80s toys - Atari. I still have

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô

Posted at 27/09/2015

485 Views

Chị ấy nhờ anh chở xuống Hải Phòng, chỉ đi về trong ngày thôi. Chị ấy muốn tìm tay bạn trai cũ, xem hắn có trách nhiệm với mình không, mà sao cứ im thít, gọi điện không nghe. Anh cũng đang chán, không muốn về nhà, nên đồng ý.
Nào ngờ, chuyến đi không phải trong ngày như anh tưởng, vì xuống đó phải tìm nhà, phải hỏi thăm. Xong rồi thì chị ấy với thằng người yêu lại đánh nhau nữa. Vết thương của chị ấy không nhẹ, cho nên phải ở lại đấy! Khi anh trở về nhà thì làng nước đã ầm lên là anh yêu chị ấy, bị chị ấy bỏ bùa mê thuốc lú. Mẹ anh thì như bị làm sao ấy, khóc lóc loạn xạ khiến anh phát điên, anh nói gì cũng không tin. Cuối cùng anh chán chẳng buồn giải thích.
Lúc ấy, anh chỉ mong em về.

Sau đó, chị Hằng tìm anh, bảo nhờ anh đúng một lần này nữa, vì lỡ làm anh mang tiếng rồi nên nhờ anh đi nốt một lần. Chị ấy bảo, chị ấy phát hiện có thai, nên muốn đi giải quyết. Tất nhiên, anh không đồng ý, tự dưng bị lôi vào cái chuyện thất đức ấy, anh chỉ muốn tránh cho nhanh. Nhưng đúng lúc ấy thì chị Hằng bị xỉu, anh chẳng chạy đi được. Thấy chị ấy van vỉ mãi, nói không thể xử lý ở trong thành phố này, nên anh tặc lưỡi đồng ý, rồi đưa chị ấy xuống Hải Phòng. Anh sợ nhỡ có chuyện, nên lúc vội vàng cầm tạm của mẹ ít tiền. Trên đường đi, chị ấy xin lỗi anh, rồi hỏi chuyện yêu đương của anh thế nào. Anh có nói qua tình hình của anh và em, còn hỏi chị ấy trên cương vị phụ nữ, chị ấy nghĩ em có thích anh không?
Chị ấy nói nếu không biết thì phải thử. Cứ dùng chuyện tin đồn của anh với chị ấy như một phép thử. Nếu em thích anh, em sẽ vật vã, khóc lóc, sẽ bộc lộ ra ngay.
Thế nhưng, khi em về, anh hỏi nếu anh yêu chị Hằng như thiên hạ đồn thì em thấy thế nào. Em còn bình thản nói cần sắp xếp suy nghĩ trong đầu, rồi phân tích rất bình tĩnh, bảo rằng nếu anh yêu chị ấy thì nhất định chị ấy có điểm đáng yêu. Em chỉ không muốn anh bỏ học. Cách phản ứng của em khiến anh thất vọng vô cùng, vì nó cho thấy, em chẳng thích anh chút nào. Điều khiến anh buồn hơn cả là chuyện cái xưởng, em và anh Khánh trả lời giống hệt nhau, cứ như đã bàn với nhau trước vậy. Lúc ấy anh nghĩ chắc em và anh ấy có gì với nhau, nên mới bàn nhau và cùng đối phó anh như thế.
Anh chán điên lên được, thấy chẳng ai hiểu mình. Còn chị ấy, bị mọi người dè bỉu, anh không chịu nổi nên cũng hay ở cạnh, kệ mọi người muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng sau đó, mọi chuyện cứ dần quá tầm kiểm soát, đến anh cũng không hiểu nổi. Vụ mẹ anh tưởng anh mang tiền cho chị ấy là đỉnh điểm. Anh thấy, hóa ra, mẹ không tin anh, em cũng chẳng tin anh. Tất cả đều về một phe, quy kết cho anh và chị ấy…
Lúc đó, anh hoàn toàn tuyệt vọng. Anh không còn mong chờ gì vào tình cảm của em nữa. Những khi ở cùng chị Hằng, chị ấy cũng thân mật với anh. Anh là thằng con trai, nói chung, va chạm thì dễ bị khiêu khích, nhưng cũng không dẫn đến chuyện gì quá xa cả. Lý do thì nghe cũng có vẻ trần trụi, vì chị ấy mới phá thai.
Hết hè, anh muốn chấm dứt mối quan hệ với chị Hằng, vì nó khiến anh quá mệt mỏi. Mọi người nói mãi, đến mức anh không chịu được nữa. Nhưng đúng hôm anh tìm chị ấy định nói, thì anh thấy chị ấy ngồi uống rượu. Chị ấy chửi loạn xạ, bảo các người là gì mà có quyền khinh bỉ tôi, tốt đẹp lắm sao, thanh cao lắm sao? Học giỏi thì tốt lắm à, chà đạp tôi như vậy đủ chưa…. Anh không hiểu gì cả, hỏi mãi chị ấy mới nói việc em nhờ anh Khánh tán chị ấy cho anh sáng mắt ra. Chị ấy bảo anh sáng giá quá, có người muốn anh sáng mắt thế cơ mà… Lời chị ấy nói lúc say, nên anh hoàn toàn tin, chẳng nghi ngờ gì cả. Nhất là cái câu chị ấy bảo, em sẵn sàng cao thượng hy sinh tình riêng với anh Khánh, để anh Khánh xả thân, làm cho anh sáng mắt ra, khiến anh thấy như cái tát vào mặt. Còn nữa, anh nghe nói, em bảo em làm tất cả bởi tình nghĩa với mẹ anh, chứ cũng chẳng coi anh là bạn. Anh chơi với chị ấy thì cũng coi như hỏng luôn rồi… Nghe xong, anh chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn lao đến trường tìm em ngay…
Và rồi bọn mình nói với nhau như thế ở cái hành lang giảng đường ấy. Bao lâu rồi, mà mỗi lần nhớ lại câu nói của em, “Đừng gọi tớ là Lô nữa. Tớ không còn là Lô của cậu. Cậu cũng không còn là Híp của tớ”, anh vẫn đau không tả được…
Lúc ấy, mối quan hệ giữa anh với chị Hằng kia có chút khó hiểu, giống như quán tính khi người ta lao đầu xuống dốc vậy. Chị ấy lại là một kiểu phụ nữ không cần trách nhiệm, chẳng cần đạo đức, cho nên thực sự là ở cạnh chị ấy, anh cũng có tâm lý kệ xác, muốn ra sao thì ra. Nhưng mà, mối quan hệ của tụi mình rạn vỡ như thế càng lúc càng làm anh căng thẳng hơn. Hồi Tết ấy, anh về nhà, tụi mình gặp nhau ở chợ, em coi như không nhìn thấy anh.
Lúc đó, anh càng thấm thía rằng em thực sự coi thường anh. Em cũng chẳng còn thiết tha gì tình bạn của chúng ta. Anh cũng không giữ nữa.
Hôm sau, anh lao đến nhà chị Hằng. Cả nhà chị ấy về quê. Chị ấy kể cho anh nghe chuyện trước đây thật ra chị ấy cũng quen biết anh Khánh, nhưng chưa từng thấy anh ấy si tình ai như với em. Anh ấy đặt mua một chiếc điện thoại đắt nhất để tặng em. Có lần anh đã thấy em dùng chiếc điện thoại ấy, anh thấy mình bị chọc cho đến điên lên. Anh bảo chị ấy im miệng. Chị ấy không im, vẫn nói em thật đáng ngưỡng mộ thế này thế nọ. Anh bịt miệng chị ấy, rồi sau đấy… là chuyện như em thấy…
Lô Lô, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, anh vẫn không sao bình tĩnh được. Anh nhớ đến ánh mắt chết lặng và ghê tởm em dành cho anh lúc đó. Ánh mắt đau đớn của em cứ mãi ám ảnh anh, làm anh thấy tủi hổ. Và khi ấy, anh chỉ ý thức được một điều duy nhất, rằng anh không bao giờ còn cơ hội nào nữa.
Và sau đấy thì em đi. Anh còn chẳng được tiễn em. Không nói được một câu nào. Lúc ấy, anh thấy trống rỗng, nát bét cả. Anh dứt khoát với chị Hằng, chị ấy không chịu, dẫn đến vài chuyện lằng nhằng khác. Cho đến tận đêm nay, khi chị ấy đốt xưởng nhà anh Khánh, anh mới biết ra mọi chuyện…
Anh Khánh nói chuyện với anh, rất nhiều.
Lô Lô! Đấy, chuyện là thế đấy. Có lần em từng nói, em muốn nghe mọi chuyện từ anh. Vậy thì anh nói hết một lần, mặc dù, có thể em sẽ không đọc được những dòng này.
Mặc dù, sau những chuyện kia, em không còn xem anh như xưa nữa.
Nhưng, Lô Lô à, cả lời xin lỗi, em cũng không cho anh nói, có phải là trừng phạt anh quá nặng rồi không?
Anh thích em như thế.
Anh yêu em như thế.
Bức thư dừng lại ở đó, phía sau là một đoạn những kí tự loằng ngoằng rối nghĩa. Hơn bốn năm, những sự kiện tái hiện, những đau khổ vẫn hệt như vậy, nhưng có cả những ngọt ngào mà cô chưa bao giờ biết tới. Nước mắt chảy mờ trên chiếc laptop nhỏ, Linh cứ lẳng lặng khóc cho đến khi loa nhà ga thông báo đã tới lúc vào phòng chờ.
Định reply cho Phương, nhưng ngẫm nghĩ, với hai trăm email ấy, cô reply thế nào cho đủ, nói thế nào cho hết?
Cô trở về chẳng phải là câu trả lời rõ nhất rồi sao?


24. Vẫn là mùa xuân, vẫn là thành phố nhỏ xinh, vẫn con đường Cầu Cất quen thuộc. Bàng lại đến mùa trổ lá, xanh non cả một quãng đường. Linh chầm chậm cho xe chạy xuống dốc. Khăn quàng cổ bay bay. Giờ đây cô đã không còn đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao nữa, bởi cô nhận thấy, hóa ra, chỉ câu chuyện của riêng mình cũng đủ khiến cô rơi thật nhiều nước mắt.
Linh trở về đã một tuần, làm quen lại với thành phố sinh ra cô, và nhận ra mình lại yêu nơi này trong diện mạo mới mẻ của nó. Những con đường mới, những dãy phố mới. Cả trường cấp ba nơi cô học giờ cũng đã chuyển sang một địa điểm mới, thênh thang. Quán sữa chua cô Hồng đã không còn. Nhưng có bao điều vẫn hệt như xưa, vẫn yêu thương và gắn bó như xưa. Ấy là ngôi nhà của cô dưới vòm cây hoa sữa, là nụ cười dịu dàng của mẹ, bờ vai vững chắc của bố, cái nhìn trìu mến của cô Tràm, vẻ rắn rỏi chín chắn của anh Khánh, đôi mắt kính cận giả tri thức của Thành…
Và cả Phương Híp nữa. Vẫn là cậu ấy, dù cậu ấy chẳng còn như xưa. Phương Híp bây giờ là người nhìn thấy cô trở về thì quay đi hướng khác, người lẳng lặng ngồi một góc mặc cô chào hỏi mọi người, nhưng không hề nói chuyện với cô. Sự xa cách của Phương làm cô bối rối. Chế độ kiểm tra email chắc đã cho Phương biết tất cả những lá thư kia đã được đọc. Linh cứ nghĩ, sau khi mọi chuyện rõ ràng, mọi khúc mắc khi xưa được tháo gỡ, hai người sẽ lại vui vẻ ấm áp như trước. Nhưng mọi việc không như vậy, và vì thế, Linh càng khó mở lời hơn.
Có lẽ vì bốn năm đã trôi qua, khoảng thời gian xa cách không thể xóa nhòa trong thoáng chốc. Phương giờ đây chín chắn, trầm tĩnh, một phong thái mà Linh thấy giống hệt như anh Khánh ngày nào. Cậu ấy lặng lẽ chào đón cô, không vồ vập, hồ hởi, mà có vẻ gì đó như im ắng chờ đợi...