em chẳng đòi hỏi gì ngoài sự quan tâm của người yêu, và tôi tin thật. Em có bản lĩnh tự làm mọi thứ. Em biết đợi tôi ở đâu và làm tôi vui bằng cách nào. Em biết tôi cần gì, muốn gì. Bạn bè tôi quý mến em, bố mẹ tôi ở quê quý em ...
Tôi muốn khoác lên người em chiếc áo cô dâu lộng lẫy nhất, tự tay mang vào cho em đôi giày đẹp nhất, tặng em những bông hoa đẹp nhất, cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất...
4.
Đó là một buổi tối. Em trở về nhà. Say khướt.
Tôi hoảng sợ. Có cả trăm lần tôi say sưa với chiến hữu rồi về nhà cho em dọn dẹp tàn tích. Đây là lần lần đầu tôi thấy trên người em nồng nặc mùi bia rượu.
Tôi đỡ em vào giường. Loạng choạng.
"Đường khó đi quá, em sợ mình rơi xuống vực"
"Để anh bế em lên"
"Em nghe nói khi chết mà hỏa táng xong đem ra sông rải là con người ta không đầu thai được.
Như thế thì sẽ không quên gì ở kiếp này"
"Em say rồi. Đi ngủ đi"
...
Đêm đó. Tôi không ngủ được. Em nhắm mắt, nhưng nước mắt cứ chảy dài. Tôi xót xa và bất lực.
Tôi chẳng biết gì nhiều về em ngoài ngôi trường em đang học, kí túc xá nơi em ở và vài người bạn thân của em. Em không dùng mạng xã hội, không online, cũng không hội họp bên ngoài nhiều...
Gia đình em làm gì, bố mẹ em là ai. Tôi chưa từng nói chuyện, cũng chưa từng gặp. Nhắc đến, em cười trừ "Khi nào lấy em về thì em cho anh biết".
Con người thật kì lạ...