Polaroid

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô

Posted at 27/09/2015

459 Views

Em gọi lại sau”. Sau đó là tiếng cúp máy khô khốc.

Nguyên đợi chờ cả buổi sáng hôm đó, nhưng chẳng thấy Minh gọi lại. Anh đợi cả một tuần, lại thêm một tuần, cho đến một ngày không còn kiên nhẫn nữa, anh lại nhấc máy lên gọi tiếp, thì điện thoại bảo không liên lạc được.

Một buổi trưa, Tú và Sang ngồi trước máy tính, vỗ đùi nói chuyện với nhau, cái con bé này, gớm thật, mới đó mà đã đi hết sạch bốn cực rồi. Nguyên đi lướt qua, chẳng hiểu sao ánh mắt lại thoáng dừng tại khuôn mặt quen thuộc đang hiện lên trên màn hình. Minh đang cười tít mắt, mặc áo cờ đỏ sao vàng, đứng ở Mũi Đôi, cực Đông, nơi ánh mặt trời tới sớm nhất Việt Nam.

“Gì thế???”

“Blog của Minh anh ạ! Hot gớm. Cả facebook nữa!”

Đến lúc đó, Nguyên mới phát hiện mình có thêm kênh thông tin để dõi theo bước chân cảu Minh. Rời công ty anh, Minh đã kịp đi lòng vòng khu Tây Bắc, và dừng chân ở cực Đông của Tổ quốc. Vào những lúc tối muộn, Nguyên ngồi xem lại những entry rất lâu trước đo của Minh. Thường cô không viết dài, nhưng luôn vui vẻ, sinh động. Chỉ có những bài viết về du lịch hay các hoạt động thiện nguyện, cô mới viết cẩn thận và chỉn chu. Có rất hiều bài, Nguyên nhận ra nó đã được đăng lên các báo, và vài tạp chí uy tín khác… Có facebook, blog, anh bỗng thấy cô gần mình thêm một chút. Anh cũng có cơ hội để hiểu thêm về tâm tư của cô. Đôi khi cô chỉ thở ra một câu “Ôi tôi thèm bánh khúc quá”, cũng có thể khiến anh mỉm cười suốt cả ngày.

Nhưng đột nhiên, một tháng nay không thấy cô update thêm gì, cả trên facebook cũng như blog, Nguyên có chút lo lắng. Anh thử gọi điện lại vài lần, nhưng vẫn không thấy Minh nhấc máy. Thậm chí nhà trọ của cô, Nguyên cũng ghé đi ghé lại, song đều thấy đóng cửa im im. Cuối cùng, Nguyên đành đến hỏi Phương Vinh.

Cách đây hai tháng, Phương Vinh đã sinh một cô công chúa, nhỏ bé và xinh đẹp. Cô cũng đang hoàn thành thủ tục giấy tờ để chuyển nhượng cho Nguyên quán trà. Cuối tháng này, cả nhà cô sẽ chuyển đi. Hai người ngồi với nhau, khuôn mặt Vinh viên mãn niềm hạnh phúc.

“Bé tên gì hả chị?”

“Phương Minh khăng khăng đặt tên cháu là Lam Dương, nó bảo, nó thích mặt trời màu xanh. Tại sao mặt trời cứ phải màu đỏ chứ? Xanh chẳng phải dịu dàng hơn sao! Nó nói một hồi, chị đau đầu, không cãi lại được. Nên đành vậy.”

Nghe Vinh nói thế, Nguyên chợt nhớ buổi sáng khi hai người tỉnh dậy trên thùng xe con bán tải của anh, Minh cũng từng nói về điều này. Cô bé luôn khác biệt như thế, chẳng có chút quy luật hay khuôn khổ nào. Khi xa rồi, anh mới thấy kỳ thực, Phương Minh mới chính là mặt trời màu xanh, một ngoại lệ, tươi vui mà không chói mắt. Một mặt trời độc nhất vô nhị. Nhưng vầng mặt trời màu xanh ấy đang chạy trốn anh rồi, vậy nên anh đành nhìn Vinh, có chút ngượng ngùng, hỏi nhỏ.

“Minh đang ở đâu chị biết không?”

Phương Vinh bật cười, “Hình như con bé đang ở khu vực đầm lầy nào đó của Malaysia, tham gia làm nhà cho mấy con đom đóm”.

Thấy Nguyên kinh ngạc, Phương Vinh bèn kể việc mấy hôm trước Minh gọi điện về nhà thông báo rằng mình vẫn ổn. Cô đang tham gia vào chiến dịch bảo vệ môi trường ở Malaysia. Nguyên nhớ mang máng anh từng nghe đến chương trình phát triển lãnh đạo trẻ châu Á thông qua các hoạt động tình nguyện và cam kết cộng đồng. Anh đoán có thể, Minh đã ứng tuyển để tham gia vào dự án đó.

Cô nhóc này, nhanh chân thật đấy.

Biết được Minh đang ở đâu, Nguyên yên tâm hơn. Lúc này ở công ty anh, một rắc rối phát sinh, vẫn là liên quan đến Huỳnh Thái. Nguyên vốn vẫn muốn cố giữ mối quan hệ hoà hảo với ông ta, vì dù thế nào, đây cũng là một mối làm ăn lâu dài, nhưng việc ông này khăng khăng đòi Nguyên đuổi việc Tú và Sang, những kẻ theo ông là “đã kém nát lại còn cứng đầu cứng cổ, không có tinh thần cầu tiến sửa sai”, khiến Nguyên không còn kiên nhẫn nổi. Chính anh là người truyền đạt lại yêu cầu của bên Huỳnh Thái với đội, và bản thân anh cũng thấy kịch bản đều đáp ứng những yêu cầu của ông ta, song cuối cùng, ông ta đã phủ nhận hết, cứ khăng khăng khẳng định điều mình đặt hàng là hoàn toàn khác, và rằng, nhóm của Nguyên hoàn toàn không đáp ứng được chất lượng làm việc mà ông ta đặt ra.

Rốt cục lại, Nguyên cũng không nhẫn nhịn nữa. Anh nói thẳng rằng mình khó có thể đáp ứng được yêu cầu vô lý thất thường này. Sang và Tú là những cộng sự lâu năm của anh, anh tin vào khả năng của họ. Nên nếu Huỳnh Thái không chấp nhận được thì anh cũng đành chịu.

Huỳnh Thái một lần nữa sầm sập bỏ về, ném theo một loạt những đe doạ này nọ, chẳng hiểu sao, Nguyên lại có cảm giác nhẹ nõm. Tú ngồi nhìn anh, cười cười.

“Wow, ước gì em Minh ở đây, nhìn cái mặt tím rìm rịm của lão này, chắc con bé cười nguyên ngày không ngậm mõm lại được mất.”
Nguyên cười cười, khoác vai mấy người anh em rủ đi uống rượu. Buổi trưa, nắng đến lạ lùng, Nguyên chợt nghĩ, có lẽ cũng đến lúc anh phải đi lôi cổ cô nhóc kia về rồi đây.

Theo thông tin mà Nguyên biết, khoá tình nguyện của Minh kéo dài hơn một tháng, nên anh cũng áng chừng thời điểm cô nàng sau khi “xây nhà cho đom đóm” sẽ trở về. Nhưng Nguyên không lường được việc, Minh lại bị một cô bạn Indonesia dụ dỗ, và thế là lại sang bên nước bạn chơi nửa tháng nữa.

Anh đã rất mòn mỏi, mòn mỏi thật sự rồi!

Công việc tiếp nối công việc, lại thêm việc quán xuyến ở quán trà khiến Nguyên không có quá nhiều thời giờ rãnh rỗi. Rất may, Phương Vinh rời đi, nhưng hệ thống nhân viên cô đào tạo thì rất thạo việc, Nguyên không phải thay đổi hay bổ sung gì nên anh cũng yên tâm phần nào. Có những khi, muốn đổi không khí, Nguyên mang laptop sang quán trà làm việc. Quán trà yên tĩnh, ấm áp, còn ít nhiều mang đến sự riêng tư. Có những buổi chiều, khi cô nhân viên mở bài hát quen thuộc mà Minh thường hát, bỗng dưng, Nguyên lại thấy nhớ cô da diết.

Quán đang vắng không em ngồi

Vắng em quán làm ra u tối

Chắc ta nhớ em trăm lần hơn

Chắc ta nhớ vì môi không son…

Đôi môi kông son ấy đang ở chốn nào không biết!

Vào một ngày cuối tháng, trời thu mát mẻ, trước cửa quán trà, Nguyên bắt tay thật chặt, tiễn một đối tác từ Sài Gòn ra. Hai người vừa đạt được thoả thuận về dự án truyền thông cho một tổ chức phi chính phủ đang muốn hỗ trợ cho việc học làm phim cho những bạn trẻ. Thương thảo tiến hành thuận lợi, nên tâm trạng anh rất tốt. Anh quyết định không về công ty mà ngồi lại, thư giãn thưởng thức tách trà cúc. Nhìn thấy tờ lịch trên bàn, anh lơ đãng lật giở vài trang rồi bất ngờ sực nhớ.

Đến cuối tháng Chín. Thời điểm mà những cô nàng Thiên Bình ra đời. Minh từng nói anh hãy nhớ ngày sinh của cô, bở cô thích quà sinh nhật, nhưng càng thích hơn nếu nhận được quà vào những ngày chẳng có lý do gì. Nhớ tới những ngày đầu Minh bước vào cuộc sống của anh, Nguyên lại muốn bật cười.

Đang miên man trong dòng hồi tưởng, Nguyên chợt kinh ngạc khi thấy một cô nàng đội mũ lưỡi trai, quần bò áo sơ mi rộng, khoác chiếc ba lô to đại tướng bước vào. Cô ngồi phịch xuống sàn, chun mũi cười nói điều gì đó với nhân viên vẻ rất quen thuộc. Ít lâu sau, cô nàng đứng lên, đi vào khu đồ trưng bày của quán, rất tự nhiên lấy ra cây đàn, ngồi khoanh chân, tay gảy đàn, miệng hát nhẹ, bắt đầu động tác quen thuộc, đó là nhắm nghiềm mắt mà hát.

Bài ca đó là em

Sáng nay mùa the ghé qua

Tôi muốn nói cùng em

Khi tâm hồn đang cháy lên…

Thấy tâm hồn mình cũng đang “cháy lên” thật, Nguyên chậm rãi đi tới, ngồi trước mặt cô, đợi chờ cô bé mở mắt ra sẽ phản ứng sao khi thấy mình.

Phản ứng của Minh quả thật sinh động như Nguyên vẫn nghĩ. Cô mở mắt, mở thật to, sau đó chớp loạn lên, rồi dụi dụi mắt.

“Ô, sao lại là anh??? Sao anh ở đây???”

Nguyên bình thản, “Sao anh lại không thể ở đây???”.

Minh vẫn ngơ ngác, “Ý em là, giờ chị Vinh đâu có ở đây nữa… Chị ấy chuyển nhượng quán này rồi mà?”.

“Ừ. Vậy nên anh ở đây đợi em.”

Hiếm khi Minh ngạc nhiên đến á khẩu. Cuối cùng, cô nhăn nhăn cái mũi.

“Em đâu có nợ gì anh??? Anh đợi em làm gì?”

“Đợi để hỏi em xem, lần trước vì sao bảo gọi lại cho anh mà không thèm gọi???”

Minh sực nhớ, “À, lần ấy anh gọi đúng khi em đang phỏng vấn tham gia đợt tình nguyện. Sau đó, em phải bổ sung cả đống giấy tờ, bận quá nên quên luôn. Lúc sang Malaysia rồi cũng chẳng còn thời gian nào nữa”.

“Chứ không phải không muốn nói chuyện với anh nữa à???”

Minh nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lời, “Lúc trước thì đúng là không muốn thật. Nhưng giờ hết rồi, hì hì”.

Nguyên nhướn mày, “Vì sao lại thay đổi thế?”.

“Vì em nghĩ người ta khác nhau về quan điểm sống là chuyện bình thường. Không đến nỗi cứ khác nhau là không được chơi với nhau. Có điều, cách anh ép em làm theo ý anh thì em không chấp nhận được.”

“Ừ. Lời xin lỗi của anh cũng tương đối quý giá. Nhưng mà anh xin lỗi em, được chưa??? Không phải vì anh cho rằng mình sai, mà bởi anh đã ép em làm điều em không muốn.”

Minh sững ra nhìn Nguyên, như không tin, cuối cùng, cô gật đầu, ấp úng.

“Được. Nhưng mà em cũng không xin lỗi lại đâu, dù em cũng có tí áy náy vì gây rắc rối cho anh.”

Nguyên mỉm cười, anh biết cô nhóc cũng ít nhiều bị tác động vì việc xung đột giữa hai người. Nhìn cô trìu mến hồi lâu, anh chợt nhận ra làn da trắng ngần của cô đã chuyển sang màu nâu hồng rắc rỏi. Cô hơi gầy một chút, nhưng vẻ tinh thần rất tốt. Không kiềm được, anh xoa nhẹ đầu cô.

“Đi có vui không?”

“Vui, siêu vui. Chưa bao giờ em có đông bạn thế...