Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô

Posted at 27/09/2015

461 Views

Học được rất nhiều điều thú vị.”

“Ừ, đến mức không muốn về nữa à???”

“Hì hì, không muốn về thì cũng phải về. Ai nuôi em mãi được.”

Đột nhiên Nguyên buột miệng.

“Anh nuôi thì thế nào???”

“Hở???”

Thấy vẻ kinh ngạc của cô, Nguyên cười cười nói tiếp.

“Thì về làm việc tiếp với anh. Anh trả tiền lương thì cũng như nuôi em còn gì. Bọn Tú, Hải, Sang nhớ em lắm đấy.”

Minh ngần ngừ, rồi cuối cùng cũng chép miệng, “Thôi, làm tiếp lại cãi nhau. Em không thích. Khi nào có vụ gì ăn chơi cứ gọi em là được!!!”

Rồi cô quay sang, giật giật tay anh, hệt như hồi lâu trước đó.

“Này, em bảo, nghe chị Vinh nói chuyển nhượng quán trà này, em tiếc chết mất. Em hỏi lại để lại cho ai, chị ấy nói người này em cũng biết. Em nghĩ nát óc, chẳng lẽ là anh???”

“Em nghĩ có khả năng không?”

“Em nghi lắm. Vớ phải fan cuồng như anh, dễ chị ấy chém anh cái giá cắt cổ cũng nên.”

Nguyên phì cười. Cảm giác ấm áp rất lâu rồi giờ mới trở lại. Lúc Nguyên và Minh ra khỏi quán, cô nàng tự dưng quay ra nhìn anh một lúc, cười lớn lên.

“Này, thế là anh em mình làm hoà rồi đấy à?”

Nguyên rất buồn cười, nhưng cũng ra vẻ gật gù, “Hình như thế!”.

“Ối, đơn giản nhỉ? Thế mà hồi mới cãi nhau, em cứ tưởng sau đấy sẽ khinh nhau luôn, nhìn nhau như không quen biết cơ. Hoặc là gặp nhau, muốn nói mà không nói nên lời. Phải như phim ý. Ai lại nói nhưu máy khâu thế này.”

Nguyên phá lên cười, cái cô nàng này lúc nào cũng thế. Ngôn ngữ đến là sinh động, một thứ sinh động mà anh đã thân quen và nhớ nhung khi thiếu vắng. Tận đến khi chìm vào giấc ngủ hôm đó, anh vẫn thấy cảm giác vui vẻ lan đi đế từng tế bào trong cơ thể.

Cô nhóc đã trở về.

Và đó mới là điều quan trọng.

Hôm sau, Phương Minh xuất hiện ở công ty anh với chiếc ba lô to tướng quen thuộc cùng một túi bánh trái. Đang làm việc, đột nhiên Nguyên thấy tiếng Tú hét rầm rĩ, vừa ngẩng lên anh đã thấy cảnh Sang đang ôm Minh xoay vòng tít mù, Minh thì kêu oai oái. Sau đó, còn màn ôm iếc thắm thiết của Tú nữa. Cả đám thanh niên quây quanh Minh, cô nàng nổ như pháo rang, còn tranh thủ truyền bá vào từ chửi tục mà mình mới thu thập được. Cái bọn dở hơi xung quanh thì rất hào hứng, lẩm nhẩm học lại thậ nhanh, không thì sợ quên mất.

Vui vẻ hăm hở là thế, nhưng khi mọi người rủ rê Minh quay lại làm việc, cô bé vẫn lắc đầu, bảo từ giờ đến cuối năm, lịch trình của cô full hết rồi. Cô được một bà chị ở tạp chí du lịch tên Dương, đang nghỉ sinh, nhớ đảm đương vị trí. Công việc rất tự do, lại hợp với sở thích của Minh nữa. Xong rồi, cô quay về phía Nguyên, nghênh nghênh mặt.

“Em đã bảo có ngày nhân loại sẽ phát hiện ra giá trị của em, rồi hốt em đi mà lại.”

Ý Minh nhắc đến chuyện cô nì nèo anh kí hợp đồng chính thức với mình hồi trước mà Nguyên từ chối. Nguyên ra búng mũi cô một cái,không nói thêm gì. Tú nhìn hai người vẻ ngạc nhiên.

“Ồ zé, thế hai bạn này đã hoà bình rồi đấy à?”

Minh huých cùi chỏ vào bụng Tú, “Chứ còn gì nữa. Nhân loại đã chuyển từ đối đầu sang… đối địch lâu rồi anh ạ”, làm cả đám lăn ra cười.

Buổi tối, công ty làm bữa liên hoan. Tú dắt theo người yêu đến. Đặc biệt hơn, Kanh cũng xuất hiện, còn có “file đính kèm” là một anh chàng ngoại quốc rất đẹp trai, thấy bảo tình hình là cuối năm có cỗ. Mọi người ăn uống rất rôm rả, chúc mừng loạn xạ. Minh cứ nức nở là dạo này Khanh xinh quá đi mất, xinh đến mức đáng ghen tỵ khiến Khanh rạng rỡ hẳn, còn thân thiết xoa đầu, bảo cô ngọt ngào liến láu thế này, thảo nào có khối anh đau tim. Minh ngơ ra, đâu, ai đau tim cơ. Hí hí, ý chị bảo anh Nguyên hả???

Nhìn vẻ tí tởn của cô, Nguyên đến là thất vọng!

Đến khuya, sau cuộc liên hoan ăn nhậu, Nguyên đưa Minh về nhà. Trên đường, điện thoại của cô vang lên không ngớt, hình như cô bé đang cùng nhóm lên chương trình thiện nguyện Áo ấm mùa đông cho trẻ con vùng cao, nên bàn bạc có vẻ xôm tụ lắm. Cúp máy, cô đột ngột quay sang anh.

“Hì hì, lần này em không bắt anh mua bí nữa. Nhưng có thể xin anh một chuyến xe lên Lào Cai không anh Nguyên???”

Nguyên nhíu mày, “Phải xem xét đã!”.

“Xem xét cái gì cơ?”

“Thái độ của em.”

“Em á, thái độ của em cực tốt, công dân tập thể gương mẫu. Chỉ hay chửi tục tẹo thôi, hê hê. Mà nếu công ty anh cần điều động lực lượng, cứ gọi em, em có mặt ngay, miễn sao trả công cho em hậu hĩnh một tí là được.”

“Thế ra trước đây anh không hậu hĩnh với em à?”

“Có hậu hĩnh. Nhưng mà giờ chị Phương Vinh của em bốc hơi vào Hội An rồi. Em làm sao biết mình còn nhờ bóng quan lớn được nữa không?”

Nguyên chợt tấp xe vào bên đường, nhìn Minh chăm chú.

“Vậy, trước giờ em đều nghĩ, anh tốt với em là vì Phương Vinh?”

Minh gật đầu, “Vâng! Nói chung vì cái gì hay vì ai cũng được, anh cứ tốt với em là okie rồi. Vậy anh đồng ý cho em một chuyến xe đi Lào Cai nhé”.

Nguyên thở dài, gõ đầu cô.

“Em cố ý phải không? Em thừa biết trọng tâm vấn đề anh nói không phải như vạy?”

Minh lặng im một lúc, rồi ngồi thẳng người, mặt nghiêm túc, thậm chí có phần căng thẳng.

“Thế trọng tâm vấn đề anh muốn nói là, anh tốt với em vì bản thân em???”

Nguyên khe khẽ gật đầu.

“Ừ, em thử suy nghĩ thêm về vấn đề này nhé.”

Nhìn ra cửa sổ một lúc, Minh quay về phía anh.

“Chẳng có thứ gì cả, em phải nghĩ thật đây này. Anh thông cảm, nơ-ron thần kinh của em có hạn, anh chờ em nghĩ một lát nhé.”

Nguyên xoa mặt, nghĩ đúng là với cô nhóc này, không thể suy nghĩ nói năng theo cách thông thường được. Anh đành nhẫn nại nhìn cô nghĩ vậy. Lúc sau, cô nàng xoắn xoắn bàn tay, vẻ bồn chồn ngượng nghịu nhìn anh.

“Em hiểu ra là thế này. Nghĩa là, sau khi choảng nhau với em, em biến mất, anh chợt nhận ra anh trống vắng khi không thấy em, anh nhận ra em quan trọng, anh nhận ra anh… thích em? Ý anh là thế hả?”

Nguyên phì cười.

“Đoại loại ý chính là như vậy!”

“Em không muốn nghe từ ‘đoại loại’. Chính xác thì là gì???”

Nguyên buồn cười, đột nhiên có cảm giác chính cô mới là người dắt mũi anh đi vòng vòng. Nhưng mà anh bằng lòng với chuyện ấy. Vậy nên, anh ghé sát, nhìn khuôn mặt dần trở nên cực kì thiếu tự nhiên của cô, nói khẽ.

“Chính xác là thế này này…”

Nguyên hôn Minh. Thật lâu, lưu luyến với làn môi không son mà anh tương tư đã lâu trước đó. Minh im lặng ngoan ngoãn trong tay anh. Bất chợt như sực nhớ ra điều gì, cô cựa quậy, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy.

“Từ từ… Ô, sao chưa cầm tay đã hôn môi là thế nào…”

Với cô nàng lúc nào cũng có ý kiến ý cò này, nhiều khi đàn áp là tốt hơn cả. Cuối cùng, Minh bị hôn đến choáng váng đầu óc, mãi lâu xong mới chớp chớp mắt nhìn anh.

“Thế này là… yêu nhau đấy à???”

Nguyên phì cười, gật đầu và nghe cô nhóc hét lên.

“Không, từ từ. Em phải suy nghĩ đã. Việc này em chưa quyết ngay được… Không, bình tĩnh, đừng có sán vào em.”

Việc “phải suy nghĩ đã” Nguyên tưởng Minh chỉ nói vậy trong lúc ngượng ngùng, nhưng hoá ra, cô nàng nhất quyết suy nghĩ thật. Bảo là trong nửa tháng tới, đừng tìm cô. Nguyên nghe xong, sững ra, rồi như chợt hiểu, anh mỉm cười gật đầu.

“Được! Anh sẽ không tìm.”

Minh nhìn anh, ngờ ngợ, “Anh hối hận rồi hả? Sao nghe em nói suy nghĩ lại, anh hớn hở thế kia???”

“Vì anh đang nhớ, có người từng nói, cái việc này có gì đâu mà phải suy nghĩ. Hoặc là gật, hoặc là lắc, thế thôi.”

Minh le lưỡi, đó chính là câu nói Minh từng “chém” khi bàn về chuyện mình tạo cơ hội cho Khanh bày tỏ tình cảm với Nguyên. Không ngờ anh nhớ thế. Anh chợt kéo má cô, banh ra, hỏi.

“Thế tóm lại em có suy nghĩ không???”

Minh gỡ tay Nguyên ra, gật đầu như bổ củi, “Có chứ. Chuyện trọng đại cả đời, phải nghĩ cật lực chứ lại...

The Soda Pop